Chương 1:
Sáng sớm, một luồng ánh sáng ban mai chiếu vào trong phòng, chiếu vào chiếc giường lớn màu xanh nhạt, chiếu đến hai cỗ thân thể trắng nõn - dựa sát vào nhau ngủ say sưa.
Lâm Tĩnh trong lúc mơ ngủ chợt tỉnh lại, đưa tay dụi dụi đôi mắt còn vương chút buồn ngủ, dưới thân bộ vị bí ẩn mơ hồ có chút đau. Nàng nhìn lướt qua đồng hồ treo tường, rồi quay đầu nhìn Sở Minh đang ngủ bên cạnh còn có nước miếng chảy xuống, mỉm cười ngọt ngào, cúi đầu hôn nàng một cái, rồi xoay người rời giường.
Ai ngờ vừa mới ngồi dậy bên hông liền bị một cánh tay giữ chặt rồi nhanh chóng kéo nàng trở lại giường. Sở Minh tay phải xoa mắt lim dim còn buồn ngủ nhìn Lâm Tĩnh, phát âm không rõ trách móc:
"Tĩnh Tĩnh, hôm nay là thứ bảy lại còn là sáng sớm, cậu dậy sớm để làm a?"
Lâm Tĩnh thấy Sở Minh tỉnh, ghé vào trong lòng của nàng cười yếu ớt, ôn nhu xoa đầu của nàng.
"Ba tớ bảo hôm nay muốn giới thiệu một người cho ta nhận thức, sau đó có thể sẽ tiến vào Vạn Lâm làm việc, tớ đến công ty gặp mặt."
"Cái gì?"
"Gặp người."
"Gặp người? Người có cái gì để tốt mà nhìn? Nam nhân hay nữ nhân a?"
Nghe xong những lời này, đôi mắt màu nâu liền như vậy tỉnh táo, Sở Minh cũng không để ý trước ngực lộ cảnh xuân, kéo chặt khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương nhìn Lâm Tĩnh chầm chầm.
Lâm Tĩnh suy nghĩ một chút, nhìn vẻ mặt toan sinh khí của Sở Minh, do dự trả lời:
"Nam"
"Cái gì?" Sở Minh trợn tròn cặp mắt
Lâm Tĩnh sửng sốt, vội vàng đổi giọng
"Nữ."
"Gì???"
Sở Minh mắt trừng lớn hơn, cái miệng nhỏ nhắn cũng kháng nghị bắt đầu bỉu môi.
Lâm Tĩnh dở khóc dở cười nhìn Sở Minh.
"Cũng không thể không phải là người đi."
sở Minh lắc đầu, hai tay ôm chặt lấy Lâm Tĩnh, nhắm mắt lại chơi xấu.
"Tớ mặc kệ! Tớ còn chưa ngủ đủ, không cho cậu đi."
"Vậy cậu ngủ tiếp đi."
Lâm Tĩnh liếc nàng một cái, người này, như thế nào vẫn là tính tình như thế, không thể nuông chiều! Không để ý đến nàng, đẩy tay Sở Minh ra ngồi dậy đưa lưng về phía nàng cởϊ áσ ngủ tơ tằm định thay quần áo, không ngờ vừa mới cởi ra thân thể mềm mại ở phía sau liền dính lấy, hởi thở ấm áp phun vào cổ.
"Tĩnh Tĩnh —— cậu đang câu dẫn tớ hay sao?"
"Cậu tránh ra."
Cảm giác tê dại ở cổ loan truyền tới, Lâm Tĩnh không khỏi đỏ mặt lên, giọng nói cũng có chút suy nhược.
"Thật không có lương tâm, ngày hôm qua cũng không biết ai như vậy hưởng thụ nụ hôn của ta, hôm nay liền thái độ như thế này, thế nào trách tôi phục vụ không tốt sao?"
Nói xong, bàn tay không an phận của Sở Minh liền hướng lên nơi mềm mại nhô ra của Lâm Tĩnh mà nhẹ nhàng xoa nắn.
Lâm Tĩnh đỏ mặt liền cuối đầu, tay dùng sức muốn đẩy Sở Minh đang dựa vào trên người mình ra.
"Cậu nói bậy bạ gì đó -- bị muộn rồi -- ân --"
"Tĩnh Tĩnh, đừng bảo Sở Minh tớ khi dễ cậu. Sở Minh tớ làm người không chỉ có cam đoan chất lượng hơn nữa về sau cũng khẳng định được đảm bảo. Tớ thấy cậu không hài lòng về chuyện tối qua không phải sao? Như vậy đi, tớ người tốt thì làm tới cùng, tới đây đi Tĩnh Tĩnh, tớ miễn phí thêm cho cậu một lần phục vụ được không?"
"Cậu --- vô lại --- ân ---- "
"Là nghĩa vụ nha!"
Đôi môi mềm mại mang theo nhè nhẹ ngọt ngào đưa tới. Lâm Tĩnh thở dài, nhắm mắt lại bỏ qua giãy dụa. Cánh tay trắng nõn vòng qua Sở Minh, mang theo chút bất đắc dĩ cùng một tia hạnh phúc, nàng chủ động dâng đôi môi đỏ mọng. Sở Minh đắc ý bắt lấy đôi môi thơm ngon ấy rồi nhẹ nhàng mυ'ŧ lấy, đôi mắt khép hờ lại như phát sáng, môi hơi mân mê, nhìn thấy không? Có nhìn thấy không? Chỉ cần có tình yêu mọi thứ đều thực hiện được!!! Trên đời này làm gì có người giống như Sở Minh như thế vô tư "chịu trách nhiệm" như vậy, nghĩ vậy mà dùng sức hôn đôi môi mềm mỏng của Lâm Tĩnh một cái, cười xấu xa, nàng thực sự hy vọng Tĩnh Tĩnh về sau luôn không hài lòng phục vụ a, thêm càng nhiều cái về sau, Sở Minh này không ngại đâu.
~~~~
(^o^)/~ hảo nhất cá dương quang minh mị đích tảo thần
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tĩnh Tĩnh, Sở Minh đã trở lại.