Chương 5: Mộ Xa
Mắt của Sở Minh trừng trừng nhìn Lâm Tĩnh đang mỉm cười khi bị người nọ ôm ấp vào trong ngực, trong lòng của nàng liền dâng lên một tia đau nhức. Lúc này, tâm tình của nàng chỉ có thể dùng một câu ca từ để mà diễn tả: "Cậu làm thương tổn tớ, tớ vẫn mỉm cười cho qua. Khắc cốt minh tâm, cứ như vậy bị cậu cười mà cho qua."
Sở Minh hai tay vay ở chính mình, đôi mắt trông mong nhìn - Tĩnh Tĩnh, cậu thế nào còn không buông ra? Đến tột cùng còn muốn thêm bao lâu? Hiện tại tớ nên làm sao a? Là làm bộ xông lên "bắt gian tại giường" tách hai người ra rồi cho nàng ta một cái tát, rồi hét "Cút đi.", hay vẫn là một oán phụ yên lặng cắn răng rưng rưng ly khai đây?
Ngay lúc, trong lòng bất ổn suy nghĩ thời điểm, thì ha người bên cạnh hoàn toàn quên mất nàng.
Hai mỹ nữ thân thiết gắt gao ôm nhau, biểu tình mừng rỡ, đồng dạng cao quý, đồng dạng hoàn mỹ dáng người, tóc dài dây dưa một chỗ, hình ảnh phải rất xinh đẹp và xinh đẹp hơn.
Ôm nhau hồi lâu, Lâm Tĩnh chợt nhớ lại Sở Minh, xuyên thấu qua Mộ Mộ cánh tay nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Sở Minh. Lâm Tĩnh nín cười, nhẹ nhàng đẩy Mộ Mộ ra, đi lên phía trước thân thủ kéo Sở Minh qua, cười giới thiệu:
"Minh, đây là bằng hữu tớ thân từ nhỏ đến lớn, Mộ Xa."
"Mộ Xa, đây là Sở Minh, người yêu của tớ."
Sở Minh thở dài một hỏi, nguyên lại là một người bạn a, sao không nói sớm, làm tớ ở chỗ này thương tâm nửa ngày. Nàng cười ha ha vươn tay muốn lôi kéo làm quen. Kết quả, khuôn mặt Mộ Xa biến đổi, không buồn để ý đến nàng, quay người bình tĩnh nhìn Lâm Tĩnh nỏi:
"Tĩnh Tĩnh, tớ nhớ rõ tớ đã từng nói qua, nếu có thích người cùng giới cậu chỉ có thể yêu tớ."
"*#@¥@!!!" Sở Minh đen mặt, xoay người híp mắt nhìn Lâm Tĩnh. Thật a, Lâm Tĩnh, cậu lại dám sau lưng tớ vụиɠ ŧяộʍ yêu đương?
Lâm Tĩnh bị Sở Minh nhìn chăm chú có chút quẫn bách, không được tự nhiên lắc đầu.
"Mộ Mộ, loại sự tình này không nên nói giỡn. Khi đó, chúng ta đều còn rất nhỏ."
"Tớ không có nói giỡn, lời mà tớ nói thì luôn phải giữ lời."
Trong lúc này, mùi thuốc súng giữa Sở Minh và Mộ Xa dần dần bộc phát, ánh mắt lui tới, bùm bùm. Nếu như là ở lúc trước lấy tính tình của Sở Minh thì đã sớm xông lên lôi Mộ Xa ra lý luận, thế nhưng hôm nay thì nàng không thể làm thế. Nàng lo lắng đến cảm thụ của Lâm Tĩnh, nàng nhìn ra Lâm Tĩnh rất quan tâm tới người nữ nhân trước mắt này. Không muốn Lâm Tĩnh khó cử thì nàng chỉ có thể ủy khuất chính mình mà thôi.
Trong lòng Sở Minh chịu đựng chua xót cẩn thận đánh giá nữ nhân trước mắt. Mộ Xa xinh đẹp đường hoàng, mái màu nâu cuộn sóng xõa dài xuống, mặc một thân màu đen ôm sát làm nổi bật đường cong cơ thể, xương quai xanh mảnh mai tinh tế, bộ ngực đầy đặn như một bức họa trung tiên tử. Chính là quá đẹp mắt đến nỗi khiến cho người ta chỉ có thể đứng từ xa mà xem, không dám khinh nhờn.
