Mùng một tháng hai, bốn vị gia tiên tổ chức buổi săn yêu tinh dành cho các môn đồ của mình, chủ yếu là để kiểm tra xem họ trong những năm qua đã học được những gì, đồng thời giúp họ tăng cao tu vi.
Buổi tối tại Chân Long phái …
"Đại sư tỷ", Trịnh Thuỵ Hàm là môn đồ thứ ba của Chân Long, trên tay đang cầm một vật gì đó hớn hở chạy đến gian phòng của Lục Huyền Vũ.
Lục Huyền Vũ nghe tiếng gọi liền nhận ra là ai, đóng lại quyển sách đang đọc, nàng đi ra mở cửa cho Trịnh Thuỵ Hàm, dịu dàng hỏi "Khuya như vậy mà ngươi còn đến đây, ngày mai không định đi gϊếŧ yêu sao ?"
Trịnh Thuỵ Hàm gật đầu "Đương nhiên có a, nhưng ta có thứ này muốn cho sư tỷ xem"
Lục Huyền Vũ mỉm cười nhìn vào lòng bàn tay của Trịnh Thuỵ Hàm "Ngươi lại bày trò gì nữa đây ?"
Trịnh Thuỵ Hàm từ từ mở hai bàn tay ra, bên trong là một con chim sẻ "Tặng sư tỷ đó"
Lục Huyền Vũ thích thú nhận lấy chim sẻ, không ngừng chơi đùa cùng nó "Ngươi lấy nó ở đâu vậy ?"
"À lúc nãy nhìn thấy nó cứ bay qua bay lại trước cửa phòng nên ta tiện tay bắt nó cho sư tỷ", Trịnh Thuỵ Hàm thừa biết Lục Huyền Vũ rất thích nuôi chim.
Lục Huyền Vũ nâng niu chim sẻ trong tay, nói "Chúng ta đặt tên cho nó đi"
Trịnh Thuỵ Hàm sớm đã nghĩ ra cái tên đơn giản nhất có thể "Ghép tên chúng ta lại … Vũ Hàm … sư tỷ thấy thế nào ?"
Lục Huyền Vũ mỉm cười "Ta cũng có ý nghĩ này", sau đó lại nhìn xuống con chim trong tay "Vậy gọi nó là Vũ Hàm đi"
Trịnh Thuỵ Hàm mỉm cười nhìn Lục Huyền Vũ đang chơi cùng Vũ Hàm. Bất giác nhớ lại năm xưa Trịnh Thuỵ Hàm là cô nhi, một đứa trẻ bốn tuổi đang đi lang thang xin thức ăn thì đυ.ng vào một tỷ tỷ khoảng mười tuổi. Vị tỷ tỷ vừa gặp đứa trẻ liền đem lòng thương cảm mà đem về Chân Long phái, cầu xin Thiên Hàn đồng ý nuôi dạy đứa trẻ này.
Trong lòng Trịnh Thuỵ Hàm, Lục Huyền Vũ không những là ân nhân, mà còn là một đại sư tỷ dịu dàng, xịnh đẹp. Là một nữ nhân tốt nhất nàng từng gặp.
Ngày hôm sau, bốn môn phái tập trung đầy đủ ở Tru Tiên đài, đây là nơi để các môn phái đến học hỏi, rèn luyện, thi đấu và vui chơi cùng nhau.
Màu tím, tượng trưng cho Chân Long phái.
Màu trắng, tượng trưng cho Thiên Phụng phái.
Màu xanh bích, tượng trưng cho Sơn Thuỷ phái.
Màu xám, tượng trưng cho Hàn Linh phái.
Bốn môn phái vừa gặp nhau, liền tụ lại chào hỏi một cách nhộn nhịp.
Ôn Thuỷ Kiều đi đến choàng tay qua vai của Trịnh Thuỵ Hàm "Trịnh Thuỵ Hàm, ngươi thế nào rồi ?", ý hỏi có phát minh thêm được trò vui gì không.
