Ngày mà mọi người trên thiên tộc đều quan tâm đã đến, chính là chọn ra thiên hậu tương lai thông qua đá nhân duyên chỉ dành riêng cho hoàng tộc. Những thiên đế đời trước nếu ai đến tuổi mà vẫn chưa tìm được nữ nhân của mình thì sẽ phải chấp nhận sự lựa chọn của tảng đá này.
Nhật Hạ bên cạnh thấy Ngôn Hy cứ đứng thẩn thờ nên đành nói khẽ, đủ chỉ cho Ngôn Hy nghe "Bệ hạ, mọi người đang chờ"
Ngôn Hy bước đến đứng trước đá nhân duyên, bắt đầu làm phép khai nhãn để mọi người cùng thấy chân dung của thiên hậu tương lai "Bạch Hà Anh, tạm biệt"
Lòng vừa buông xuống đoạn tình cảm suốt hai trăm năm đơn phương kia thì tảng đá cũng dần dần hiện lên chân dung người sẽ nắm tay Ngôn Hy đến hết đời. Chân dung vừa hiện lên rõ ràng cũng là lúc thiên tộc công bố thiên hậu tương lai, nàng chính là công chúa Hồ tộc, Bạch Hà Anh.
"Chúc mừng thiên đế"
Đứng giữa lời chúc của hàng trăm thần tiên, Ngôn Hy vẫn chết chân tại chổ. Không biết là nên vui hay buồn khi người trong lòng đang hiện hữu trước mặt. Tuy nhiên Ngôn Hy lại lo là Hà Anh sẽ vạch trần thân phận nữ nhân của mình. Khi đó tứ hải bát hoang này sẽ lần nữa đẫm máu vì tranh giành ngôi vị.
Trong một khoảnh khắc thông tin đã lan rộng khắp nơi, người người vui mừng chúc phúc, riêng chỉ có hai người là thật sự hoang mang.
Cùng ngày hôm đó, Ngôn Hy đến Hồ tộc để gặp Bạch Tần Khoa "Thiên đế"
"Bạch đế, bạch hậu"
Bạch Tần Khoa nhìn Ngôn Hy "Ngươi đến đây có lẽ là muốn bàn việc đại hôn ?"
"Đúng vậy, bạch đế và bạch hậu có gì phản đối ? Ta sẽ tôn trọng hai vị"
Xuân Diệp lắc đầu "Đá nhân duyên là thứ không thể làm trái, thiên đế cũng không phải người xấu, chúng ta đương nhiên yên tâm giao nữ nhi của mình cho ngươi"
Bạch Tần Khoa đồng tình nhưng vẫn lo lắng "Chỉ là sự việc gấp gút, nữ nhi vẫn chưa chấp nhận được"
Ngôn Hy mỉm cười "Phiền hai vị nói lại với công chúa là ta sẽ không ép nàng, chúng ta có thể tìm hiểu nhau trước"
Bạch Tần Khoa cùng Xuân Diệp điều hài lòng khi thấy Ngôn Hy hiểu chuyện, không làm khó gì nữ nhi của họ.
Từ biệt Bạch Tâng Khoa cùng Xuân Diệp, Ngôn Hy vốn định về thiên cung lại bất ngờ chạm mặt Bạch Hà Anh. Sau hai trăm năm xa cách, đây là lần đầu Ngôn Hy nhìn trực diện nàng như vậy.
Bạch Hà Anh biết trước mặt sẽ là phu quân tương lai của nàng, càng biết không thể chống lại mệnh trời nên chỉ có thể miễn cưỡng chào hỏi
"Thiên đế"
Ngôn Hy nhìn Hà Anh, dù rất muốn cho nàng sự ấm áp nhưng nàng đã muốn tỏ ra không quen biết thì Ngôn Hy cũng không cần bộc lộ sự thân thiện "Công chúa"
"Ta có việc xin cáo từ trước"
Ngôn Hy dĩ nhiên biết, Hà Anh có chết cũng không muốn nói nhiều với mình. Tránh để lời nói lại tổn thương mình, Ngôn Hy đành để nàng đi "Tạm biệt"
Hà Anh gật đầu chào rồi đi về hướng đối diện, Ngôn Hy cũng trở về thiên cung.
Ở Vũ tộc, Thiên Vũ đang giải quyết công vụ thì thuộc hạ của hắn đi vào "Vũ hoàng, công chúa Hồ tộc đã đến"
Lập tức đóng tất cả tấu sớ trên bàn, Thiên Vũ ngồi thẳng dậy "Cho nàng vào"
Bạch Hà Anh đi vào với tâm trạng không vui là bao, Thiên Vũ liền mời nàng uống nước nho, từ trước đến giờ hắn vẫn luôn làm Hà Anh thoải mái hơn nhờ loại nước ngon ngọt này "Hình như bệ hạ luôn biết khi nào ta sẽ tới ?"