Sở Minh cúi đầu nhìn chính mình, mang dép lê, quần jean rách, áo rộng thùng thình T-shirt, kiểu đầu loạn thất bát tao. Sở Minh há miệng an ủi tự an chính mình, không phải sợ, chính mình còn có mỉm cười mê người. Vừa vặn lúc này, Mộ Xa hướng Lâm Tĩnh khóe miệng mỉm cười câu dẫn, ánh mắt Sở Minh lóe lên, bà nó, này cười.
Lâm Tĩnh nghiêng đầu tránh né ánh mắt nóng rực của Mộ Xa, quét mắt nhìn Sở Minh, thấy vẻ mặt chua xót của nàng, trong lòng có chút buồn cười, rót chén trà, kéo Mộ Xa ngồi lên ghế sofa.
"Mộ Xa, cậu như thế nào đột nhiên trở về nước, trước đây không phải định cư ở Mỹ luôn sao?"
Mô Xa ôn nhu nhìn Lâm Tĩnh.
"Tâm ở chỗ này, làm sao tớ có thể không trở lại."
Sở Minh nắm chặt tay, bà ngoại cô, tôi cũng không tin cô đang ở Mỹ quốc mà tâm có thể bay sang Trung Quốc, đang nói chuyện thân quái ngày xưa sao? Hừ...
Mộ Xa hé miệng, nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh.
"Tĩnh Tĩnh, cậu có nhớ đến tớ hay không a?"
Lâm Tĩnh cúi đầu, khuôn mặt đỏ ửng, chẳng biết thế nào mà nàng cảm giác Mộ Xa lần này trở về rất lạ, trước kia nàng không có như vậy.
"Ừ."
Mộ Xa không nói nữa, hài lòng mỉm cười, ngón tay trắng nõn tinh tế cầm chén trà, điểm nhẹ.
Sở Minh liếc nàng một cái, chị gái ngu ngốc, cười cái rắm, coi như là một con chó ở nước ngoài nhiều năm không gặp thì Lâm Tĩnh nhà ta cũng sẽ nhớ nó a, cô nghĩ cô đang vui vẻ cái gì a!
Sở Minh như thế tự an ủi mình, Lâm Tĩnh lại bị Mộ Xa kéo vào trong ngực, lần này một cái hôn rơi vào bên mép. Lâm Tĩnh muốn chống cự lại bị Mộ Xa ôm chặt hơn.
"Tĩnh Tĩnh, chúng ta trước đây cũng thường như thế mà không phải sao? Chẳng lẽ bởi vì tớ xuất ngoại vài năm thì không thể sao?"
Kháo! Sở Minh không nhịn được nữa, bước một bước lớn lên phía trước, một cái đem Lâm Tĩnh từ trong ngực nàng kéo ra.
"Mộ đại tiểu thư, cô có biết cô đang hôn là ai không?"
Mộ Xa nhẹ nhàng giễu cợt.
"Cô cho rằng cô là ai?"
"Đây là vợ của tôi." Sở Minh trả lời một cách đương nhiên.
"Các người kết hôn rồi sao?" Mộ Xa tuy là cùng Sở Minh nói chuyện nhưng cũng không nhìn nàng, đôi mắt hẹp dài nheo lại, chăm chú nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh.
Sở Minh bất khả tư nghị chỉ vào ngón tay của Lâm Tĩnh.
"Cô không nhìn thấy trên tay của Lâm Tĩnh có đeo nhẫn à?"
Mộ Xa không thèm để ý chút nào, lắc đầu:
"Cái này tôi cũng có thể đưa cho nàng."
"Cô có ý tứ gì?"
Sở Minh híp mắt, cảm giác giống như đang phun ra lửa, toàn thân đều hiện lên lửa giận.
"Sở Minh, tôi nói cho cô biết, tôi Mộ Xa lần này trở về nước mục đích chính là mang Lâm Tĩnh đi. Chuyện của hai người các người mà nói, tôi rất rõ ràng."
"Rất rõ ràng?"
"Cô cho rằng cô cùng với nàng ở cùng nhau 9 năm thì rất dài sao? Tôt lắm, tôi nói cho cô biết, chúng ta chính là quen thuộc từ lúc nhỏ cho tới bây giờ. Cô cho là cô cùng Lâm ba và Lâm mẹ tốt lắm sao? Bọn họ đối với ta cảm tình chính là không thể cùng cô phân chia ra đâu."
"Mộ Mộ, được rồi." Lâm Tĩnh một bên lạnh mặt cắt đứt nàng.
"Tớ không hy vọng trở về sau khiến cậu không thoải mái."
Mộ Xa buông cái chén trong tay cười đến xán lạn.
