Sáng hôm sau bị đồng hồ báo thức đánh thức, Du Hân Niệm muốn ngồi dậy, động tác nhẹ nhàng vậy mà lại có chút khó khăn. Xoay người một cái toàn bộ thịt mỡ trên bụng đều dồn về một chỗ, ánh mắt đảo qua cũng giật giật. Thật vất vả lăn xuống giường, dạ dày xông lên một trận buồn nôn, giống như là bị giội xuống người nửa thùng dầu mỡ, bước đi có thể trượt chân, hít thở có thể châm lửa.
So với cảm giác đầy dầu mỡ thì nhìn người xa lạ hiện tại trong gương càng khiến Du Hân Niệm không thoải mái. Ánh đèn lờ mờ cũng không thể che đậy nổi những dấu sẹo thâm do mụn trên mặt nàng, hai cánh tay mập mạp chắc nịch ở hai bên người, hai cẳng tay không cách nào tự nhiên áp sát được vào thắt lưng sườn — mặc dù trên cơ thể này của Vương Phương khó có thể phân biệt được đâu là "thắt lưng". Sử dụng dầu gội đầu giá rẻ lâu ngày làm cho tóc vừa dầu lại vừa xơ, trong phòng tắm ngay cả chai dầu xả cũng không có. Đặt bên cạnh bồn rửa mặt không phải dung dịch rửa tay mà là một chai sữa dưỡng da mặt da tay dưỡng toàn thân chiết xuất mật ong cực kỳ quý giá.
"Quả thực không thể tốt hơn được nữa." Du Hân Niệm từ đáy lòng khen ngợi.
Rửa mặt xong mở tủ lạnh ra, bên trong tủ lạnh ngoại trừ mấy lon nước ngọt có ga và bia thì chỉ còn lại mấy thứ nguyên liệu chế biến ăn liền – thịt chân giò hun khói và trứng. Quả nhiên, nằm bên cánh cửa bị hư trong tủ chén dĩa chính là hai bịch mì ăn liền lớn.
Cũng đúng, Vương Phương lựa chọn con đường tự sát này có nghĩa là nàng đối với cuộc sống đã không còn nhiệt tình, một người sống đơn độc mất hết ý chí như vậy mà muốn cuộc sống sinh hoạt của nàng có chất lượng tốt thì cũng không hợp lý cho lắm. Thế nhưng Du Hân Niệm lại phát hiện trong túi xách của nàng có một túi đựng đồ trang điểm, loại phấn nền trong đó chính là loại mà lúc mười tám tuổi Du Hân Niệm đã từng dùng qua, nhớ rõ giá cả cũng không thân thiện với tầng lớp bình dân cho lắm.
Tựa hồ đã hiểu ra chuyện gì đó thú vị.
Vương Phương cuối cùng cũng để lại một túi đạn dược thiết thực hữu dụng hơn.
Du Hân Niệm nấu nước luộc hai quả trứng, lấy hết lòng đỏ ra chỉ ăn lòng trắng, trang điểm đơn giản rồi rời khỏi nhà. Ghé vào quầy thức ăn ở dưới lầu mua một ly sữa tách béo, còn muốn mua thêm một hộp rau xà lách nhưng đi hai vòng cũng không tìm được đành thôi, đứng ở ven đường đợi taxi.
Tối hôm qua nàng đã tìm hiểu kỹ, từ khu Tây Thủy Câu đến khách sạn M mất mười mấy cây số, đoạn đường tấp nập nhất ở G thành chính là con đường duy nhất để đi làm. Gặp giờ cao điểm chắc chắn sẽ đến trễ, nàng lại không muốn ngồi tàu điện ngầm. Vương Phương có thẻ tín dụng, hạn mức mười hai nghìn, đã tiêu hết bốn nghìn, còn mấy nghìn đồng đại khái cũng có thể trụ được chi phí đi lại và ăn uống kiêng khem.
Nàng cố ý thức dậy sớm hơn một tiếng đồng hồ, đặt hẹn xe taxi, muốn đến khách sạn trước giờ cao điểm buổi sáng.
Du Hân Niệm vừa uống sữa vừa dụi dụi đôi mắt cay xè, 6 giờ 55 phút sáng sớm mùa đông, phía chân trời chỉ có vài tia ánh sáng lờ mờ, đèn đường vẫn còn mở, các con đường ở thành phố G đã đông đúc xe cộ không dừng.
