Ma Giáo Giáo Chủ Của Ảnh Hậu

Chương 42: Dần dần sáng tỏ

Lạc Huyền Ca trình diễn một đoạn nội dung ngắn, đã chọc cho cả đoàn phim sôi trào, đạo diễn càng là vui mừng quá đỗi.

Nguyên bản trong lòng hắn đã định một nữ diễn viên, kết quả An tổng tài trực tiếp tới thương lượng đem bộ phim này xem như phần thưởng cuối của cuộc tuyển chọn hạt mầm, hắn nguyên bản dự định quay một bộ phim chiếu mạng hoàn toàn dựa vào nhan sắc để chống đỡ, bây giờ nhìn diễn xuất của Lạc Huyền Ca, còn có Hứa Như phái thực lực trong đoàn, kiên cường liên thủ hoàn toàn có thể đề cao bộ phim này đến một cấp bậc khác.

Về phần tại sao không cân nhắc Hàn Dục, Hàn Dục là tiểu thịt tươi đang nổi, rèn luyện thời gian dài như vậy, diễn xuất của hắn vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn khóc không đổ lệ, thậm chí nhiều thời điểm hắn ngay cả khóc cũng không khóc được.

Lạc Huyền Ca đứng ở đó chờ đạo diễn mở miệng, đạo diễn đã tốt còn muốn tốt hơn phê bình mấy câu, thậm chí còn hỏi ý kiến An Nhược Thủy, thấy An Nhược Thủy gật đầu khen ngợi, những người khác trong đoàn phim mới buông lời khen ngợi Lạc Huyền Ca.

Lạc Huyền Ca đáy lòng căng thẳng cũng hơi buông lỏng chút, kỳ thực trong lòng nàng cũng không nắm chắc, dẫu sao chưa bao giờ tiếp xúc với diễn xuất, rất nhiều cách nghĩ đều là tìm được trong đầu nguyên thân, kết hợp một ít ý tưởng của nguyên thân đối với diễn xuất, Lạc Huyền Ca cảm thấy diễn xuất giống như nàng kiếp trước làm do thám, chỉ là hồi đó nàng đeo mặt nạ, cho nên đóng vai ai thì chính là người đó, lại bởi vì mỗi lần đều có chuyện trọng yếu cần làm, cho nên chuyện đóng vai không cho phép nửa điểm lơ là, vì vậy Lạc Huyền Ca mới làm giống như kiếp trước, căng thẳng thần kinh đem suy nghĩ của mình trở thành nhân vật trong kịch.

Đạo diễn tuyên bố là nhặt được bảo, An Nhược Thủy cũng thay Lạc Huyền Ca cảm thấy vui vẻ, đến nỗi Hứa Tụ cũng đang tính toán thương lượng với công ty thay đổi phương thức xuất đạo của Lạc Huyền Ca.

Chờ đoàn phim thương lượng xong, Lạc Huyền Ca liền không cần ở lại chỗ này cùng những người khác huấn luyện nữa, nhưng mà nàng vừa bước chân trước ra khỏi phim trường, phía sau An Nhược Thủy cùng Lý Điềm liền đi theo.

Hai người đi tới trước mặt Lạc Huyền Ca, Lý Điềm dẫn đầu nói: "Không ngờ Tiểu Lạc diễn xuất rất khá a, xem ra tiền đồ về sau không thể lường được."

"Ừ, cảm ơn."

Thật lòng ăn mừng hay giả ý nịnh nọt, chỉ vừa nhìn Lạc Huyền Ca đã có thể phân biệt rõ ràng, vào giờ phút này đối mặt với Lý Điềm chân tâm thật ý, nàng cũng không lại lạnh lùng nữa, đáp trả Lý Điềm một nụ cười cực nhạt.

Vốn là chuyện rất bình thường, nhưng mà nhìn vào mắt An Nhược Thủy lại thay đổi ý nghĩa, dường như Lạc Huyền Ca đối toàn thế giới đều là ôn hòa, chỉ riêng với nàng là thanh lãnh như hầm băng.

An Nhược Thủy dự định cứ như vậy rời đi, không muốn cùng Lạc Huyền Ca nói nhiều, lại không nghĩ rằng Lạc Huyền Ca dẫn đầu mở miệng trước.

