Hứa Như buổi sáng không diễn, buổi chiều chạy tới quay một màn cuối cùng, nhưng mà vừa vào đoàn phim liền thấy được hình ảnh Lạc Huyền Ca và An Nhược Thủy ôm nhau khóc.
Đứng ở góc nhìn của Hứa Như, hai người đích xác là ôm nhau khóc thút thít.
Hứa Như bị chấn kinh đến không nói ra lời, rất khó tin cái người cùng Lạc Huyền Ca đứng chung một chỗ là An Nhược Thủy, vị diễn viên tuổi còn trẻ đã có thể được người tôn xưng là nghệ thuật gia phái thực lực kia.
Khoan nói đến bối cảnh hậu thuẫn sau lưng An Nhược Thủy, vỏn vẹn già vị của bản thân nàng thôi, đã khó mà tin tưởng sẽ có người ở đoàn phim chọc khóc nàng.
Hứa Như đi tới bên cạnh đạo diễn, nhỏ giọng hỏi: "Đây là thế nào?"
"Cái đó, phiền ngươi đi một chuyến rồi. Xế chiều hôm nay không quay nữa, ngày mai lại tiếp tục đi." Đạo diễn tràn đầy áy náy nói với Hứa Như.
Hứa Như khoát tay lia lịa: "Không sao không sao, chút thời gian này không trễ nãi."
Hứa Như mặc dù không bằng An Nhược Thủy, nhưng già vị trong nghề của nàng cũng không nhỏ, ít nhất Hàn Dục thấy nàng là không dám làm càn, mà vị đạo diễn đây cũng có chút nhãn lực, thái độ của hắn đối với Hứa Như cũng coi như rất tốt.
Giờ phút này đạo diễn thấy An Nhược Thủy khóc, mà Lạc Huyền Ca vừa rồi lại bị đánh lợi hại, hắn làm sao cũng không dám tiếp tục quay nữa.
Trước thời hạn kết thúc công việc, cả đoàn phim đều lộ ra một bầu không khí quỷ dị, Lạc Huyền Ca vội vội vàng vàng tháo trang, đổi y phục xong liền dẫn An Nhược Thủy rời khỏi.
Dọc đường đi An Nhược Thủy vẫn còn hơi sụt sịt, Lạc Huyền Ca đáy lòng cuống cuồng, dỗ lại dỗ không được, cũng không dám rống lớn nàng bảo nàng đừng khóc. Lạc giáo chủ gấp đến mức còn kém xoay vòng tại chỗ.
"Đừng khóc có được không, ta thật một chút cũng không đau. Không tin ngươi đánh ta hai quyền." Lạc giáo chủ níu lại cổ tay An Nhược Thủy, vừa dứt lời liền đem tay An Nhược Thủy dán chặt ngực mình: "Thật một chút cũng không sao."
"Ai lo lắng ngươi có sao không, ngươi buông tay!" An Nhược Thủy là bị nàng hù dọa, tình cảnh lúc ấy đích xác là Lạc Huyền Ca đơn phương bị đòn, hơn nữa bộ dáng yếu ớt kia cho dù ai nhìn cũng sẽ không nhịn được thương tiếc.
Mà bây giờ thấy Lạc Huyền Ca vui vẻ, An Nhược Thủy quả thật thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà trong đầu vẫn không vứt bỏ được lo âu, mơ hồ nghĩ mà sợ, kéo tay Lạc Huyền Ca, mười ngón tay giao nhau.
Hai người sóng vai đi trên đường, trong lòng An Nhược Thủy luôn luôn nhớ đến chuyện khác, vì vậy bộ dáng có vẻ tâm tình thấp.
Lạc Huyền Ca cũng không biết nàng rốt cuộc làm sao, không dám nói nhiều hỏi nhiều, nhưng vẫn cẩn thận dò xét đôi câu: "Ngươi hôm nay tại sao có thể có thời gian tới, không nghiên cứu sự tích Tuyên Dương sao?"
"Lạc Huyền Ca."
"Hả?"
An Nhược Thủy kêu nàng rất đột nhiên, mà Lạc Huyền Ca cũng phản xạ có điều kiện đáp một tiếng, sau khi nàng lên tiếng đáp lại, Lạc Huyền Ca tò mò nhìn An Nhược Thủy: "Làm sao vậy?"
"Trở về khách sạn đi." An Nhược Thủy nắm tay Lạc Huyền Ca thật chặt, so với trước kia càng ấm áp hơn, nhưng lại khiến lòng nàng mơ hồ bất an.