Ôn Thuỷ Kiều vốn là bạn bè thân thiết với Trịnh Thuỵ Hàm, vì lần nào đi gϊếŧ yêu họ cũng có duyên gặp mặt nhau. Nàng cũng rất hiểu tính tình Trịnh Thuỵ Hàm, ngồi yên rảnh rỗi tay chân sẽ không chịu được, phải tạo ra một thứ gì đó thú vị mới là sở thích của Trịnh Thuỵ Hàm.
Trịnh Thuỷ Hàm gật đầu, lấy ra từ trong tay áo hai lá bùa "Hai lá bùa này có tiên khí liên kết với nhau, mỗi người giữ một lá thì dù cho xa xôi vạn dặm, ngươi vẫn tìm được người giữ lá bùa thứ hai"
Ôn Thuỷ Kiều thích thú "Lợi hại như vậy ?"
Trịnh Thuỷ Hàm vênh mặt "Ta đây vốn thông minh nha"
Ôn Thuỷ Kiều bĩu môi "Còn chưa biết có thật sự dùng được hay không"
Trịnh Thuỵ Hàm mất hứng "Vậy không cho ngươi nữa"
Ôn Thuỷ Kiều vội giữ Trịnh Thuỵ Hàm lại "Đùa tí đùa tí, tỷ tỷ à tặng cho ta đi"
Trịnh Thuỵ Hàm cười đáp "Cho ngươi với Ôn Đường Dịch"
Ôn Thuỷ Kiều nhận lấy "Đa tạ đa tạ"
Lúc này, Bạch Dương và Ôn Đường Dịch cũng đi đến chổ hai người đang to nhỏ kia.
Bạch Dương lên tiếng "Các người lại chuẩn bị quậy phá gì đây ?", mỗi lần Trịnh Thuỵ Hàm và Ôn Thuỷ Kiều gặp nhau thì y như rằng sẽ có chuyện động trời xảy ra.
Ôn Thuỷ Kiều không để tâm đến Bạch Dương, đi đến bên cạnh Ôn Đường Dịch, tiện tay đẩy Bạch Trạch sang một bên vì quá vướng chổ "Đường Dịch, cho ngươi, nó có thể giúp chúng ta tìm thấy nhau, ngươi phải giữ thật kỉ"
Ôn Đường Dịch nhận lấy, cười dịu dàng với Ôn Thuỷ Kiều "Đa tạ tỷ tỷ", rồi hướng sang Trịnh Thuỵ Hàm "Đa tạ sáng chế của ngươi"
Ở bên kia, Khúc Vân Tranh nhìn sang bốn người kia rồi nói với Lục Huyền Vũ "Đại sư tỷ thật ưu ái Trịnh Thuỵ Hàm, mặc cho nàng muốn làm gì làm, đi đâu đi"
Khúc Vân Tranh thật sự không hiểu nỗi, rất nhiều lần Trịnh Thuỵ Hàm gây hoạ đều được Lục Huyền Vũ đến thay nàng giải quyết. Thậm chí sau khi trở về cũng xin tội với gia tiên giúp Trịnh Thuỵ Hàm.
Lục Huyền Vũ mỉm cười "Dù sao Thuỵ Hàm chỉ mới mười bốn tuổi, chúng ta không nên quá khắc khe"
Khúc Vân Tranh thật sự không đồng tình "Cho nên nàng vẫn luôn ham chơi như vậy"
Lục Huyền Vũ nhìn Khúc Vân Tranh đang nhăn nhó, lại cười đáp "Mặc dù Thuỵ Hàm không có tuổi thơ tốt đẹp như chúng ta, nhưng nàng là một đứa trẻ hiểu chuyện, tuyệt đối sẽ không như ngươi lo lắng"
Khúc Vân Tranh vẫn không có khá hơn "Sư tỷ lại nói giúp nàng"
Giữa không khí ồn ào, tiếng trống vang lên thật to để ai về phái nấy. Chỉ trong vòng vài giây khi nghe tiếng trống, bốn phái đã nhanh chóng đứng ở bốn góc theo thứ tự vô cùng có trật tự và kỉ luật.