"Ta không trở về nhà cũ nữa, về nhà thu thập ít đồ, qua mấy ngày phải đi quay phim rồi."

An Nhược Thủy nói không ra nội tâm giờ phút này là ý tưởng gì, tóm lại nhìn bộ dáng nhất định phải đi của Lạc Huyền Ca, nàng trực tiếp đưa tay ra níu lại cổ tay Lạc Huyền Ca: "Ngươi cùng ta lên xe, ta có lời muốn nói với ngươi!"

Lạc Huyền Ca kháng cự một giây, nhưng mà không có mở miệng cự tuyệt, đi theo An Nhược Thủy lên xe.

Xa xa Hứa Tụ vẫn còn cùng đạo diễn thương lượng chú ý tới tình huống bên này, thấy Lạc Huyền Ca đi theo An Nhược Thủy lên xe, nàng nghĩ một chút tựa hồ cảm thấy hai người kia quan hệ thật rất không tệ, nhưng lại luôn cảm giác có chỗ nào không đúng.

Hứa Tụ đang định tỉ mỉ suy nghĩ, Lý Điềm lại bu lại, Hứa Tụ ghét bỏ xích qua một bên, làm bộ như không thấy nàng, tiếp tục cùng đạo diễn thương lượng.



Bên trong xe An Nhược Thủy và Lạc Huyền Ca hai người giờ phút này ngồi chung một chỗ mắt to trừng mắt nhỏ, An Nhược Thủy không kiên nhẫn trước, vốn định khéo léo hỏi nàng một chút, nhưng mà nghĩ đến với đầu óc đần độn não tàn chỉ số EQ thấp như Lạc Huyền Ca, hơi quanh co uyển chuyển một chút, nàng liền có thể lý giải ra hơn trăm loại kết quả bất đồng, An Nhược Thủy cảm thấy vẫn là dứt khoát hỏi tốt hơn.

"Ngươi tại sao muốn đi?"

Lạc Huyền Ca há miệng, lời của Giang Ý Hàm vẫn còn vang vọng trong đầu, nhưng mà thấy An Nhược Thủy dáng vẻ không cho phép cự tuyệt, Lạc Huyền Ca cắn răng một cái buông tha chữa bệnh!

"Bởi vì ta bị bệnh, ta muốn cách ngươi xa một chút." Lạc giáo chủ cũng tràn đầy ủy khuất trong lòng, mặc dù không biết phương thuốc cổ truyền của Giang Ý Hàm là thứ nhảm nhí gì, nhưng mà vẫn bỏ qua trị liệu.

Nghe vậy An Nhược Thủy lại thót tim tới cổ họng, nàng nhìn sắc mặt Lạc Huyền Ca, không phát hiện có vẻ bệnh hoạn gì, chỉ là lúc nãy mới ra sức diễn nên có chút mồ hôi.

"Sinh bệnh gì?" An Nhược Thủy hỏi: "Có đi bệnh viện xem qua chưa? Bác sĩ nói thế nào?"

Lạc giáo chủ lắc đầu: "Không có, tối hôm qua gọi điện thoại cho Giang Ý Hàm, nàng nói ta bị bệnh, bảo ta cách xa ngươi một chút. Có thể là sợ ta lây ngươi."

"Ngươi bị bệnh gì?" An Nhược Thủy ngược lại không để ý chuyện lây bệnh, chỉ là tên này nhất thời chưa nói bản thân bệnh gì, làm nàng vừa cuống cuồng vừa lo lắng.

Lạc Huyền Ca đưa tay sờ vị trí trái tim một cái: "Thấy ngươi, tim đập thật là nhanh."

"…" An Nhược Thủy đang đầy lời trong bụng liền bị ngăn ở cổ họng không nói ra được, tên này lại ở sau lưng hiểu lầm cái gì?

"Lúc nào thấy ta, tim sẽ đập nhanh hơn?" An Nhược Thủy giống như đang xác định cái gì, nhưng mà trong mắt lại có chút né tránh, tựa hồ đang lo lắng gì đó.

Lạc Huyền Ca suy nghĩ một hồi, ngắn ngủi mười mấy giây, nhưng mà An Nhược Thủy lại cảm thấy mình như chờ đợi dài dằng dặc cả thế kỷ.

Cuối cùng, ánh mắt bình tĩnh của Lạc Huyền Ca trở nên có chút nóng bỏng: "Mỗi lần thấy ngươi tim đều đập rất nhanh."

