Ma Giáo Giáo Chủ Của Ảnh Hậu

Chương 53: Giáo chủ leo cây nhìn phu nhân

Từ chỗ Lạc Huyền Ca biết được một ít chuyện liên quan tới Tuyên Dương, An Nhược Thủy hiện tại diễn Tuyên Dương đã có thể tìm được một chút đồng cảm.

Giờ phút này tất cả mọi người trong đoàn phim bề bộn nhiều việc, bởi vì vừa kết thúc công việc, nhưng mà bữa trưa của đoàn còn chưa được đưa tới, cho nên vừa phiền lòng nóng nảy chờ cơm trưa, vừa vội vàng làm công tác thu dọn. Vì vậy không ai rảnh rỗi đi nhìn cây đại thụ cạnh tường kia, hiển nhiên cũng sẽ không ai chú ý tới Lạc Huyền Ca ở trên cây rồi.

Lạc Huyền Ca ngồi trên cây nhìn An Nhược Thủy đang nghỉ ngơi cách đó không xa, so với lần đầu tiên gặp mặt, An Nhược Thủy hiện tại không có lãnh ý sâu đậm như ban đầu, làm cho Lạc Huyền Ca càng cảm thấy hứng thú hơn trước.

Lạc Huyền Ca chụp tấm hình, gửi cho An Nhược Thủy.

An Nhược Thủy đang nhìn lời thoại, đột nhiên nhận được bức hình Lạc Huyền Ca gửi tới, nhìn đến góc độ có thể chụp bức hình này, chỉ thấy một cái cây, nhưng mà ngay khi nàng chuẩn bị thu hồi tầm mắt, trên cây đột nhiên có điểm động đậy, tiếp đó liền thấy Lạc Huyền Ca ngồi ở trên cây ngoắc nàng.

An Nhược Thủy thất kinh, cây cao tám mét, nha đầu này làm thế nào lặng yên không tiếng động leo lên được?

An Nhược Thủy: Ngươi đừng động, ta đi tìm người dọn cái thang!

Lạc Huyền Ca: Không cần, ta không muốn bại lộ, không ai có thể phát hiện ta.

Bại lộ? Phát hiện? Nàng sợ là gả cho một kẻ ngu rồi, bây giờ ly hôn không biết còn kịp không.

An Nhược Thủy hít một hơi thật sâu, tiếp đó lại nặng nề thở hắt ra, ai lo lắng ngươi có thể bị phát hiện hay không? Cao như vậy, té xuống làm sao bây giờ?!

Lạc Huyền Ca nhìn ra An Nhược Thủy ánh mắt không đúng, dựa vào trực giác Giáo chủ của nàng, nàng đoán An Nhược Thủy đại khái chính là đang tập trung nộ khí, không chừng lúc nào đó sẽ đột nhiên bùng nổ.

Vì vậy Lạc giáo chủ kinh sợ từ trên cây lắc mình nhảy xuống, nhìn thì động tĩnh rất lớn, nhưng mà một chút thanh vang cũng không phát ra, nếu không phải An Nhược Thủy vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, sợ là cũng không thể phát hiện động tác của Lạc Huyền Ca.

An Nhược Thủy thấy Lạc Huyền Ca nhảy xuống, nàng khϊếp sợ vội vàng lên trước kiểm tra.

"Rơi ngã sao?"

Lạc giáo chủ thật thà cười: "Cây lùn như vậy, làm sao có thể ngã được ta."

"…" Tám mét a tám mét a, đứa nhỏ ngươi học qua tiểu học chưa?

Ánh mắt An Nhược Thủy nhìn Lạc Huyền Ca thêm mấy phần biến hóa, bất quá thấy Lạc Huyền Ca không sao, lại nhìn thấy nụ cười đần độn kia của Lạc Huyền Ca, trong lòng nàng đè xuống một ít nghi ngờ quái dị.

Vừa rồi người đoàn phim không chú ý tới gốc cây này, nhưng bây giờ Ảnh hậu đại nhân ngồi trên ghế chú tâm nhìn kịch bản lại đột nhiên chạy về phía một thân cây, bọn họ nghĩ không chú ý cũng khó.

Vì vậy Lạc Huyền Ca hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt mọi người, bất quá ngại vì Lạc Huyền Ca và An Nhược Thủy giờ phút này nhìn có vẻ đứng chung một chỗ rất thân mật, mọi người cũng không tiện nghị luận, chỉ đành mở to hai mắt tìm cơ hội để nhìn rõ ràng hơn.

