Khế Ước Bạc Tỉ

Chương 47: Đại Kết Cục

Người đàn ông này đã bao năm trôi qua vẫn luôn như thế không thay đổi...chỉ là sự dịu dàng từ cái ôm này thật lạ lùng cô chưa bao giờ thấy hắn ôn tồn ôm lấy cô như thế.

"Về nhà..chúng ta về nhà đi Mặc Yên, anh thật sự rất nhớ em"

"Tôi không thể về..con gái tôi hiện tại ở đây rất tốt và tôi không muốn con bé phải chịu bất kì tổn thương nào từ các người"

"Mặc Yên..anh sẽ bảo vệ em và con..đừng đi nữa"

Giọt nước mắt trào ra tựa như hư không, Kỷ Mặc Yên không thể kiềm chế nỗi mà tựa vào lòng hắn khóc nức nở ra tiếng.

Người đàn ông này đã sáu năm..cô đã nhớ hắn đến nỗi khóc đỏ cả mắt hằng đêm, nhìn thấy hắn trên báo đài hay tivi cùng những người phụ nữ khác thì lòng cô tựa như bị xé ra từng mảnh...cô rất sợ phải gặp lại hắn vì cô nhất định sẽ không tự chủ mà ôm lấy người đàn ông vô tình này...

"Đừng khóc nữa..anh đưa hai mẹ con về..Mặc Yên hứa với anh đừng bỏ đi đâu nữa..được không?"

"Được..em hứa"

____________________________________

Đã ba tháng trôi qua, Dạ Đường Tâm cũng đã mềm lòng chấp thuận hai người...chỉ là ông không ngờ một ngày nào đó Dạ Dịch Nhân lại yêu một người con gái đến mức sống chết như thế.

Buổi chiều nhẹ nhàng, nắng đỗ ấm áp. Kỷ Mặc Yên cùng Dạ Dịch Nhân dạo phố mua không ít đồ, cho đến khi đi đến một cửa hàng hoa có nhạc phát ra dịu dàng êm ả.

"Mặc Yên...làm vợ anh được chứ"

Dạ Dịch Nhân từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn kim cương khá lớn, chiếu sáng đẹp mắt vô cùng.

Kỷ Mặc Yên đỏ mặt lại bất ngờ cùng hạnh phúc không thể nỗi. Những người xung quanh không ngừng hớn hở chúc phúc ủng hộ hai người...

"Em đồng ý"

Nụ cười tựa như sao mai trên trời nổi lên, không ngờ một Dạ Dịch Nhân cao cao tại thượng lại vô tình bạc nghĩa với cô rồi lại có một ngày cầu hôn cô như thế.

Mối duyên nợ có lẻ cả đời cũng sẽ không chấm dứt được nữa...cô yêu hắn và người đàn ông này cũng yêu cô hơn bất cứ thứ gì trên cuộc đời này.

_______________________________

MỘT NĂM SAU TẠI BỆNH VIỆN HOÀNG GIA.

"Bác sĩ..vợ tôi sao rồi.."

"Mẹ tròn con vuông..Phó tiên sinh cứ yên tâm"

"Tạ ơn trời.."

Phó Thiếu Thần nhìn qua tiểu công chúa bé bỏng trên tay bác sĩ rồi lập tức chạy vào phòng bệnh của cô lo sợ đến vừa run vừa lạnh tay chân.

"Nhiên Nhi..em có sao không?"

"Anh sao lại lo lắng như thế..em không sao mà"

"Anh lo cho em chết mất"

Lúc này hơn mười phút sau lại có một ca phụ sản đưa vào gấp rút..người chồng tay run lo lắng chạy theo y hệt vị Phó tiên sinh lúc nãy.

Lần này là Dạ thiếu gia, ai nấy đều nhanh chóng khẩn trương làm việc.

Dạ Dịch Nhân đi tới đi lui khiến Dạ Đường Tâm và Dạ An Ly chống cả mặt.

"Ba à..ba ngồi xuống bình tĩnh chút đi mà"

"Phải đó..Tiểu Ly chống mặt cả rồi kìa"

"Tại ba lo lắng cho mẹ con quá..được rồi ba sẽ ngồi"

Một lúc sau, bác sĩ đi ra trên tay là một bé trai vô cùng đáng yêu lại đẹp trai ngời ngời giống y như đúc Dạ Dịch Nhân.

"Vợ tôi..cô ấy sao rồi bác sĩ"

"Không sao..cô ấy tỉnh rồi ngài có thể vào thăm.."

Nói xong thì chạy một mạch vào giường bệnh của Kỷ Mặc Yên.

"Mặc Yên..Mặc Yên, em có sao không"

"Em không sao..con chúng ta thế nào..có khóc hay quậy phá không"

"Không..con chúng ta rất ngoan.."

"Tốt quá rồi"

Dạ Dịch Nhân ôm lấy cô bàn tay vẫn còn hơi run rẫy vì lo sợ cho cô...