Kiếp trước Lạc Huyền Ca chưa từng tiếp xúc qua những thứ này, công pháp Ma giáo luyện tập tâm bình khí hòa, nàng hiếm khi có thời điểm khí tức bất ổn tâm mạch đại loạn, có thì chính là luyện công tẩu hỏa nhập ma. Hiện tại tình huống của nàng cùng kiếp trước luyện công tẩu hỏa nhập ma không khác gì nhau, nàng không tìm được phương pháp chữa trị, chỉ có thể hy vọng trong vô vọng nghe theo 'phương thuốc cổ truyền' của Giang Ý Hàm, nàng mặc dù không biết ở thế giới này loại bệnh như vậy sẽ có hậu quả gì, nhưng kết cục cuối cùng của luyện công tẩu hỏa nhập ma không ai so với nàng rõ ràng hơn, nàng không muốn có cái loại thảm trạng đó, khi còn sống chịu hết hành hạ, sau khi chết thống khổ không chịu nổi, mỗi một ngày đều giống như lãng tử chờ chết, không được cứu giúp thì chỉ có thể chờ đợi sinh mệnh trôi qua.

"Còn gì nữa không?" An Nhược Thủy đã sáng tỏ rồi, nghĩ đến ngày xưa thời điểm u mê đến tuổi dậy thì, nàng tràn đầy khao khát tình yêu, đại ca nói: Thích một người rất đơn giản, giống như hắn thiếu tiền ngươi vậy, ngươi không nhịn được muốn tới gần hắn ám chỉ hắn nhanh trả tiền đi, lại sợ bức bách làm người ta xù lông bỏ đi, nhưng mà ngươi không đi tìm hắn, trong lòng ngươi vừa ức chế vừa khó chịu, còn cả đêm không ngủ được. Tìm được hắn, công khai ám chỉ đều nói rồi, hắn nếu còn không bày tỏ muốn trả tiền lại, ngươi liền nói cho ca ca biết người nọ là ai, ca ca giúp ngươi!

Đối với yêu thầm mà nói, diễn tả của An tổng tài coi như là chân thực chuẩn xác nhất.

Sau đó An Nhược Thủy cho lớp trưởng lớp bên cạnh mượn mấy ngàn đồng tiền, vốn cho rằng lớp trưởng có thể hiểu ý nàng, nhưng mà lớp trưởng lại chậm chạp không chịu trả tiền lại, trong lúc nôn nóng liền đem chuyện này nói cho ca ca! Sau đó nghe nói lớp trưởng chơi bóng rổ té gãy chân còn đứt hai đoạn xương sườn, qua mấy ngày lớp trưởng liền chuyển trường, từ đó về sau An Nhược Thủy cũng không còn gặp lại vị nam sinh thời thanh xuân làm nàng có xung động muốn đòi tiền kia nữa.

Lạc Huyền Ca không hiểu những phương pháp cong cong lượn lượn của An Tuấn Phong và Giang Ý Hàm bọn họ, giờ phút này An Nhược Thủy hỏi, nàng liền đem lời đã nói với Giang Ý Hàm, nói lại một lần.

Nói xong, Lạc Huyền Ca thấy An Nhược Thủy sắc mặt đỏ ửng, tróng mắt lóe lên nhìn mình, Lạc Huyền Ca đột nhiên lại gia tốc nhịp tim, âm thầm giơ tay lên tự bắt mạch, đúng là không vấn đề gì, tiếp đó không hiểu nhìn An Nhược Thủy: "Ngươi làm sao vậy?"

"Không sao, ngươi về nhà đi. Ta phải đi công ty một chuyến, có rảnh rỗi gặp lại." An Nhược Thủy thanh âm hơi có vẻ hỗn loạn bắt đầu đuổi người rời khỏi.

Lạc Huyền Ca đẩy cửa xe ra, sau khi xuống xe thấy An Nhược Thủy không có bất kỳ động tác nào, thậm chí còn không như thường ngày nói một câu 'tạm biệt', trong lòng Lạc Huyền Ca dâng lên một chút mất mát, nàng chưa kịp nghĩ kỹ cái loại mất mát đó là gì, Hứa Tụ liền chạy tới, vỗ vỗ bả vai nàng nói: "Đi thôi, ngươi hiện tại cũng coi như chính thức xuất đạo, từ nay về sau những việc cần làm có thể ép đến không thở nổi."