Lạc Huyền Ca từ trước đến giờ không thiếu bị người khác nhìn chăm chú, nhưng mà hôm nay cảm giác vẫn có chút không được tự nhiên, dù sao nàng cũng là rón rén trộm đến xem phu nhân mình a, cảm giác như đột nhiên bị người bắt gian, còn là cái loại bị bắt quả tang trước mặt mọi người.

An Nhược Thủy ngược lại không suy nghĩ nhiều như vậy, Lạc Huyền Ca có thể tới nhìn nàng, nàng rất cao hứng, duy chỉ có phương thức tới làm nàng rất không thích.

Lúc này đem Lạc Huyền Ca giới thiệu cho mọi người, mọi người cũng cùng Lạc Huyền Ca chào hỏi, Lạc Huyền Ca đáp lại bọn họ mấy nụ cười mỉm như mặt nạ.

Rất nhanh đạo diễn liền tới, hỏi Lạc Huyền Ca có cần ký kết hiệp nghị giữ bí mật hay không, An Nhược Thủy lắc đầu một cái, thuận tiện dặn dò Lạc Huyền Ca: "Chuyện chúng ta ở chỗ này quay phim, ngươi không được nói với bất kỳ ai, nhớ không?"

"Ừ, ai cũng không nói, yên tâm đi." Lạc giáo chủ vốn cũng không phải người nói nhiều, càng huống chi phu nhân tự mình hạ lệnh phải giữ bí mật, vậy thì chuyện này ai cũng đừng hòng lấy được nửa điểm tin tức từ miệng nàng.

An Nhược Thủy dĩ nhiên tin Lạc Huyền Ca, cùng đạo diễn nói mấy câu liền an bài cho Lạc Huyền Ca giấy chứng nhận có thể tùy ý ra vào nơi này.

"Cầm."

Lạc giáo chủ nhận lấy, tò mò nhìn nhìn, không nhìn ra cái gì đặc biệt, ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía An Nhược Thủy: "Đây là cái gì a?"

"Về sau đeo giấy chứng nhận này vào, là có thể tiến vào từ cửa lớn. Chớ lại leo tường leo cây, nghe rõ không?" An Nhược Thủy đến bây giờ còn có chút nghĩ mà sợ, vị trí cao tám thước, nha đầu này cứ thế mà nhảy xuống, may mà không có chuyện gì. Nếu không… nàng sợ là lại phải đi bệnh viện phụng bồi nha đầu này.

Lạc Huyền Ca nhận lấy giấy chứng nhận, bất quá cũng không để ý nhiều, tùy ý cất vào túi, cho dù không có giấy chứng nhận nàng cũng có thể muốn vào thì vào.

Có chút đáng tiếc thân thể nguyên thân vẫn chưa được huấn luyện cụ thể, Súc Cốt Công(*) của kiếp trước, cổ thân thể này tạm thời còn chưa dùng được. Nếu không nàng muốn vào còn dễ dàng hơn.

(*) Súc Cốt Công: là co rụt xương lại, kiểu như thu người lại để chui vào một cái hộp nhỏ hoặc chui qua song sắt còng tay v.v.., chiêu này là có thật.

Chờ sau này có thời gian, tìm cơ hội luyện một chút, hai mạch nhâm đốc của thân thể này không biết mở ra từ lúc nào, nguyên nhân có thể là ở thời điểm nguyên thân còn sống, bị người đánh một trận, vô cớ thần kỳ mở ra hai mạch nhâm đốc.

An Nhược Thủy thấy Lạc Huyền Ca không quá để ý tờ giấy chứng nhận kia, trong lòng nàng dần dần nổi lên tức giận, nhưng mà nàng còn chưa mở miệng nói chuyện, Lạc Huyền Ca đã dẫn đầu mở miệng trước.

"Hôm nay fan hâm mộ tới xem ta." Trong giọng nói Lạc giáo chủ bỗng dưng mang theo kiêu ngạo cùng hưng phấn.

An Nhược Thủy bị cảm xúc vui sướиɠ của nàng lây nhiễm, cũng cười theo: "Ừ, về sau sẽ càng có nhiều người thích ngươi hơn. Sẽ càng có nhiều người biết đến ngươi ủng hộ ngươi hơn. Ngươi phải càng cố gắng, dùng tác phẩm ưu tú nhất hồi báo sự yêu thích của bọn họ."

"Được!" Lạc Huyền Ca cực kỳ đứng đắn đáp ứng.

"Dùng qua bữa trưa chưa?" An Nhược Thủy mới vừa nghỉ ngơi, trang phục diễn còn chưa kịp đổi, bữa trưa còn chưa đưa tới.

