Kỳ thực Tuyên Dương hồi tưởng cũng không dài, chỉ là quá mức sâu sắc, có ảo giác như cách đã vạn năm.
"Ta đi đây, chúng ta về sau…"
"Nha đầu ngốc, ngươi là Tuyên Dương. Là công chúa điện hạ cao cao tại thượng, mà ta là Giáo chủ Ma giáo." Lạc Huyền Ca giọng nói mang ý cười: "Nha đầu ngốc a, về sau chăm sóc kỹ bản thân. Phải vĩnh viễn nhớ, địch nhân lớn nhất của ngươi là người mà ngươi quen thuộc nhất. Bởi vì ngươi có thể nhẫn tâm thương tổn mình, lại khó mà lạnh lùng người bên cạnh."
Lạc Huyền Ca biết rõ xương sườn mềm của Tuyên Dương, cho nên lúc nói chuyện với Tuyên Dương, ngữ khí của nàng cũng mang điểm lo âu, sợ tiểu nha đầu này từ nay về sau không có nàng bên cạnh, sẽ thua thiệt mắc lừa chịu thương tổn.
Tuyên Dương lắc đầu một cái, mím môi nhịn lại nước mắt trong mắt.
"Ngươi, ngươi cùng ta…"
Lạc Huyền Ca biết nàng muốn nói gì, lại kịp thời đưa tay ra che môi nàng, cong mép khẽ cười nói: "Nói nhăng cuội gì đó. Ta có gia đình ở nơi này, ta không trở về được. Ngươi là muội muội ta, ta hy vọng ngươi có thể hạnh phúc."
"Không được, Tuyên Dương không muốn. Không muốn ngôi hoàng đế, không muốn thiên hạ, muốn ngươi." Tuyên Dương ôm lấy Lạc Huyền Ca, vốn cho rằng nàng có thể hạ quyết tâm đến cùng Lạc Huyền Ca nói lời từ biệt, dẫu sao trong lòng nàng đã có người kia, nhưng mà vừa nghĩ tới đời này kiếp này không còn cách nào thấy được Lạc Huyền Ca nữa, không nhịn được bi thương trong lòng.
"Tuyên Dương không muốn một mình, ngươi cùng ta trở về. Trẫm mệnh lệnh ngươi trở về, cùng ta đi có được hay không?" Tuyên Dương nghẹn ngào rất nặng, nhưng Lạc Huyền Ca lại vẫn có thể nghe rõ.
Lạc Huyền Ca cười khẽ, hướng Tuyên Dương gật đầu: "Được."
Nữ đế tựa hồ không nghe rõ Lạc Huyền Ca nói gì, hoặc là nghe rõ, cũng không dám tin tưởng.
"Ta trở về, người kia liền biến mất. Ngươi còn muốn ta trở về sao?" Lạc Huyền Ca đứng ở trước mặt nàng nhìn thẳng hai mắt nàng, giơ tay lên khẽ vuốt sợi tóc Tuyên Dương, giống như khi còn bé lộ ra ánh mắt cưng chiều.
Tuyên Dương trầm mặc, không biết trả lời như thế nào, nàng chỉ có thể ngẩn ra nhìn Lạc Huyền Ca, nàng không muốn người trong cung đó rời khỏi, cũng không muốn Giáo chủ của nàng lúc này biến mất.
"Vẫn luôn nói với ngươi, làm người không thể quá tham lam. Cho dù ngươi là hoàng đế cũng có thời điểm hữu tâm vô lực, ngươi cần phải trở về." Lạc Huyền Ca ở phía trước dắt tay Tuyên Dương, mang nàng đi trên một con đường không thấy được điểm cuối.
Dọc theo con đường này, Tuyên Dương nén lệ không nói thêm gì nữa, tâm tư của nàng nói chung không ai có thể biết.
Trong lòng đau, càng là không ai có thể hiểu.
Cuối cùng đã tới điểm cuối, phảng phất là ở vách đá, Lạc Huyền Ca mỉm cười buông tay Tuyên Dương.
Tuyên Dương phục hồi tinh thần lại, thời điểm nghĩ muốn dắt lấy nàng, lại bị Lạc Huyền Ca tránh ra.
Nàng luống cuống đứng tại chỗ, nhìn hai tay trống rỗng, lệ trong mắt cuối cùng không nhịn được rơi xuống.
Không trung dần dần hạ xuống mưa nhỏ, nụ cười trên mặt Lạc Huyền Ca chưa bao giờ biến mất, giờ phút này lại lạnh xuống: "Mau trở về đi thôi. Nơi này âm khí nặng, bị thương thân thể ngươi lại phải uống thuốc đó."
"Ta, ta…"
"Đi! Hôm nay từ biệt, trong lòng bổn tọa không còn Tuyên Dương nữa!" Lạc Huyền Ca xoay người rời khỏi, sau lưng Tuyên Dương muốn xông tới ôm lấy nàng, lại tựa như bị một bình phong che chắn ngăn cách bên ngoài.
Nàng chỉ có thể nhìn bóng lưng Lạc Huyền Ca càng lúc càng xa, tựa như tiểu hài đồng năm đó, khinh công cách mặt đất phi thân dẫn địch, nàng —— mỗi lần rời khỏi, đều chưa từng nghĩ quay trở lại.
Chỉ là lần này, nàng cũng không về lại được nữa.
Tuyên Dương nhắm mắt, xoay người bước rời khỏi.
Lần này từ biệt, trong lòng Tuyên Dương không còn ngươi nữa.
Lạc giáo chủ dần dần dừng lại, đứng tại chỗ nhưng không dám quay đầu, mặc dù biết người sau lưng đã sớm trở về, nhưng nàng sợ vừa quay đầu đối phương vẫn còn ở, nàng sẽ không nhịn được theo người nọ rời khỏi.
Nàng cũng sợ, vừa quay người không thấy được người nọ. Nàng sẽ khóc như một đứa trẻ đi khắp thế giới tìm kiếm.
Cứ như vậy, không quay đầu lại, ta có thể lừa gạt bản thân, ngươi vẫn ở chỗ cũ chờ ta trở về.
Nha đầu ngốc, chăm sóc kỹ bản thân.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Ed: Có xung động muốn nhảy thuyền Giáo chủ Tuyên Dương không, may mà kềm giữ được (ಥ﹏ಥ)