Trong cuộc săn yêu tinh lần này, thượng thần Dung Phượng sẽ là người đứng ra theo dõi quá trình săn bắt cũng như là người chủ trì của hôm nay.
Nhìn thấy Dung Phượng đứng trên bục cao cùng với đại môn đồ của nàng, tất cả đều ôm quyền rồi cúi đầu "Thượng thần … thiên sư"
Trong giới tu tiên ai ai cũng biết đại môn đồ của Thiên Phượng phái quanh năm suốt tháng phải cùng Dung Phượng bế quan để đánh thức con phượng hoàng băng trong tiềm thức của nàng. Cho nên Từ Nhược Tuyên rất được nhiều người quan tâm đến bởi vì ngoại trừ Dung Phượng là phượng hoàng lửa cũng là con phượng hoàng đầu tiên thì Từ Nhược Tuyên chính là hiện thân thứ hai của loài phượng hoàng. Do đó, nàng rất được mọi người kính trọng và yêu thích.
Và đây cũng là lần đầu tiên nàng xuất hiện trước mọi người, khiến cho nam nhân cũng như nữ nhân đều ngất ngây vì vẻ đẹp băng lãnh của nàng.
Dung Phượng khẽ thở dài, có lẽ phải một lần nữa dùng tiếng trống để mọi người tập trung.
Hồi trống thứ hai vang lên, tất cả đều thôi bàn tán về Từ Nhược Tuyên, im lặng lắng nghe Dung Phượng.
Chấn chỉnh xong, Dung Phượng lên tiếng "Mục tiêu của chúng ta hôm nay là một con thuỷ quái ở hồ Tràm, thịt của nó sẽ giúp các ngươi tăng thêm mười năm công lực", công lực tăng, tu vi tự ắt tăng theo.
Tất cả sau khi nghe xong liền cảm thấy đây là chuyến đi đáng tham gia nhất từ trước đến giờ. Bọn họ không cần biết nguy hiểm gì ở phía trước, họ đều có chung một ý nghĩ là sắp có thịt cá để ăn.
Mỗi phái gồm mười sáu người đại diện tham gia cuộc săn bắt nên hiện tại trên hồ Tràm có mười sáu chiếc thuyền, mỗi chiếc gồm bốn người.
Mặt hồ tỉnh lặng khiến ai nấy đều không dám nói lớn, họ sợ sẽ khuấy động đến con thuỷ quái.
Lục Huyền Vũ là nữ nhân đứng thứ hai bảng xếp hạng tu tiên nên lời nói của nàng là có giá trị nhất ở đây. Trong những lần đi săn trước, cũng chính nàng là người chỉ huy mọi người bắt yêu tinh.
Lục Huyền Vũ như mọi lần, phân công từng nhóm "Bạch Dương, các ngươi cùng Ôn Thuỷ Kiều vay bắt hướng đông tây. Ta sẽ cùng Thiên Phượng phái bắt hướng còn lại"
Bạch Dương cùng Ôn Thuỷ Kiều gật đầu "Được", sau đó bắt đầu phân tán lực lượng, chuẩn bị bắt yêu.
Ở bên này, thuyền của Trịnh Thuỵ Hàm cũng chuẩn bị di chuyển thì bất ngờ bị thứ gì đó giữ chặt lại khiến con thuyền bị chìm.
Trịnh Thuỵ Hàm lập tức nói với ba người còn lại "Bay đến thuyền gần nhất"
Sau đó cả bốn người đều nhảy sang đứng nhờ những chiếc thuyền khác, Trịnh Thuỵ Hàm bay đến thuyền của Lục Huyền Vũ và Khúc Vân Tranh.