Vừa rồi nàng đột nhiên kêu tên Lạc Huyền Ca, kết quả Lạc Huyền Ca phản ứng rất tự nhiên rất nhanh nhẹn, có thể thấy hoặc là Lạc Huyền Ca thật sự thích ứng danh tự này, hoặc là chính nàng thật sự chỉ là Lạc Huyền Ca mà thôi.
Nghiêng đầu nhìn mặt bên của Lạc Huyền Ca, trước sau như một mang ý cười nhàn nhạt, tựa như nàng thân ở trong kẹo đường, mỗi một hơi thở đều ngọt ngào.
An Nhược Thủy nghiêng đầu kề sát bả vai Lạc Huyền Ca, kề sát nàng thật chặt, mặc cho Lạc Huyền Ca mang nàng rời khỏi.
Lạc Huyền Ca a Lạc Huyền Ca, ngươi rốt cuộc là ai? Hậu thế sẽ không có ai dám trước mặt mọi người không ngừng kêu tục danh Tuyên Dương công chúa, phần lớn đều sẽ kèm theo nữ đế hoặc là công chúa, để bày tỏ tôn kính. Duy chỉ có mình ngươi ba lần bảy lượt ở nơi công cộng tỏ ra bất kính với nữ đế, không chỉ như vậy mỗi lần còn không ngừng kêu tục danh công chúa, thái độ không có nửa điểm cung kính, ngươi vẫn là ngươi sao? Là tiểu diễn viên mà ta nhận thức sao?
…
"Đến rồi." Lạc Huyền Ca đứng ở cửa phòng An Nhược Thủy, thấy An Nhược Thủy còn có chút thất thần, nàng liền lên tiếng nhắc nhở.
An Nhược Thủy lấy thẻ mở cửa phòng ra, Lạc Huyền Ca đang chuẩn bị rời khỏi, An Nhược Thủy gọi nàng lại nói: "Tiến vào."
"Hả?" Lạc giáo chủ trong nháy mắt kinh ngạc, tiếp đó tràn đầy vui mừng chui vào.
"Cởϊ qυầи áo."
"Hả?!" Ngồi ở trên giường lắc lư cặp chân dài, Lạc giáo chủ giờ phút này mặt mờ mịt nhìn chằm chằm An Nhược Thủy, chỉ nghe nàng nhỏ giọng lầm bầm nói: "Ban ngày… cái gì đó không tốt lắm đâu."
"Ngươi nói gì?" An Nhược Thủy suýt nữa bị tức cười, tên này đại khái là muốn nói 'ban ngày tuyên da^ʍ', bất quá gương mặt nàng vẫn như cũ lạnh lùng căm tức nhìn Lạc Huyền Ca: "Nhanh lên một chút cởϊ qυầи áo, ta nhìn xem trên người ngươi có thương tổn không."
"… A! Được rồi!" Lạc giáo chủ thất vọng bắt đầu đứng lên, cởi nút tháo áo.
Bởi vì đáy lòng rất thất vọng, cho nên động tác cởi nút áo tỏ ra chậm chạp cực kỳ. Xương quai xanh tinh xảo từ từ xuất hiện trong tầm mắt An Nhược Thủy, nhưng mà tên kia đột nhiên lại kéo kéo y phục, chỉ chỉ quần: "Cũng phải cởi xuống sao? Phải toàn bộ cởi xuống sao?"
"…"
An Nhược Thủy càng ngày càng không dám suy đoán Lạc Huyền Ca là nhân sĩ xuyên không, trong ký ức cũng chưa thấy cổ nhân nào 'không biết xấu hổ' như vậy! Sao bảo cổ nhân kín đáo lại bảo thủ? Tên này tuyệt đối là Lạc Huyền Ca sinh trưởng ở địa phương hiện đại, không thể nào tồn tại chuyện xuyên không.
An Nhược Thủy vẫn chưa trả lời, Lạc giáo chủ liền hát ngâm nga bắt đầu tiếp tục cởϊ qυầи áo, thời điểm rút đi áo ngoài còn không nhịn được nói một câu: "Vóc người ta rất đẹp, ngươi muốn sờ một cái không?"
"…" An Nhược Thủy xả ra một nụ cười nhạt, cái lỗ tai hồng thấu đã bán đứng nội tâm không bình tĩnh của nàng.
"Này, ngươi lần trước hình như đã xem qua thân thể ta. Ngươi bảo ta tháo áo choàng tắm lần đó, ngươi còn nhớ không?" Lạc giáo chủ đã nhanh chóng cởi ra toàn bộ quần áo ngoài.