Cách khách sạn M còn có 1km xe đông nghẹt kín đường, cứ vậy sẽ trễ mất, Du Hân Niệm trả tiền xuống xe một đường chầm chậm chạy đến khách sạn. Khách sạn M vẫn không thay đổi chút nào, giống như năm đó nàng làm việc ở đây, hai tòa cao ốc với màu vàng kim nhạt làm màu chủ đạo, mặt trời vừa lên cao chiếu sáng rực rỡ cả tòa nhà.
Khách sạn M là khách sạn sang trọng cao cấp thuộc tập đoàn Lotus, là một thương hiệu xưa lâu đời trong lịch sử, tám năm trước được ba của Du Hân Niệm thu mua, trở thành thành viên mới của tập đoàn Lotus. Chủ trước của khách sạn M là người của bộ ngoại giao, loại khách sạn có quan hệ nước ngoài như thế này thường gặp rất nhiều chuyện phiền toái, các vị lãnh đạo chính phủ nước ngoài đến viếng thăm thường sẽ chọn lưu trú ở đây, vừa bước vào thôi là toàn bộ khách sạn trên dưới đều bị vây phủ trong trạng thái hồi hộp lo sợ. Khách sạn M là khách sạn mà Du Hân Niệm thích nhất, lúc trước đã từng ở đây thực tập công tác khá lâu. Có điều nàng chưa từng thấy qua Vương Phương, phỏng chừng là người mới đến làm trong khoảng thời gian năm năm rưỡi này.
Phòng làm việc của nhân viên nằm phía dưới tầng trệt, đi ngang qua trạm gác nhìn thấy người ngồi bên trong vẫn là William Lưu.
"Chào buổi sáng William." Du Hân Niệm hướng hắn chào hỏi một tiếng rồi bước nhanh xuống lầu, William sửng sốt không kịp phản ứng — vừa rồi chính là Vương Phương? Đúng vậy, với thân hình kia tìm trong toàn bộ khách sạn này cũng không có người thứ hai…… Nhưng mà chẳng phải trước kia nàng lúc nào cũng cúi đầu giả vờ như không nhìn thấy ai sao, hôm nay lại chủ động chào hỏi? William ló đầu ra nhìn, thấy người nọ ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi ngay ngắn chỉnh tề, ngũ quan thanh tú, lại phảng phất vẻ tự tin.
Thật là Vương Phương?
Du Hân Niệm đi đến phòng thay đồ của bộ phận phòng tìm được tủ đồ có dán tên Vương Phương, lấy ra bộ đồng phục.
Bộ phận phòng là một nhánh trực thuộc khối dịch vụ khách hàng, xuống dưới nữa có bộ phận tầng gác, tổ dọn phòng và tổ giặt ủi. Trương chủ quản là người phụ trách bộ phận tầng gác, quản lý nhóm nhân viên phục vụ phòng như Vương Phương cùng với nhóm văn viên. Trước kia, lúc Du Hân Niệm bị ba mẹ đốc thúc đến khách sạn học hỏi, vị trí công việc đầu tiên chính là phục vụ phòng. Năm đó toàn bộ nghiệp vụ của nàng đều là do người quản lý bộ phận phòng chỉ bảo từ đầu đến cuối, cầm tay chỉ dạy nàng cách dọn giường, sau khi làm vệ sinh thành công một căn phòng người quản lý còn tươi cười khoa trương vỗ tay chúc mừng khiến nàng xấu hổ đến giờ vẫn khó quên.
Mặc đồng phục vào, cảm giác phần vai áo hơi chật, Du Hân Niệm trong lòng có dự cảm không tốt, lúc cài nút áo lại có cảm giác cài không được……
Không phải chứ…… Chết cũng đã chết mà còn có thể mập thêm được sao?
Du Hân Niệm cố nín thở, đến khi nghẹn đỏ mặt mới cài xong hết hàng nút, không dám thở mạnh, sợ nút áo bay tới làm vỡ gương.
Cánh cửa tủ bên cạnh chợt mở ra, "ầm" một tiếng đập vào cửa tủ của Du Hân Niệm, làm nó khép lại một nửa.