Thiên Vũ mỉm cười "Chúng ta đều ở tiên giới, ta đương nhiên luôn chu toàn mọi thứ để chào đón muội bất cứ lúc nào"
Hà Anh bật cười, uống cạn ly nước trên tay. Loại nước ngon như vậy chỉ có ở Vũ tộc "Hà Anh, muội thật sự muốn thuận theo thiên ý sao ?"
"Ta không biết"
Thiên Vũ ôm niềm hy vọng nhỏ nhoi, hỏi "Ta và thiên đế là bằng hữu, nếu muội không thích thiên đế, ta sẽ ra mặt thay muội để nói chuyện"
Tới đây, Hà Anh thở dài "Là cha mẹ ta không muốn làm trái thiên mệnh"
"Nhưng đây là hạnh phúc của muội"
Hà Anh nhìn Thiên Vũ, mỉm cười "Được rồi, chỉ cần ta chưa muốn thì đại hôn sẽ không xảy ra. Lúc nào thật sự cần giúp đỡ, ta sẽ tìm bệ hạ và Ngọc Hoa, còn cả đại ca cũng sẵn sàng giúp nếu ta muốn từ hôn"
Thiên Vũ đành gật đầu, tin tưởng Hà Anh sẽ không đồng ý chuyện hôn sự này "Được, ta luôn ủng hộ muội"
Hôm trước Ngôn Hy lạnh lùng là vậy, hôm sau liền đem chiếc vòng vừa làm chạy đến Hồ tộc chỉ để tặng cho Hà Anh "Tặng nàng"
Hà Anh có chút khó hiểu nhưng vẫn nhận lấy chiếc vòng "Đa tạ"
Thấy Hà Anh định cất chiếc vòng, Ngôn Hy liền lấy lại, tự tay đeo vào cổ tay Hà Anh "Nể mặt ta một chút, đừng tháo nó ra"
Hà Anh nhìn chiếc vòng màu đen có hình đôi cánh bằng ngọc thạch màu trắng ở giữa, xem như đem vật trang trí đeo trên tay, cũng không ảnh hưởng gì nàng "Nếu không còn gì thì ta xin phép đi trước"
Ngôn Hy tuy có chút buồn vì nàng vẫn luôn tránh mặt mình, tuy nhiên vẫn không có ý định ngăn cản "Hôm sau sẽ đến thăm nàng, tạm biệt"
Ngày hôm sau, Ngôn Hy không nhẫn đến thăm Hà Anh như đã nói mà còn dọn luôn đến ở Hồ tộc, hiện tại đã hơn ba ngày vẫn chưa thấy có ý định rời đi.
Tối đó, Bạch Tần Khoa gọi Hà Anh và Chí Quân đến gặp mặt "Sắp tới là sinh thần của Xuân Diệp, ta nghe nói trên đỉnh núi Hoả Sơn có một loài nấm ăn vào sẽ gia tăng thêm hai ngàn năm công lực. Các ngươi hãy thử đi tìm"
Bạch Chí Quân tự tin đáp "Phụ vương yên tâm, ta và công chúa sẽ không làm người và mẫu hậu thất vọng về năng lực của chúng ta"
Bạch Tần Khoa tươi cười gật đầu, tuy nam nhi đã là thượng thần còn nữ nhi cũng là thượng tiên nhưng hắn vẫn muốn cả hai đối mặt với thử thách lần này "Có điều núi Hoả Sơn này nằm ở hướng Nam, bị ảnh hưởng bởi nhân tộc nên thần tiên đến đó, phép thuật liền bị hạn chế, có nơi phép thuật không thể xử dụng. Các ngươi phải biết tuỳ cơ ứng biến"
"Phụ vương yên tâm"
Hôm sau, vốn dĩ chỉ có hai người lên đường, chỉ là tin tức truyền nhanh, có thêm hai người vì một người mà tham dự, vì vậy cuộc hành trình liền trở thành bốn người cùng tham gia.
Đường lên núi đầy chông chênh nhưng vì họ không thể xử dụng phép thuật nên đành đi bộ lên núi.
Bạch Chí Quân đi cạnh nói nhỏ chỉ cho muội muội mình nghe "Ngươi thật tài giỏi a, một lúc có thể khiến hai đế vương hạ mình cùng tản bộ"
Hà Anh huých nhẹ vào eo Chí Quân "Huynh có tin ta còn có thể khiến hai người họ đi riêng với huynh không ?"
Bạch Chí Quân cười khổ "Thôi thôi, ta sai, chỉ sợ họ bỏ lại ta mà về cùng muội"
Ở phía sau, Thiên Vũ cũng nói nhỏ đủ cho Ngôn Hy nghe "Xem ra ngươi thật sự đã thích cô ấy"
"Ngươi cũng vậy"
Đi thêm gần được nửa đoạn, xung quanh bất ngờ xuất hiện hai con gấu đen cao lớn, phép thuật ít ỏi còn xử dụng được thì lại không có tác dụng với chúng.