Chuyện lần trước An Nhược Thủy làm sao có thể không nhớ, ngày đó sau khi rời đi mất ngủ mấy đêm.
Giờ phút này, tay Lạc Huyền Ca từ từ đặt trên đồ lót, An Nhược Thủy đột nhiên khom người nhặt lên toàn bộ y phục trên đất, nhét vào trong ngực Lạc Huyền Ca, tiếp đó chỉ chỉ phòng tắm: "Tự mình đi phòng tắm, đối diện gương kiểm tra kỹ!"
"???" Lạc giáo chủ ôm y phục mặt đầy luống cuống cùng lơ mơ, vừa rồi không phải nói ngươi kiểm tra cho ta sao? Sao đột nhiên biến thành ta tự nhìn gương?
"Còn không mau đi, muốn bị lạnh sao?" An Nhược Thủy khó khăn dời tầm mắt khỏi xương quai xanh của Lạc Huyền Ca, ngữ khí cũng càng tỏ ra nghiêm túc cùng lạnh lùng.
Lạc giáo chủ rất là tiếc nuối gật đầu một cái: "Biết rồi, ta lập tức đi."
Ngay giây phút Lạc Huyền Ca chui vào phòng tắm, An Nhược Thủy bưng nước lạnh đổ xuống miệng một ngụm to, ngồi trên ghế sa lon mở TV, lớn tiếng đến mức không nghe rõ Lạc Huyền Ca ở phòng tắm kêu cái gì.
Chờ Lạc Huyền Ca đi ra, An Nhược Thủy đã thuộc lời thoại quảng cáo.
"Ta vừa rồi kêu ngươi giúp ta đưa cái khăn lông, sao ngươi không để ý ta a?" Lạc giáo chủ dự định mượn phòng tắm nơi này tắm một trận, kết quả kêu nửa ngày An Nhược Thủy không có nửa điểm phản ứng.
Nàng vốn định dùng nội lực truyền âm lọt vào tai, nhưng lại sợ thương tổn lỗ tai An Nhược Thủy, vì vậy hiện tại cổ họng hét cũng sắp câm rồi.
"Có chỗ nào bị thương không?" An Nhược Thủy tắt TV, hỏi Lạc Huyền Ca.
Lạc giáo chủ bĩu môi một cái, tâm hồn bé nhỏ của nàng bị thương!
Rõ ràng đã nói muốn đích thân giúp nàng kiểm tra, chờ nàng hớn hở vui mừng đem bản thân lột sạch, kết quả bị An Nhược Thủy đưa đi phòng tắm, vốn muốn mượn phòng tắm một lượt, nhưng mà gọi khàn cả cổ họng An Nhược Thủy vẫn không phản ứng nàng.
An Nhược Thủy giờ phút này không có tâm tình chú ý đến biến hóa tâm tư của Lạc Huyền Ca, thấy Lạc Huyền Ca lắc đầu một cái, nàng liền cầm kịch bản nói với Lạc Huyền Ca: "Cùng ta nói một chút chuyện Tuyên Dương công chúa đi."
"Tại sao lại phải nói nha đầu kia." Lạc giáo chủ lúc này rất không vui, đang chờ An Nhược Thủy an ủi nàng, kết quả An Nhược Thủy muốn nghe chuyện của người khác.
Ánh mắt An Nhược Thủy khẽ biến: "Ngươi học qua ba lớp cấp tiểu học chưa?"
"Hử?" Lạc Huyền Ca ở trong ký ức nguyên thân không ngừng tìm kiếm trí nhớ tương quan, rốt cuộc tìm được độ tuổi nguyên thân đi học, nàng không rõ ràng lắm gật đầu một cái: "Có học a."
"Vậy lão sư các ngươi không nói với các ngươi, mỗi khi xưng hô Tuyên Dương công chúa, không thể hô thẳng tên gọi sao?" An Nhược Thủy lẳng lặng nhìn Lạc Huyền Ca, tiếp đó thấy Lạc Huyền Ca cau mày suy nghĩ sâu xa, nàng nói tiếp: "Không chỉ như vậy, trên sách lịch sử cũng có đánh dấu rõ ràng, không thể kêu thẳng tục danh Tuyên Dương công chúa. Có lẽ có người sẽ âm thầm bất kính, nhưng mà trong tất cả mọi người ta nhận thức, ngươi là người đầu tiên cũng là người duy nhất ở trước mặt mọi người không ngừng kêu tục danh của nữ đế."