"Ô, đã trở lại rồi ư? Da mặt cũng thật dày."
Không cần nhìn, chỉ cần nghe được ngữ khí này đã biết là có chuyện soi mói kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Du Hân Niệm trong lòng cảm thán: Không phải chứ, Vương Phương đã thê thảm như vậy chẳng lẽ còn gây thù chuốc oán khắp nơi?
Cô gái vừa nói kia nhìn sơ qua cũng không phải là quá trẻ, trang điểm hơi dày, đôi mắt một mí toát lên vẻ thiếu kiên nhẫn và khinh miệt, thân hình rất cao, đứng trước tủ bên cạnh vừa cởϊ áσ khoác vừa liếc mắt nhìn nàng, hành động vừa rồi thì không cần phải nói, trăm phần trăm là cố ý.
Trong lúc đó lại có thêm ba người nữa đi vào, mang theo vẻ thù địch nhìn về phía Du Hân Niệm.
"Đúng vậy, hôm đó ta biết ngươi ở phía sau cửa, ta chính là cố ý nói cho ngươi nghe đó." Nàng ta một tay vịn cửa tủ, đối mặt Du Hân Niệm, ánh mắt của ba người phía sau y hệt như nàng ta, ngay cả biểu cảm cũng đồng nhất giống như là từng luyện tập qua ở nhà, "Ngươi cũng đã nghe thấy còn không mau lăn xa một chút? Có cần ta dạy ngươi lăn như thế nào không? Nhìn ngươi mập đến như vậy, ngồi xổm một cước là có thể tiễn ngươi về nhà rồi?".
Du Hân Niệm còn đang kinh ngạc tại sao lại có kẻ nói chuyện thiếu giáo dục đến vậy, ba người phía sau liền thay nhau nói tiếp.
"Cho dù là có thể lăn về nhà, cũng phải xem đá ngươi có nhúc nhích nổi không nữa. Hoàng Tiểu Kiều, ngươi cũng không sợ đá gãy chân a?"
"Mập thành như vậy chắc là trong đầu đều bị mỡ nhồi vào hết rồi, khả năng thông hiểu kém, nếu không rõ chữ xấu viết như thế nào thì về nhà nhìn vào gương mà xem. Ta nói chứ, cho dù ngươi toàn thân đều là mỡ tích tụ thì cũng nên có lòng tự trọng đi? Hay là ngươi thật sự da mặt dày đến mức lì lợm?"
"Làm sao không dày được? Người thường 50kg hết mức, da mặt bình thường. Nàng có thể nặng tới 90kg, thêm chút nữa là thành 1 tạ rồi, da mặt đương nhiên cũng phải dày gấp mấy lần. Đừng nói là dao, viên đạn bắn tới chắc cũng bị ngươi đánh bay!"
Hoàng Tiểu Kiều ngẩng dài cổ, nhìn thẳng Du Hân Niệm: "Ngươi có biết là ngươi khiến người ta buồn nôn đến mức liếc mắt nhìn một cái cũng ngại dầu mỡ không hả? Con mẹ nó, đừng có lừa mình dối người tưởng rằng bản thân là Dương Ngọc Hoàn được không? Làm người quan trọng là mặt mũi, đem cái tâm tư bẩn thỉu đó của ngươi giấu cho kỹ vào, sớm cút khỏi tầm mắt ta đi."
Sau khi nhóm bốn chị em độc mồm độc miệng kia mặc xong đồng phục đi dự họp ban buổi sáng, Du Hân Niệm trong lòng thổn thức, tiểu mập mạp này đều đã trải qua những ngày tháng như vậy, khó trách muốn tự sát.
Ai cũng cảm thấy bản thân mình khổ sở hơn người khác.
Du Hân Niệm từ nhỏ thân thể không tốt, bạn bè xấu tính chỉ biết nịnh nọt, một tình địch vạn năm luôn nhìn chằm chằm như hổ đói rình mồi, cuối cùng là còn trong năm tuổi đã bị kẻ nào đó chơi cho chết. Chết thì chết đi, người ta chết là xong hết mọi chuyện, Du Hân Niệm chết xuống Hoàng Tuyền rồi còn bị kéo ngược trở về — tuy rằng Ngọc Chi nói là chính mình muốn làm vậy, nhưng Du Hân Niệm không nhớ rõ, không thừa nhận.
