Khế Ước Bạc Tỉ

Chương 4: Thương Nhớ Khó Quên

Lúc này, cũng đã hơn mười giờ đêm. Thành phố bắt đầu tĩnh lặng, những cơn gió thổi hiu lạnh về đêm làm cô hơi run người một chút.

Bạc Nhiên vừa tan làm, Phó Thiếu Thần cũng rời đi luôn. Dạ Dịch Nhân nhìn hắn cười nham hiểm, ngoài miệng thì lạnh lùng nhưng chẳng phải là đi theo người ta về đấy sao.

Phó Thiếu Thần đứng phía sau nhìn cô từ xa, tự nhiên lại cảm giác khó chịu hơi đau lòng nhìn cô.

Màn đêm gió lạnh dễ bệnh, một cô gái yếu ớt mỏng manh như Bạc Nhiên mà lại can đảm tiếp tục sống thế này suốt nhiều năm vậy sao. Tận ánh mắt của hắn hiện lên nỗi thán phục, không hiểu sao lại đi lại gần cô.

"Ây..da..đau quá đi"

Vì quá mệt mõi, Bạc Nhiên tinh thần không mấy bình thường nên không cẩn thận ngã trúng viên đá lớn dưới đất làm đôi chân bé nhỏ bị trày một vết thương.

"Mắt cô để trên trời sao..lên xe đi tôi đưa cô về"

Giọng của Phó Thiếu Thần khiến cô giật mình, hắn đã ở đây từ khi nào vậy. Nghe nói Phó thiếu gia tính khí lạnh lùng tàn ác sao lại trở nên tốt bụng như thế...

"Không..không sao, tôi tự về được"

"Đúng là không biết nghe lời"

"A..thả tôi xuống..anh bị điên hả"

"Ngồi yên"

Hắn không nói không rằng bế cô lên xe, khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại mê hoặc người khác chết mất, tên này thật yêu nghiệt mà. Dù sao chân cũng bị thương nên thôi cứ để vậy cho tốt.

Một hồi sau, cũng đến nhà cô. Phó Thiếu Thần dường như không muốn để cô vào nhà hay sao í..hắn đã kéo tay cô lại hỏi một câu hỏi.

"Này..cô thường đi bộ về vào giờ này à?"

"Vâng"

"Không sợ sao"

"Tôi..không sợ"

"Tôi sẽ trả nợ cho cô..đừng làm mấy chuyện này nữa"

"Vâng..à không anh mới nói gì"

Bạc Nhiên không để ý nên lập tức hỏi lại câu cuối hắn vừa nói, tên này có phải là Phó Thiếu Thần hay không thế...trả nợ dùm cô sao?.

"Tôi sẽ trả nợ cho cô hết..đổi lại cô phải làm việc cho tôi trong vòng ba tháng"

"Thật..thật sao, nhưng mà là công việc gì.."

"Khi nào cô nghĩ kĩ..đến gặp tôi rồi tôi sẽ nói cho cô biết.."

Hắn khẽ cười ám mị rồi lái xe đi, Bạc Nhiên có phần nghi ngờ. Tên này hẳn là có âm mưu gì đó..nhưng hắn không có lí do gì để hại cô cả..công việc sao? Nếu là giúp việc hay sai giặt trừ nợ thì cũng đáng để suy nghĩ đấy chứ.

Bạc Nhiên suy nghĩ một lúc rồi quyết định vào nhà để chuyện này sau vậy. Cô còn rất nhiều việc để làm, thời gian không có cho mấy chuyện như này đâu.

"Cạch" tiếng cửa mở ra.

"Chị về rồi sao.."

"Ừm..sao em chưa ngủ, mai có bài kiểm tra mà đúng không?"

"Chị về nhà em mới yên tâm ngủ được"

"Cậu nhóc nhà ta ngoan thật"

VINH THỰ LẠC HOA - vinh thự riêng của Phó Thiếu Thần.

"Thiếu gia cậu về rồi"

"Ừm"

"Hồi nãy có cô Lâm Thư đến tìm cậu..nhưng tôi nói cậu không có ở nhà nên cô ấy về rồi"

"Sau này cô ta có đến..thì cứ nói vậy đấy"

"Vâng"

Lâm Thư - bạn thanh mai trúc mã với Phó Thiếu Thần nhưng cách đây vài năm cô ta đã đến nước M du học giờ quay về liền lập tức tìm hắn.

Cô ta thích Phó Thiếu Thần từ nhỏ, điều này ai cũng biết bao gồm cả bản thân hắn. Nhưng hầu như hắn cứ lơ cô ta đi lúc nào cũng lạnh lùng như hòn băng vậy.

Trong phòng ngủ của Phó Thiếu Thần.

Hầu như hắn không ngủ được, trong đầu cứ hắn cứ rõ hiện hình ảnh của Bạc Nhiên, đặc biệt là lúc cô cười trông xinh đẹp như một thiên sứ vậy.

"Dì Trương"

"Vâng..thiếu gia cậu có gì dặn dò"

"Dì đem mực và bút vẽ lên đây"

"À..vâng"

Mặc dù Phó Thiếu Thần vẽ đồ rất đẹp nhưng hắn chưa bao giờ vẽ gì cả, bộ màu vẽ này là do người mẹ quá cố của hắn tặng rất lâu rồi...giờ lại lôi ra vẽ, thật sự ngạc nhiên đấy.

Sau khi hắn để bộ màu vẽ xuống bàn thì móc điện thoại ra gọi cho một người.

"Alo..sếp có gì phân phó ạ?"

"Nghị Doãn, cậu điều tra cho tôi một người tên là Bạc Nhiên"

"Tuân lệnh sếp"