Lạc Huyền Ca gật đầu: "Ừ, ta mang fan đi ra ngoài ăn. Sau này có rảnh ta mang ngươi cùng đi."

"Được. Có rảnh rỗi mang ta đi." An Nhược Thủy rất ít khi ăn cơm bên ngoài, bởi vì An Tuấn Phong lúc nào cũng lo lắng thức ăn bên ngoài không sạch sẽ, từ nhỏ đến lớn số lần nàng ở bên ngoài ăn cơm có thể đếm trên đầu ngón tay. Bất quá Lạc Huyền Ca muốn mang nàng đi, nàng hoàn toàn không muốn cự tuyệt.

Xa xa Lý Điềm chạy tới, thấy Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy song song đứng chung một chỗ, trong lòng Lý Điềm dâng lên một tia cảm giác quái dị, bất quá cảm giác này tới rất nhanh đi còn nhanh hơn.

Chờ nàng đem cơm trưa của An Nhược Thủy bày biện xong xuôi, gọi An Nhược Thủy qua, mới hậu tri hậu giác nhớ tới.

"Tiểu Lạc tại sao cũng tới?" Lý Điềm tò mò hỏi: "Không bị hộ vệ đánh ngã sao?"

An Nhược Thủy cười nhạt: "Ta để cho nàng tiến vào."

Lý Điềm hiểu rõ gật đầu: "Chả trách, ta vừa rồi quên mang giấy chứng nhận, thời điểm tiến vào bị hộ vệ kiểm tra thật lâu, cuối cùng còn phải lấy ra giấy hành nghề, lại làm phiền An tổng gọi điện thoại cho bọn họ tự mình nói rõ một chút. Aiz ~ có điều tiền thưởng tháng sau lại bị trừ rồi!"

Lý Điềm cảm thấy ruột mình, thật sự đau quá a!

Lạc Huyền Ca nhíu mày một cái, đám người ở cửa nàng còn không để vào mắt, nhưng về sau nàng muốn vào cũng cần phải tiếp nhận kiểm tra sao?

"Mỗi lần tiến vào, đều cần lấy giấy chứng nhận để cho bọn họ kiểm tra sao?" Lạc giáo chủ hỏi.

Lý Điềm gật đầu như lẽ đương nhiên: "Ừ, trừ An đại tiểu thư của chúng ta, cả đoàn phim trên có đạo diễn dưới có trợ lý quèn ta, đều phải cẩn thận kiểm tra giấy chứng nhận."

Dù sao cũng là An tổng tài an bài a, An Nhược Thủy xoát mặt vào là được.

Lạc giáo chủ nghĩ đến giấy chứng nhận trong túi, đợi lát tìm chỗ nào đó ném đi cho xong.

Cầm giấy chứng nhận đi cửa lớn là không thể nào, đời này đều không thể, nào có tự do thú vị như bay vào.

An Nhược Thủy đã chuẩn bị dùng cơm, Lạc Huyền Ca liền tìm một cái ghế ngồi bên cạnh, thuận tay cầm lên kịch bản An Nhược Thủy để ở nơi đó hỏi: "Ta có thể xem một chút không?"

Thấy An Nhược Thủy gật đầu, mới lật nhìn nội dung bên trong.

An Nhược Thủy rất siêng năng, phía trên kịch bản dày nặng viết đầy ghi chú của nàng, có nhiều chỗ còn dán lên cả giấy nhớ, Lạc Huyền Ca kỹ lưỡng nhìn những tình tiết kia, nàng hình như ở thời điểm nằm viện mơ thấy Tuyên Dương, nhưng mà cụ thể không còn nhớ rõ.

"Trên này cư nhiên viết Tuyên Dương đối với Tả đại tướng quân đơn phương thầm hứa?" Lạc Huyền Ca không nhịn được cau mày hỏi.

An Nhược Thủy đang ăn, đột nhiên nghe Lạc Huyền Ca hỏi, nàng sửng sốt một hồi mới phản ứng được, gật đầu nói: "Đúng vậy, bởi vì biên kịch cảm thấy Tuyên Dương một đời nữ hoàng hẳn sẽ không vừa ý người đọc sách văn nhã, vị đại tướng quân này đi theo nàng chinh chiến tứ phương, hơn nữa thường xuyên bầu bạn trái phải, cộng thêm chính sử ghi lại sau khi Tuyên Dương thoái vị rời cung, vị đại tướng quân này từ quan về quê. Rất nhiều người đều suy đoán, nữ đế và đại tướng quân say đắm sơn thủy cùng rời đi."