Thế nhưng so với Vương Phương, nàng lại cảm thấy chính mình kỳ thực không khổ sở đến vậy.
Cha mẹ không biết tung tích, cuộc sống không hề tiết chế, cả đời nghèo rớt mồng tơi. Ở nhà thì bị chủ cho thuê nhà khi dễ, ở công ty thì bị đồng nghiệp ức hϊếp. Hiện tại các khách sạn trong nước có tình trạng phổ biến là công việc nhiều lương thấp, nàng không rõ là Vương Phương tuổi còn trẻ lại chọn công việc cấp thấp nhất ở khách sạn có phải là muốn cần cù làm việc từ từ đi lên hay không, nhưng chắc chắn là nàng đi còn chưa được vài bước đã lựa chọn tự sát, kết thúc một đời người.
Lúc này đang diễn ra cuộc họp ban buổi sáng, Trương chủ quản đứng ở trên vừa nói xong, ánh mắt phát hiện Hoàng Tiểu Kiều cùng với nhóm chị em của nàng ta cứ liên tục nhìn về phía bên này. Hoàng Tiểu Kiều là văn viên cấp cao của bộ phận phòng, còn ba cô nàng kia là văn viên mới được đưa lên.
Du Hân Niệm biết, văn viên cấp cao bộ phận phòng nghe ra có vẻ rất cao cấp, kỳ thực chính là làm văn viên trong thời gian tương đối dài, không có cơ hội thăng chức, lại không thích hợp với vị trí công việc khác, đành phải ban cho cái danh hiệu "văn viên cấp cao", bình thường có văn viên mới vào làm, nhiệm vụ là dạy cho họ cách phối hợp làm việc với nhân viên văn phòng và bộ phận tầng gác. Các tầng thiếu đồ dùng gì cho khách, văn viên phải đi thông báo cho nhà kho bổ sung cái đó, khách bỏ quên cái gì cũng là văn viên ghi chép lại thông tin. Mối liên hệ giữa họ và Vương Phương còn rất chặt chẽ, phòng nào được yêu cầu quét dọn, chính là họ đi gọi nhân viên phục vụ phòng đến quét dọn.
Nhưng lúc nãy nghe thấy thì hình như ân oán giữa bọn họ và Vương Phương không có liên quan gì đến công việc, ngược lại giống như là mâu thuẫn chuyện tình ái hơn.
Sau khi họp ban xong, Du Hân Niệm đi đến phòng trực ban nhận thẻ phòng, chìa khóa và báo biểu vệ sinh, tiện thể nhìn xem trên bảng đen ở phòng trực ban có thông báo gì đặc biệt không. Thật may mắn, không có chính khách cũng không có phú hào, điều này nghĩa là sẽ không có phiền toái gì quá lớn. Sau khi đồng nghiệp ca đêm đến bàn giao với nàng, kiểm kê xong hết xe vệ sinh, nàng đi tìm Trương chủ quản:
"Hôm nay có việc gì đặc biệt không ạ?"
Nàng biết các quản lý ở khách sạn M đều rất cố gắng, đặc biệt là những người trẻ tuổi giống như Trương chủ quản đây trong mắt chứa đầy lục quang, vừa nhìn là biết xuất thân từ giai cấp lao động địa phương, giữa một biển người hùng mạnh đều rất muốn thăng tiến, đối với bản thân yêu cầu cao, đối với công tác của cấp dưới cũng sẽ có chút khủng bố. Nàng là ngày đầu tiên đi làm với tư cách Vương Phương, chỉ cần làm tốt mọi chuyện theo yêu cầu của quản lý thì cơ bản là có thể qua ải trót lọt, khách bình thường cũng không làm khó xử được nàng.
"Ừ, không có gì." Trương chủ quản đang xem danh sách khách đặt phòng trước, thấy Vương Phương đến đây có chút ngoài dự liệu, dừng trong chốc lát mới hiểu rõ, tiến đến vỗ vai nàng, tận lực thả lỏng ngữ khí nói, "Là người mà, sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên. Ngươi cũng đừng quá đau buồn. Có cần gì thì cứ nói với ta, đừng giấu ở trong lòng, nghẹn nín lâu này sẽ thành bệnh a. Ngươi xem, ngươi cũng đã học được cách chủ động thăm hỏi công tác."