Lạc Huyền Ca nho nhỏ ủy khuất một chút, Tuyên Dương nha đầu kia chính là một tay mình nắm tay nuôi lớn, dạy nàng võ công dạy nàng biết chữ đọc sách, nếu không phải mẫu hậu nàng và cha mình là sư huynh muội, Tuyên Dương kêu nàng một tiếng sư phụ cũng không quá đáng, bây giờ lại muốn tôn xưng nha đầu kia, trong lúc nhất thời Giáo chủ có chút khó mà tiếp nhận.
Nhưng mà, một giây sau…
"Tiểu Lạc, về sau chớ lại gọi thẳng tục danh nữ đế được không?"
"Được!" Lạc giáo chủ hết sức sảng khoái đáp ứng.
Sau khi Lạc Huyền Ca đáp ứng, cầm lấy kịch bản trong tay An Nhược Thủy: "Chúng ta nói một chút sự tích nữ đế đi."
An Nhược Thủy ngược lại không gấp nghe những thứ này, bởi vì đạo diễn đã quyết định chậm tốc độ lại, nàng cũng đã để cho đại ca tìm một ít chuyên gia trong nước tới, cùng nhau chế tạo bộ phim này.
An Nhược Thủy mở TV, chỉnh mấy đài, vừa vặn có một đài đang chiếu những tin tức xã hội, An Nhược Thủy liền tập trung tinh thần nhìn.
Chương trình vừa đúng lúc nói đến chuyện mấy năm trước nhân sĩ Đại Nguyên xuyên không bí ẩn qua đời, kỳ thực những thứ này nói lui nói tới đều không có đáp án xác định, bởi vì nội dung nghiên cứu khoa học thực sự, vô luận thế nào cũng sẽ không bị đại chúng biết được.
Bất quá An Nhược Thủy lại làm bộ lơ đãng nhắc tới: "Tiểu Lạc, ngươi nói xem trên thế giới này có còn nhân sĩ xuyên không khác hay không a?"
"Hả?" Lạc Huyền Ca lắc lắc nàng: "Ta không biết, bất quá có một liền có hai, chắc là có."
Thời điểm Lạc Huyền Ca trả lời tận lực mơ hồ một chút, nhưng An Nhược Thủy lại tiếp tục dò xét hỏi: "Tiểu Lạc, ngươi nói xem những người kia tại sao phải xuyên không?"
"Hm? Ta xem trên tiểu thuyết viết, xảy ra tai nạn xe cộ xuyên qua. Còn có rơi xuống nước rơi vực sâu trúng độc, đều có thể xuyên qua." Lạc Huyền Ca vừa lật kịch bản nhìn, vừa thờ ơ trả lời An Nhược Thủy.
An Nhược Thủy cười yếu ớt lắc đầu: "Những thứ kia đều là mọi người vô căn cứ tưởng tượng ra, bất quá mấy năm trước quả thật có một vị cổ nhân từ Đại Nguyên xuyên tới. Nhưng thật đáng tiếc, hắn bị mang đi sở nghiên cứu, không lâu sau thì bởi vì đủ loại nguyên nhân mà tử vong."
"Ồ, cổ nhân kia cũng thật đáng thương." Lạc giáo chủ cõi lòng đầy đồng tình nói.
An Nhược Thủy dò xét Lạc Huyền Ca cũng không ra thật giả.
Kỳ thực đối với An Nhược Thủy mà nói, nàng thích chính là người hiện tại ở bên cạnh nàng, nhưng nàng vẫn sẽ lo lắng nếu như người này thật sự là nhân sĩ xuyên không, vậy thì Lạc Huyền Ca chân chính đi nơi nào, nàng cũng rất lo lắng nếu ngày nào đó thân phận xuyên không của Lạc Huyền Ca bị đám người điên nghiên cứu khoa học kia phát hiện, thì phải làm sao đây?!
Bất quá, nếu Lạc Huyền Ca chỉ là Lạc Huyền Ca, vậy thì thật sự không thể tốt hơn nữa.
Không hy vọng trên người Lạc Huyền Ca có sắc thái thần bí xuyên không cái gì, chỉ hy vọng Lạc Huyền Ca có thể bình an, đời này sẽ không bị đám bác học điên kia để mắt tới.
—————
Tác giả có lời muốn nói:
Lạc giáo chủ: Vóc người bổn tọa thật sự rất tốt, ngươi xác định không sờ một cái sao?
An Nhược Thủy:…
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