Phó Thiếu Thần ánh mắt hoài nghi có phần lo lắng rồi nhìn sang Ô quản gia căn dặn kĩ càng rồi mới rời đi.
"Cô ấy không được khoẻ..dì nấu một chút cháo đem lên cho cô ấy"
"Dạ tôi hiểu rồi Thiếu gia"
Ôn Khải Minh ở một nơi khác, sau khi sự việc bị phát hiện Phó Thiếu Thần đã thẳng tay cảnh cáo hắn bằng cách huỷ bỏ hai dự án đấu thầu lớn nhất của Ôn Thị khiến cho tổn thất đỗ về hắn hoàn toàn.
Tuy nhiên mối quan hệ giữa Phó Gia và Ôn Thị coi như chấm hết. Cuộc cạnh tranh giữa hai tập đoàn ngày càng căng thẳng chỉ sau một đêm, báo chí không khỏi đưa tin nóng này lên các trang đầu của báo.
Ôn Mỹ Hà ngồi một chỗ, sắc mặt khó coi. Bàn tay thì siết chặt tờ báo không khỏi nóng giận nhìn sang người anh trai này.
"Anh đúng là vô dụng mà...đã như thế mà chẳng làm gì được con nhỏ đó"
"Làm sao anh biết được Phó Thiếu Thần lại vì một cô gái mà hành động như vậy"
Lời nói của Ôn Khải Minh càng khiến cô ta nóng giận hơn, không hẳn hắn nói sai. Một cô gái xa lạ không có gì trong tay như Bạc Nhiên mà khiến Phó Thiếu Thần hành động bất chất như vậy, thậm chí còn làm tan vỡ mối quan hệ tâm giao giữa hai gia đình.
"Cô ta..tên là Bạc Nhiên sao?"
"Ừm..còn có một người em trai nữa"
"Nếu anh đã không xử lí được..thì em sẽ xử lí cô ta"
TẬP ĐOÀN BAYL.
Phó Thiếu Thần trầm ngâm, xem xong mấy tờ báo rồi quăng bừa lên bàn cười lạnh. Ân Tu Hinh cũng bị một pha hú hồn, suýt nữa thì cậu ta tiêu đời thật rồi...
"Phó gia gia..rất tức giận bảo anh lập tức đến gặp và phải mang theo Bạc tiểu thư nữa"
"Hừ..đem cô ấy đến?..chẳng khác gì tạo cơ hội cho họ sỉ vả cô ấy"
Ân Tu Hinh nhìn Nghị Doãn không nói nữa cũng biết rõ tính khí của Phó Thiếu Thần nên nhanh chóng rời đi ngay, nói về những vấn đề gia đình chắc chắn hắn sẽ không vui.
QUÁN BAR TÂY DU.
Dạ Dịch Nhân ngồi uống rượu dường như say đến nỗi không biết trời trăng gì nữa.
Một cô gái đứng bên cạnh, ánh mắt hiền dịu cùng mái tóc đen dài cẩn thận đỡ hắn dậy, Dạ Dịch Nhân nhìn cô khẽ cười lạnh...nụ cười có chút khinh miệt.
"Loại phụ nữ như cô....đúng là có tiền mới giải quyết được nhỉ..?"
"Anh say rồi..em gọi người chuẩn bị phòng cho anh"
"Đừng giả nhân giả nghĩa nữa..Mặc Yên"
Kỷ Mặc Yên là người yêu cũ của Dạ Dịch Nhân cách đây bốn năm, không biết vì lí do gì mà cô phải rời xa hắn sang nước ngoài.
Cũng chính Dạ Dịch Nhân suốt hai năm đi tìm cô và đã gặp kéo cô về đây, Kỷ Mặc Yên là người phụ nữ mà hắn yêu nhất...đến nỗi hận thấu xương nhưng vẫn không thể từ bỏ.
Hắn đã giao kèo với cô rằng sẽ trả một số tiền có thể cho cô ăn cả đời mà không hết với yêu cầu là...cô làʍ t̠ìиɦ nhân của hắn trong vòng một năm.
Ánh mắt của Kỷ Mặc Yên hơi đọng lại một thứ gì đó long lanh khó tả, khuôn mặt ngập tràn dáng vẻ sầu muộn đáng thương.
"Em gọi Tiểu Đao đến..."
"Chẳng phải cô giỏi mấy việc lấy lòng đàn ông sao..ở đó giả vờ làm gì"
Từng câu từng chữ lạnh lùng đến vô cảm, nước mắt cô không thể kiềm lại mà rơi xuống, Dạ Dịch Nhân cũng dừng lại không nói nữa.
"Được..em sẽ làm như anh muốn"
"Hừ.."
"Cốc..cốc.." tiếng gõ cửa vang lên làm tan vỡ không khí khó chịu này.
"Vào đi"
"Dạ tiên sinh..có người muốn gặp cô Lâm"
"Ai?"
"Một..một người đàn ông lạ mặt ạ"
Bàn tay Kỷ Mặc Yên khẽ run lên, lo sợ nhìn lại Dạ Dịch Nhân.
Hắn cười lạnh đáng sợ, đưa tay lên sờ sờ mặt. Nụ cười ma quỷ càng khiến cô sợ sệt đến run người.
"Đi đi.."
"Em...em.. không quen người đó"
"Chưa gặp sao biết không quen.."
"Em.."