Sáng hôm sau, tại tập đoàn BAYL.
"Đây là tất cả tài liệu về cô Bạc Nhiên..."
"Để đấy..cậu ra ngoài đi"
"Vâng"
Vị tổng tài này thật lạnh lùng, Nghị Doãn theo hắn đã hơn ba năm rồi mà chưa bao giờ thấy hắn để tâm một cô gái như vậy. Thông tin của cô gái này cũng rất sạch sẽ không có gì khó khăn cả...chẳng lẻ vị tổng tài chúng ta biết yêu rồi sao.
Bạc Nhiên, hai mươi tuổi. Ba mẹ mất sớm nhưng cuộc sống của cô vẫn rất hồn nhiên không có gì đáng lo cả, số nợ của Dạ Dịch Nhân là do ba cô ấy còn sống chơi bài thiếu nợ.
Một cậu em trai tên là Bạc Hạo mười tám tuổi, hiện tại đang học tại trường cấp ba TAYTAN.
Phó Thiếu Thần khẽ mỉm cười ám mị, không hiểu sao khi đối diện với nữ nhân này lại khiến hắn không thể nào không để tâm được. Dù chỉ mới gặp mặt vài lần nhưng cũng đủ để hắn biết được cô gái này là người ra sao...ít nhất đầu óc cũng không ngốc lắm.
"Cốc..cốc.." tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.
"Vào đi"
"Cạch" tiếng cửa mở.
"Chào sếp..tôi nhớ anh chết đi được"
"Thôi đi..báo cáo về hoạt động của sòng bạc đi"
Ân Tu Hinh - là một giám đốc, cấp dưới thuộc quyền quản lí của Phó Thiếu Thần, hắn cũng như Nghị Doãn là làm việc theo lệnh và cũng đã theo Phó Thiếu Thần rất nhiều năm chỉ khác với Nghị Doãn là tên Ân Tu Hinh này hơi tăng động một chút.
"Bên đó em đã cho người sắp xếp ổn thoả...còn nữa là những vị khách quen nói rất muốn gặp anh và cùng anh đấu một trận í"
"Ừm..nói với Nghị Doãn sắp xếp vài ngày nữa tôi sẽ qua đó xem"
"Vâng..nhưng mà nghe nói sếp để ý cô gái nào í nhỉ.. cô ấy xinh đẹp lắm sao..à chắc là thế rồi, hay sếp đưa cô ấy đi cùng cho vui"
"Biến ra ngoài ngay"
"À..vâng vâng, em đi ngay"
Nếu Ân Tu Hinh là một kẻ ngốc thì chắc Phó Thiếu Thần đã tống cậu ta sang đó làm việc luôn rồi.
Ngoài hoạt động ở trong nước, Phó Thiếu Thần còn kinh doanh rất nhiều lĩnh vực khác nhau trong đó có sòng bạc Á Châu nước M cực kì lớn và nổi tiếng. Số tiền ước tính mỗi năm hắn lời được phải nói là đếm không xuể ăn ba đời không hết í chứ.
Do thời gian gần đây bận rộn, Phó Thiếu Thần lệnh cho Ân Tu Hinh sang đó xem xét thế nào. Ai ngờ cái tên đó lấy cớ làm việc ở lại đó nghĩ ngơi một thời gian dài như thế, nếu không phải hắn thông minh làm được việc thì Phó Thiếu Thần đã sa thải hắn từ lâu.
BUỔI TỐI TẠI QUÁN BAR TÂY DU.
Dạ Dịch Nhân đang nói chuyện gì đó với một cô gái thì Bạc Nhiên đột ngột bên ngoài gõ cửa vào.
"Có chuyện gì sao?"
"Tôi..tôi có chuyện này muốn nói với anh"
Hắn ngồi chéo chân mỉm cười chờ đợi những lời lẻ thú vị từ cô.
"Em trai tôi phải học rất nhiều khoá nâng cao..tiền nợ anh có thể ngưng cho tôi một thời gian không?"
"Cô gái à..tôi đã phá lệ cho cô trả góp là quá dễ dàng với cô rồi đấy..nhưng mà đề nghị này tôi sẽ suy nghĩ"
"Thật..thật sao.."
"Lấy thân trả nợ đi"
"Hả..Dạ Tổng đùa hơi quá rồi í"
Bạc Nhiên bắt đầu hơi sựng lại một chút, cô gái cạnh đó trông cũng hơi lo sợ và cũng rất lạ mặt nữa. Định là xin hắn tạm ngưng thu tiền vài ngày để cô đóng tiền học phí cho Bạc Hạo vậy mà tên này lại ăn nói biếи ŧɦái như thế...
Cửa phòng đột nhiên mở toang ra, khuôn mặt của Phó Thiếu Thần lạnh lùng trầm mặc đáng sợ. Cả Dạ Dịch Nhân cũng bị hắn làm hết hồn ngồi xuống.
"Trời ạ..cậu cứ như quỷ í làm tôi giật cả mình"
Phó Thiếu Thần liếc mắt qua Bạc Nhiên rồi thẳng tay nắm lấy tay cô kéo ra ngoài, Dạ Dịch Nhân ngồi mỉm cười có hơi ngạc nhiên, cậu bạn này thay đổi rồi nhỉ lại chủ động với một nữ nhân xa lạ như thế.
Vốn dĩ Dạ Dịch Nhân chỉ muốn nói đùa hù Bạc Nhiên một chút, không ngờ tên Phó Thiếu Thần này lại kích động như thế.