Thiên Vũ vừa đứng chắn trước Hà Anh, vừa nói "Chúng ta phải đấu tay với chúng rồi"
Ngôn Hy chăm chú nhìn Hà Anh, nhớ lại hai trăm năm trước, chính nàng là người dạy Ngôn Hy cách đối mặt khi gặp gấu lớn, nay lại có phần lo lắng như chưa từng có kinh nghiệm.
Cùng lúc đó, Bạch Chí Quân liền ghé tai nói với Ngôn Hy "Đừng soi nữa, muội muội ta không nhớ gì đâu"
Ngôn Hy nghe liền khó hiểu nhìn Chí Quân, biết người kia muốn hỏi gì nên hắn chỉ mỉm cười nói "Ra được khỏi đây, chúng ta sẽ nói chuyện"
Hai con gấu đã đi gần đến chổ bốn người họ hơn, trong lúc mọi người đang phòng ngự thì Ngôn Hy áp dụng theo cách mà Hà Anh đã chỉ khi còn ở dưới trần. Ngôn Hy nhẹ nhàng rút thanh kiếm, lộn qua đằng sau con gấu rồi ôm chặt lấy nó từ sau, một đao đâm từ thân lên cổ khiến con gấu không cựa quậy được dù chỉ một giây.
Con gấu còn lại bắt đầu tức giận xông thẳng về phía ba người kia. Bạch Chí Quân cùng Thiên Vũ lập tức học Ngôn Hy, đâm một đường thẳng đứng trực diện con gấu. Vừa lúc móng vuốt của nó gần chạm đến Hà Anh
Bạch Chí Quân vội thở phào "Sợ chết ta"
Ngôn Hy đưa Hà Anh ra xa hai con gấu rồi hỏi "Nàng có sao không ?"
Hà Anh nhớ lại cảnh lúc nãy khi Ngôn Hy gϊếŧ con gấu kia, hành động vô cùng quen thuộc "Ta không sao"
Thiên Vũ vội lên tiếng "Trời sắp tối rồi, chúng ta phải đi nhanh thôi"
Nói rồi Thiên Vũ đến dìu Hà Anh đi trước vì đường núi dốc khuỷu. Bốn người tiếp tục lên đường nhưng vị trí đã được thay đổi, đi phía sau, Bạch Chí Quân nói với Ngôn Hy
"Hai trăm năm trước sau khi lịch kiếp trở về, ta thấy con bé cứ uống rượu, hỏi tới thì nó không chịu nói gì. Một hôm, Hà Anh đã đến rừng đào mười dặm xin Chiết Nhan thượng thần nước vong tình nên những gì liên quan đến ngươi, nó đã không còn nhớ gì nữa"
Ngôn Hy nghe liền không khỏi đau lòng, không phải vì nàng chán ghét mà giả vờ quên mình. Nàng chính là quá đau buồn nên mới chọn cách uống loại nước đó …
"Nàng cũng yêu ta mà … phải không ?"
Lên đến đỉnh núi, bốn người đều thấy rõ nhiều loại nấm ở đây đủ hương sắc. Tuy đẹp nhưng điều nan giải chính là làm sao phân biệt được loại nấm mình cần.
"Cứ lấy đại thử xem"
Thiên Vũ nói rồi lập tức nhảy lên ngắt đại một quả nấm trên tường đá. Ngay lập tức cung tên bay ra từ tứ phía, nhằm thẳng vào bốn người họ. Nhanh mắt nhìn được đường đi của cung tên, Bạch Chí Quân lập tức la lên
"Tất cả nằm xuống"
Mọi người nằm áp đất, Ngôn Hy liền đè Hà Anh nằm xuống tránh để cung tên chúng nàng. Như dự tính, đã có hai cung tên bị lệch quỹ đạo, quẹt qua bả vai của Ngôn Hy rồi đáp xuống đất, còn tất cả những cung tên khác đều ghim vào tường đá ở xung quanh.