"Cái này không thể nào."

Nghe vậy Lạc Huyền Ca không nhịn được cười lên, nàng có kiểm tra sách sử, lịch sử liên quan tới vị đại tướng quân này ghi lại rất nhiều, nhưng mà nhìn kỹ là nàng có thể biết, vị đại tướng quân này bề ngoài là tướng quân chiến công hiển hách của Đại Minh triều, nhưng đằng sau lại là Tả hộ pháp của Ma giáo nàng.

Từ nhỏ Tuyên Dương đã không hợp với Tả hộ pháp, hai người không ít lần đánh nhau cãi vã, một lần kịch liệt nhất là Tuyên Dương đánh gãy hai chân Tả hộ pháp, ở trên giường nghỉ ngơi suốt ba tháng mới lành. Hai người này nếu có thể cùng một chỗ, thiên hạ đều phải bị bọn họ phá hủy.

"Sao lại không thể nào?" An Nhược Thủy đối việc này có phần cảm thấy hứng thú.

Lạc Huyền Ca lắc đầu liên tục: "Tuyên Dương không thích thư sinh yếu đuối, cũng không thích đại tướng quân khí khái anh hùng. Nàng a, say mê chính là mỹ nhân."

"Ngươi nói là…" An Nhược Thủy rất khó tin, trước kia Lạc Huyền Ca nói, nàng nửa tin nửa ngờ, nhưng mà những lời này thì nàng hoàn toàn không tin. Tuyên Dương nếu thích nữ nhân, những thứ nam sủng bên trong hậu cung giải thích thế nào? Bất luận chính sử hay dã sử, phía trên ghi lại hết thảy đều là Tuyên Dương yêu thích nam sắc, độc sủng mỹ nam.

Lý Điềm bên cạnh xông tới xem náo nhiệt, nàng cũng quét mắt qua kịch bản kia, thuận tiện xen vào nói: "Kỳ thực, ta ngược lại cảm thấy nếu kịch bản này không thêm vào đường tình cảm, càng có thể thể hiện chân thực Tuyên Dương. Hơn nữa… bộ phim này của chúng ta là bộ phim đầu tiên miêu tả Tuyên Dương nữ đế trong 800 năm qua, nếu chúng ta không dựa theo chính sử, rất dễ dàng làm sai lệch khán giả. Cho nên ta cảm thấy dù chính sử ghi lại có chỗ không hợp lý, cũng không nên dùng ý tưởng hiện đại gia nhập nguyên tố khác vào. Nếu đúng như Tiểu Lạc nói, Tuyên Dương thật sự không thích Đại tướng quân, vậy thì bộ phim này của chúng ta liền mất đi ý tưởng ban đầu. Hậu thế nhìn phim chúng ta, cũng sẽ vào trước là chủ cho rằng Tuyên Dương nữ đế ái mộ Đại tướng quân. Nếu chính sử không phải vậy, bộ phim này của chúng ta há chẳng phải đã mất đi ý tưởng cùng ý niệm ban sơ nhất sao."

An Nhược Thủy trầm mặc, mà cách đó không xa đạo diễn chú ý các nàng trò chuyện, cũng dần dần rơi vào trầm tư.

Lạc Huyền Ca ngược lại vui vẻ yên tâm cười một tiếng, nha đầu kia sống một đời không thua thiệt, thậm chí 800 năm sau hậu nhân nhắc tới nàng, giữa hai hàng lông mày đều mang kính nể sâu sắc.

—————

Tác giả có lời muốn nói:

Giáo chủ: Tử tế đi đường là không thể nào, đời này cũng không thể, lấy chứng nhận đi cửa lớn cũng sẽ không, chỉ có thể dựa vào bay để thể nghiệm tự do mà ta mong muốn a.

An Nhược Thủy: Hử?! Cho ngươi cơ hội nói lại lần nữa.

Giáo chủ: A… Có chứng nhận mới thuận lợi a. Về sau khẳng định cầm chứng nhận đàng hoàng đi cửa lớn a, bổn tọa phải nhập gia tùy tục thôi. (phu nhân, có thể đem ván giặt cầm đi rồi… ha, còn có dao phay gác trên cổ ta cũng có thể dời đi… ha, còn có… bảo đại ca đem cục gạch trong tay buông xuống đi, cầm nặng lắm ha.)

An Nhược Thủy: Về sau bớt lên mạng, ngươi nhìn xem lúc ngươi mới tới trung thực bao nhiêu, hiện tại đều học cái gì rồi?!

Giáo chủ ủy khuất rưng rưng không dám nói lời nào:…

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