Đúng vậy, Du Hân Niệm âm thầm phụ họa, Vương Phương đúng là nghẹn nín thành bệnh, còn là bệnh nghiêm trọng.
"Vậy ta đi lên lầu."
Ngay từ đầu khi tỉnh lại trong thân xác của Vương Phương, Du Hân Niệm vô cùng chắc chắn đây là trò đùa ác độc của ông trời đối với nàng, nhưng hiện tại nàng hiểu được, Ngọc Chi mặc dù không phải người đáng trông cậy, nhưng tuyển chọn được Vương Phương vẫn là rất lợi hại.
Đều là làm việc ở khách sạn, mặc dù một người ở địa vị cao một người ở tầng lớp thấp, nhưng Du Hân Niệm chắc chắn có thể hoàn thành tốt công việc của Vương Phương, không cần phải gian khổ ngụy trang.
Liên tục làm việc cho đến giữa trưa, Du Hân Niệm đến nhà hàng của khách sạn để ăn cơm, nhân tiện xem qua tình hình thị trường chứng khoán sáng nay và tư liệu về thảm án Du gia năm đó. Tư liệu phía cảnh sát cung cấp là rất ít, dư luận đồn đại đủ điều, nhiều nhất là mấy câu chuyện nhảm nhí về đời tư của Du Hân Niệm, khiến nàng mở rộng tầm mắt.
"Hung thủ gây ra thảm án Du gia là ai? Cảnh sát không đủ năng lực phá án hay có nội tình gì khác? Vì sao hai người em song sinh bình yên vô sự, cô con gái lớn lại chết oan chết uổng?"
"Theo như tiết lộ của người bạn thân từ nhỏ, thiên kim tiểu thư của Du thị có đời sống sinh hoạt cá nhân cực kỳ phóng túng, cùng bạn gái đồng tính chung sống hàng đêm sênh ca cũng không làm nàng thỏa mãn, lại lên du thuyền ra khơi, tiệc tùng chơi bời thâu đêm."
"Đại tiểu thư Du thị tính tình vô cùng quái gở lại nặng lòng đố kỵ, từng châm ngòi phóng hỏa khiến bạn thân bị bỏng nặng, mất hết tiền đồ tốt đẹp. Người bạn bị bỏng kia tự xưng Tiểu Mạnh (dùng bí danh) cho biết: Nàng (Du Hân Niệm) là người rất xuất sắc mà cũng rất kiêu ngạo, nhưng nàng cũng là con người, nàng âm thầm sợ hãi ta nỗ lực sẽ vượt qua nàng. Kỳ thực ta vẫn luôn kính nể nàng, lấy nàng làm mục tiêu để cố gắng, không nghĩ tới nàng sẽ làm ra chuyện thế này. Người bạn cũ này thay Du Hân Niệm giải thích: Người chết là lớn nhất, nàng đã mất rồi, hi vọng toàn bộ hận thù đều có thể từ đó mà hóa giải. Lấy tư cách là bạn thân của nàng, ta thành thật thay nàng nói một tiếng, thực xin lỗi."
"Hai người em song sinh của Du Hân Niệm tiến vào tập đoàn Lotus có phải đã làm lung lay địa vị người thừa kế tập đoàn của nàng hay không? Khiến cho nàng đem lòng đố kỵ mà lựa chọn con đường cực đoan, sát hại cha mẹ sau đó sợ chịu tội nên tự sát? Tin tưởng trong lòng mọi người hẳn là hiểu rõ."
Sau khi xem xong mấy lời bình luận mở mang trí óc này, Du Hân Niệm kết luận được vài chuyện.
Thứ nhất, hung án của Du gia hơn năm năm trước là do người phóng hỏa, hơn nữa còn muốn đổ tội lên đầu nàng, tạo ra tình huống chết không đối chứng.
Tiếp theo, năng lực phòng cháy chữa cháy ở Du gia đều rất ưu việt, cho dù cháy cũng sẽ không lan nhanh trong thời gian ngắn như vậy, khiến cho ba mẹ và nàng đều không có thời gian để chạy thoát, nhất định là có nguyên nhân nào khác khiến họ bị mắc kẹt lại ở trong phòng.