"Ờ." Lạc Huyền Ca lại hướng bên trong xe nhìn một cái, thấy An Nhược Thủy đã tựa vào ghế ngồi nghỉ ngơi, nàng bỗng dưng bắt đầu tâm tình uể oải, tựa hồ không nâng được tinh thần.

Hứa Tụ tốt bụng nhắc nhở một câu: "Tinh thần lên, bộ phim này ngoại giới rất coi trọng, ký giả chó săn ngồi phụ cận đây nhiều không đếm xuể, ngàn vạn lần chớ để người bắt được vết nhơ gì."

Lạc Huyền Ca gật đầu, miễn cưỡng lên tinh thần, nhưng mà trong lúc mơ hồ vẫn thở dài.

Ra khỏi Ảnh Thị Thành, Hứa Tụ nói với Lạc Huyền Ca: "Bộ phim này cách thời gian quay phim còn một tuần, vốn dự định để cho ngươi theo đoàn học tập, bây giờ nhìn lại không cần thiết, trên tay ta vừa vặn có một lời mời dự show tiết mục, đến lúc đó ngươi cùng Giang Ý Hàm đi. Chờ một hồi trở về, ta đem nội dung cụ thể gửi cho các ngươi."

"Ừ." Lạc Huyền Ca không biết những chuyện kia, nhưng nàng biết có việc làm dù sao cũng hơn nhàn rỗi, đối với Hứa Tụ an bài cũng không có bất kỳ cự tuyệt nào, bất quá nghĩ đến tiểu trùng đã được đưa tới, vẫn là mau sớm cầm đưa cho Tiểu Manh tự nuôi, cũng để cho Tiểu Manh trong thời gian ngắn khôi phục như cũ, có lẽ còn có thể tham gia lần tranh tài kế tiếp của cuộc tuyển chọn hạt mầm.



Lý Điềm cùng đạo diễn hàn huyên một trận, sau khi lên xe, liền thấy nghệ sĩ nhà mình bộ dáng thất hồn lạc phách, mà nàng ở trên xe nhìn lướt quanh, tò mò hỏi: "Tiểu Lạc đâu? Không cùng chúng ta trở về sao?"

"Nàng chỉ tạm thời ở nhờ nhà ta, hiện tại phim sắp quay rồi, lượng công việc cũng tăng lên, tiếp tục ở lại nhà ta không thích hợp." An Nhược Thủy tự tìm cớ, kỳ thực trong lòng nàng biết rõ, lúc nãy nếu nàng mở miệng giữ lại, Lạc Huyền Ca tuyệt đối sẽ không rời khỏi.

Nhưng mà An Nhược Thủy không có, bởi vì nội tâm nàng bị khuấy loạn, trước khi không hoàn toàn bình tĩnh lại, nàng muốn ở trong thế giới không có Lạc Huyền Ca, bình ổn tĩnh táo một chút.

Từ khi kết hôn với Lạc Huyền Ca đến nay đã qua hơn ba tháng, đúng như đại ca nói, Tiểu Lạc là đứa bé rất không tồi, ngươi cùng nàng cùng một chỗ tuyệt đối không chịu ủy khuất.

Kết hôn có thể theo cha mẹ yêu cầu, hoặc là lúc coi mắt tìm một người nhìn thuận mắt, nếu quả thực không được thì có thế kiếm đại một người đàng hoàng, cùng bọn họ cùng một chỗ ổn định qua một đời, nhưng mà yêu thì không giống, cho dù đó là một tên côn đồ, động tâm chính là động tâm.

An Nhược Thủy biết cả đời này nàng và Lạc Huyền Ca coi như đã buộc chặt với nhau, nàng cũng không muốn cùng một người mình không thích tạm bợ qua ngày, nhưng bây giờ nàng cũng không phân rõ nàng đối với Lạc Huyền Ca là tình cảm như thế nào, rõ ràng lúc ban đầu chỉ là đối Lạc Huyền Ca sinh ra tò mò cùng áy náy, còn có đồng tình lúc biết được quá khứ nàng, trong những thứ tình cảm phức tạp này, không biết có cái gọi là tình yêu hay không.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