Ngôn Hy cùng Hà Anh đang mặt đối mặt, dĩ nhiên khi thấy Ngôn Hy nhíu mày vì đau, dù chỉ là hành động thoáng qua nhưng cũng không qua được mắt nàng "Thiên đế …"
"Nàng không sao thì ta không sao …"
Hà Anh buông một câu lạnh nhạt, mọi sự quan tâm lúc nãy đều không muốn nói ra nữa "Trơ trẽn"
Tình cảnh hiện tại ai cũng thấy rất rõ, Thiên Vũ có chút không vui đi đến chổ hai người còn đang nằm dưới đất kia. Lúc này Ngôn Hy cũng đã đứng dậy, định đỡ Hà Anh cùng đứng nhưng Thiên Vũ đã nhanh tay hơn "Muội có bị chúng tên không ? Ta xin lỗi, là ta không suy tính kỉ lưỡng"
Hà Anh lắc đầu "Ta không sao nhưng thiên đế bị trúng tên"
Ngôn Hy vẫn nụ cười tươi rói "Không đau a"
Bạch Chí Quân sợ đứng đến tối cũng không thấu hết sự tình, đành lên tiếng cắt ngang "Không ai bị sao là tốt, mau tìm ra loại nấm đó để thiên đế còn về băng bó vết thương"
Gần đó, núi Diệm Sơn là nơi nhốt ma vương đời trước, hôm nay lòng núi rạn nứt làm rung động đến bờ biển bên cạnh, bên dưới thuỷ cung cũng khẽ chấn động "Gần đây Lục Ngạn đã mạnh hơn, e là hắn sẽ phá núi ra ngoài"
Điều Ngọc Hoa nói cũng không phải là không thể xảy ra, Mộc Tử liền nổi ý định đến Diệm Sơn xem tình hình "Ngươi đi tìm thiên đế, ta đến Diệm Sơn trước"
Ngọc Hoa vội giữ tay Mộc Tử lại "Nàng gấp cái gì, thiên đế đang ở Hoả Sơn, đợi ngài về cũng không muộn"
"Nhưng mà nếu không kịp ngăn cản, hắn thoát ra thì nhân loại sẽ không còn một ai sống sót nổi"
Ngọc Hoa ôm Mộc Tử vào lòng "Ta lo cho nàng hơn"
Quay lại bên kia, bốn người phải mất khá nhiều thời gian mới cảm nhận được tiên khí duy nhất ở một trong hàng trăm cái nấm ở đây, nên đều đồng loạt nói
"Nấm màu xanh lục"
Một người nói có thể sai, đằng này bốn người đều nói, thì không còn nghi ngờ đi, Ngôn Hy liền nhảy lên ngắt chiếc nấm màu xanh lục "Xem ra đúng là nó rồi, chúng ta đi thôi"
Bốn người sau một ngày dài cuối cùng cũng có thể xuống núi. Chỉ là máu trên bả vai Ngôn Hy ngày càng chảy nhiều vì không có gì để băng miệng vết thương lại. Hiện tại còn lạc vào vùng cấm phép thuật, Ngôn Hy chẳng khác gì người phàm đang trọng thương.
Mệt mỏi, Ngôn Hy ngồi xuống gốc cây "Mọi người đi trước đi, ta sẽ theo sau"
Thiên Vũ liền lên tiếng "Ta cỏng ngươi"
Bạch Chí Quân vội cản lại "Địa hình nhấp nhô như vậy nếu được cỏng chỉ khiến máu chảy nhiều hơn, không ổn"
Nghe vậy, Hà Anh đi về phái Ngôn Hy "Hai người đi tìm thêm người tới giúp, ta sẽ ở đây với thiên đế"
Biết Thiên Vũ sẽ không đồng ý nên Bạch Chí Quân đã nhanh hơn một bước "Như vậy cũng được, vũ hoàng, chúng ta đi thôi"
Thiên Vũ đành nghe theo Bạch Chí Quân, dù không yên tâm nhìn hai người kia nhưng vẫn phải quay người đi.
Ngôn Hy nhìn Hà Anh "Công chúa hà tất gì phải ở lại đây với ta ?"
"Vì ta mà bệ hạ bị thương, ta đương nhiên không thể mặc kệ"
Ngôn Hy cười buồn, nàng chỉ là áy náy nên mới ở lại mà thôi "Đừng gọi bệ hạ nữa, gọi ta là Ngôn Hy đi"
"Ngươi là thiên đế thiên cung, tên của ngươi không thể tuỳ tiện bị kêu như vậy"
Chợt Ngôn Hy nắm tay Hà Anh "Nếu có thể, hy vọng nàng chỉ xem chúng ta là đôi phu thê bình thường, sống êm ấm qua ngày với nhau"
Hà Anh rút tay lại "Người nghỉ ngơi đi"
Ngồi thêm hai canh giờ thì Ngôn Hy dần thấm mệt, Hà Anh đành dùng chút tiên khí ít ỏi còn dùng được truyền cho Ngôn Hy "Bệ hạ, ngươi ráng chịu thêm một chút"
Ngôn Hy nắm tay Hà Anh "Đừng lo"
Một lúc sau, Bạch Chí Quân và Thiên Vũ trở lại với thêm vài người của Hồ tộc và thuận lợi đưa Ngôn Hy ra ngoài.
Thấy mọi người đã về đầy đủ, Bạch Tần Khoa ra lệnh "Tất cả lui xuống để thiên đế ở đây ta trị thương"
"Ân"