Cuối cùng, hóa ra là có vài người có thể dạy cho người ta biết thế nào là vô liêm sỉ đến không tưởng, chính mình gây ra chuyện không dám thừa nhận, lại đổ hết tất cả lên đầu người đã chết.
Ngọc Chi mất tích cả đêm bỗng nhiên ngồi vào bên người nàng: "Thật sự là hứng thú quá a Phương Phương, ta chạy về Minh phủ giúp ngươi thăm dò tin tức, mệt muốn chết đi được, ngươi lại ở đây ăn một mình!" Nàng chỉ vào tách cà phê trước mặt Du Hân Niệm, giận không nén được.
"Gọi ai Phương Phương?" Du Hân Niệm phiền chán Ngọc Chi, đành phải gọi nhân viên phục vụ mang thêm cho nàng một tách.
"Làm phiền ngài." Du Hân Niệm cười nói, "Cho ta thêm một cây nhang."
Người phục vụ mang đến cho nàng tách cà phê và cây nhang, sau đó nói: "Vương Phương, ăn cơm xong liền uống cà phê? Giảm cân sao? Như vậy cũng không tốt cho sức khỏe đâu."
Du Hân Niệm tiếp tục mỉm cười: "Không sao, buổi sáng ăn nhiều lắm rồi, giờ này còn đầy bụng."
Khi người phục vụ định đi, Du Hân Niệm chợt nói: "Bông tai nhìn thật đẹp."
Người phục vụ sửng sốt, không nghĩ tới Vương Phương sẽ nói như vậy.
Vương Phương trước giờ vẫn luôn trầm mặc ít nói, từ lúc đi làm cho đến tan tầm đều là độc lai độc vãng, bữa trưa thì một mình bưng khay thức ăn ngồi vào trong góc căn tin yên tĩnh mà ăn cơm, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi. Vị đồng nghiệp này đương nhiên cũng đã nghe qua mấy chuyện đồn thổi về Vương Phương, nhìn thấy nàng ngồi ở đây ăn cơm đã cảm thấy bất ngờ rồi, không nghĩ là nàng còn có thể chú ý tới bông tai mới của mình. Bông tai này là quà sinh nhật bạn trai nàng tặng, bông tai hình hoa hồng nạm viên kim cương, đeo từ sáng sớm mà không có ai phát hiện, không nghĩ tới người đầu tiên phát hiện lại là nàng.
Nhân viên phục vụ có chút ngượng ngùng cười cười, lại nhắc nhở: "Chú ý sức khỏe."
Người đi rồi, Ngọc Chi nhìn Du Hân Niệm miệng tấm tắc thành tiếng: "Đã thế này rồi, còn không quên trêu hoa ghẹo nguyệt."
Du Hân Niệm cầm điện thoại di động lên xem: "Cái gì mà 'thế này', cái gì mà 'còn', ý gì a?".
"Bớt giả vờ đi, ta đã xem qua sổ sinh tử của ngươi rồi, tất cả mọi chuyện của ngươi ở nhân gian từng chút một đều có ghi lại trong hồ sơ, chuyện ngươi và bạn gái của ngươi a, ha, thật dữ dội."
Du Hân Niệm kinh ngạc nói: "Vậy ngươi sao lại không biết ta chết như thế nào?".
Ngọc Chi bị nghẹn họng — nàng đương nhiên không thể nói cho Du Hân Niệm biết chuyện sổ sinh tử của nàng viết nàng thọ 86 tuổi, chứ không phải chết lúc 24 tuổi như bây giờ a.
Thấy bộ dáng lúc này của Ngọc Chi, Du Hân Niệm cười nói: "Lại là bí mật nghề nghiệp, đúng không? Còn không phải ngươi gây chuyện rắc rối không thể sửa chữa được, cho nên mới cắn răng giậm chân một phát để cho ta trở về nhân gian đi."
Ngọc Chi kinh hãi, cô nàng này không có thuật đọc tâm đó chứ.
"Dù sao thì cũng không quan hệ đến ta." Du Hân Niệm nói, "Ta chỉ muốn tìm ra hung thủ là được, những chuyện khác không quan trọng."
Ngọc Chi đang muốn mở miệng, bỗng nhiên đối diện có một người ngồi xuống.