Chiếc thuyền kia vừa bị chìm xuống thì một chiếc thuyền khác của Hàn Linh phái cũng bị giữ chặt. Trước tình cảnh nguy hiểm này, Lục Huyền Vũ biết thuỷ quái sẽ không bao giờ nhô lên mặt nước.
Lục Huyền Vũ nhìn xung quanh rồi nói "Rời thuyền, tất cả đứng trên gió"
Lời nói vừa dứt, mọi người đều nghe theo mà tạo ra một luồng khí để chính mình đứng lên.
Lúc này, đồng loạt mười lăm chiếc thuyền còn lại đều bị thứ gì đó ghìm xuống hồ.
Bạch Dương sau khi chứng kiến hiện tượng vừa rồi liền nói "Thuỷ quái có thể là một con bạch tuộc lớn khoảng hai mươi cái râu"
Ôn Thuỷ Kiều rút kiếm, làm thêm một nguồn nước khuấy động bờ hồ để tạo một cơn xoáy dưới hồ nước, xoáy nước lập tức hút tất cả nước trong hồ vào bên trong nó.
Nước hồ dần cạn, con bạch tuộc cũng dần hiện thân.
Lục Huyền Vũ tiếp tục chỉ huy "Tất cả rút kiếm, khi thấy rõ lập tức chặt đứt tất cả râu của nó"
Mọi người đều đang trong tư thế chuẩn bị, cho đến khi bạch tuộc đã lộ ra râu của nó thì Ôn Thuỷ Kiều bất ngờ bị một cái râu cuốn lại rồi đem nàng xuống hồ, nước bắt đầu tràn ngập trở lại, thậm chí còn dâng cao hơn.
Ôn Đường Dịch lo lắng "Tỷ tỷ", sau đó là muốn nhảy xuống cứu nhưng bị Bạch Dương cản lại.
Mọi người sau khi thấy vậy liền hoảng hốt mà bay cao lên, riêng Trịnh Thuỵ Hàm và Bạch Dương là nhảy xuống hồ để cứu Ôn Thuỷ Kiều.
Bạch Dương và Trịnh Thuỵ Hàm hai kiếm chém đứt râu đang quấn Ôn Thuỷ Kiều, sau đó Bạch Dương ôm Ôn Thuỷ Kiều đưa nàng lên bờ.
Tuy nhiên, Trịnh Thuỵ Hàm chưa có lên theo, mà ở dưới nước chiến đấu với con bạch tuộc. Nàng biết nếu không gϊếŧ nó, nó sẽ cho nước nuốc chửng cả thành này.
Ở trên cao cũng như trên bờ, Lục Huyền Vũ và Bạch Dương đều lo lắng, đồng thanh
"Thuỵ Hàm lên nhanh"
"Trịnh Thuỵ Hàm mau lên đây"
Trịnh Thuỵ Hàm nghe rõ nhưng không thể bỏ cuộc lúc này, ngay lúc ở bên trên con bạch tuộc liền nhắm đến đỉnh đầu của nó mà đâm xuống. Nhưng Trịnh Thuỵ Hàm lại quên rằng nó có thể nghe được rất rõ sự chuyển động trong nước.
Cho nên khi Trịnh Thuỵ Hàm vừa chạm mũi kiếm vào nó, các râu xung quanh đều hướng đến phía nàng mà tấn công.
Trịnh Thuỵ Hàm bị đánh giăng ra thì được một người đỡ nàng.
Trịnh Thuỵ Hàm ngạc nhiên nhìn Từ Nhược Tuyên.
Từ Nhược Tuyên chỉ đứa ánh mắt lạnh lùng nhìn lại Trịnh Thuỵ Hàm, sau đó bỏ lại người kia mà tiến về phía trước, biến ra một cung tên bằng băng, một lần bắn đứt hai mươi cái râu của bạch tuộc.
Con bạch tuộc chìm xuống đáy hồ trong sự ngưỡng mộ của mọi người.