"Tĩnh Tĩnh, cậu vẫn giống như lúc còn bé không có thay đổi, tớ rất vui vẻ."
Nói xong, Mộ Xa ngẩng đầu nhìn Sở Minh một chút.
"Tiểu bằng hữu, thật ngượng ngùng, tôi mới vừa về nước không có chỗ ở, đành phải tạm thời mượn chỗ ở của Tĩnh Tĩnh, cô không ngại đi."
Sở Minh nhếch mép.
"Mộ tiểu thư, nếu như lúc ăn cơm thời điểm, trên bàn bãi bàn đại tiện cô hội để ý sao?"
**************************************************
Vô luận Sở Minh có không vui như thế nào, thì Mộ Xa vẫn dọn vào nhà mình cùng Lâm Tĩnh. Tuy rằng, Lâm Tĩnh lần nữa giải thích với nàng rằng Mộ Xa chỉ là hảo tỷ muội cùng chơi từ nhỏ tới lớn mà thôi. Ngoài tình bạn ra không còn bất cứ cái khác, thế nhưng trong lòng Sở Minh luôn luôn không thoải mái. Chỉ cần thấy Mộ Xa liền không dễ chịu.
Mỗi buổi tối khi tắm rửa xong, Mộ Xa chỉ mặc một tầng áo mỏng manh đi tới đi lui trước mắt Lâm Tĩnh, trắng bóng đong đưa khiến Sở Minh choáng váng. Trong cơn tức giận, ngày hôm sau Sở Minh từ nhà Lâm mẹ mang về một con chó nhỏ tên "Bất Lương". Cái này được rồi, Bất Lương vừa nhìn thấy Mộ Xa xích - khỏa liền hướng Mộ Xa liếʍ cho đến khi đầy nước bọt mới chịu bỏ qua. Mộ Xa tức giận ném bát rời đi. Sở Minh che miệng cười, kết quả Mộ Xa ngày hôm sau, từ bên ngoài mua về một con chó mẹ lớn hơn.
Dĩ nhiên, làm cho Sở Minh thẹn quá hóa giận mà không biết làm gì.
Lâm Tĩnh cùng Mộ Xa hai người vô luận là ở cách ăn mặc hay sở thích ở mọi phương diện đều tương tự hợp nhau. Lâm Tĩnh thích đàn dương cầm, Mộ xa thích phổ nhạc, Lâm Tĩnh thích phát họa, Mộ Xa thích vẽ tranh. Hai người thân mật xúm lại thảo luận cổ điển âm nhạc, còn có thể ngâm thơ đối nghịch.
Sở Minh nỗ lực tham gia vào, Lâm Tĩnh đàn dương cầm nàng hát, cầm màu nước cố gắng vẽ một chút, thật vất vả vẽ chim công thì bị Mộ Xa nói thành Ma Tước. Giả vờ hăng hái cùng các nàng nghe nhạc cổ điển mà chỉ nghe được vài câu liền hà hơi không ngừng, Hết thảy Sở Minh có thể xem như không có, nhưng để cho nàng không chịu được chính là Mộ Xa đối với Lâm Tĩnh như có như không trêu đùa.
Gần nhất công ty bề bộn nhiều việc, Sở Minh luôn phải tăng ca làm việc để hoàn thành nhiệm vụ. Nàng yêu thương Lâm Tĩnh, không chịu cho nàng ở lại chờ đợi mình nên trăm phương nghìn kế hống nàng trở về nhà. Mà bản thân bận rộn đến khi trời tối đen mới có thể thu dọn đồ đạc về nhà. Ở trên đường nàng mua bánh Tart mà Lâm Tĩnh thích ăn nhất, ôm vào trong lòng, trong lòng đầy mong đợi mở cửa ra, lại làm cho nàng nhìn thấy một màn khó có thể tiếp nhận được.
Mộ Xa hai tay chống trên sofa đem Lâm Tĩnh đặt ở dưới thân, ánh mắt tràn đầy thâm tình chăm chú nhìn nàng. Lâm Tĩnh tay phải ôm lấy đầu Mộ Xa, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Mộ Xa, hai người áo ngủ rộng thùng thình đan xen vào nhau. Sở Minh khó có thể tin một màn như vậy, gắt gao nhìn chằm chằm, lại không nghĩ tới hai người kia chuyên chú nhìn đối phương đến ngay cả một người lớn như này xuất hiện cũng không phát hiện ra.
Sở Minh thở sâu, cố chịu đựng để nước mắt không tuôn ra, ngồi xuống đem bánh Tart đặt dưới đất, nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoay người chạy ra ngoài.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nhiệt, tâm phiền