Bạc Nhiên có hơi ngạc nhiên, hoá ra hai người này là bạn chẳng trách tại sao tên mặt lạnh này lại đi cùng cô vào đây.
"Người đẹp à..cô nói trả tiền mà.."
"Cái này..tôi có thể trả góp không?"
Đột nhiên cả đám người bật cười, Dạ Dịch Nhân cười vì cô nàng này quá đáng yêu. Để ý mới thấy tên mặt lạnh lùng đó cũng khẽ cười thì phải.
"Thôi được..đây là địa chỉ của tôi, mỗi này cô phải đi đến đóng đủ đấy nhé"
"Cảm..cảm ơn Dạ thiếu gia"
"Giờ cô và em cô đi được rồi đấy..."
Bạc Nhiên nhanh chóng dìu Bạc Hạo ra ngoài, đây là nợ từ khi ba cô mất cho đến giờ vẫn còn. Tên Dạ Dịch Nhân này cho vay tiền nổi tiếng không phải dạng dễ dàng ăn quỵt được hắn dù chỉ một đồng.
Nhớ đến con số trên mây cô chuẩn bị trả nợ chắc làm mãn đời vẫn chưa hết đấy.
Trong phòng, sau khi Bạc Nhiên đi thì có thêm một người đàn ông nữa đi vào. Trông hắn thật sành điệu í nhỉ..
"Cậu mặc đồ y như cái bóng đèn trong bar của tôi í"
"Đúng là chả hiểu gì về thời trang..."
Tên đó thoải mái ngồi xuống, uống một ngụm rượu vang rồi chậm rãi nhìn qua Phó Thiếu Thần lạnh lùng ngồi đó trầm ngâm.
"Cậu bị sao thế..ôi chao cái mặt lạnh lùng thế thì chả có cô gái nào dám lại gần cậu đâu"
"Vào chuyện chính đi.."
"Tô Lương đã bắt đầu rồi, hiện tại ông ta cũng không biết số hàng hoá đó là do chúng ta đυ.ng tay vào"
"Ừm..cứ như vậy đi"
Trong thành phố Nhạc Thành này, không ai không biết tam đại thiếu gia là Phó Thiếu Thần, An Dĩ Huân và Dạ Dịch Nhân cả.
Phó Thiếu Thần - chẳng ai xa lạ, người đàn ông giàu có và quyền lực nhất tại Đế Đô này. Tuy hắn chỉ mới có hai mươi tám tuổi nhưng tài lực thì không thể phủ nhận được, trong giới chưa một ai có lá gan đối đầu với hắn...nhắc đến cái tên Phó Thiếu Thần ai nấy cũng phải kiêng nể chín phần.
Tập đoàn BAYL là một tập đoàn đá quý nổi tiếng và danh giá nhất nhì thế giới. Một nơi làm việc khó vào nhất trong tất cả công ty, mức lương mơ ước nhìn thôi cũng đủ khiến người ta xếp hàng xin vào làm việc.
Dạ Dịch Nhân là chủ của quán bar Tây Du này, còn là một lão đại có tiếng tâm rất lớn trong giới hắc đạo, tuy hắn không phải loại người chính trực gì nhưng quỷ kế thì rất gian xảo...
An Dĩ Huân là tổng giám đốc của tập đoàn thời trang khá nổi tiếng trong nước lẫn ngoài nước, hắn là kiểu người khá là đáng ghét..luôn chiêu dụ những cô gái bằng những lời ngon ngọt rồi hôm sau lại đá họ, biết là thế nhưng ai cũng muốn đâm đầu vào bọn họ.
CON HẺM SỐ TÁM - THUỘC NHẠC THÀNH.
"Hạo Hạo em không sao chứ..chị thật sự xin lỗi"
"Không..không..là em xin lỗi mới đúng, lớn tầm này mà vẫn ăn bám chị"
Bạc Hạo bị thương bầm tím cả người nhưng đau cũng không bằng đau trong lòng, ba mẹ mất sớm và Bạc Nhiên là người thân duy nhất của cậu...cô luôn làm cố gắn hết sức ngày đêm chỉ để đủ tiền cho cậu nhưng..
"Đồ ngốc.."
"Chị.."
"Nhiệm vụ của em là học thành tài..sau này còn lo cho bà chị này chứ"
"Em..em biết rồi, em nhất định sẽ học thật giỏi"
"Đúng rồi..đây mới là Hạo Hạo của chị"
Một hồi sau, cậu nhóc nhớ lại điều gì đó liền hỏi.
"Chị à..chị quen với tổng tài Phó Thiếu Thần sao"
"Khụ..khụ..em nói gì vậy"
"Thì cái anh đẹp trai khi nãy là chủ tịch Phó Thiếu Thần đấy.."
"Thật..thật sao"
Khi nãy gấp gáp quá nên quên mất người đó là ai, và cũng không có thời gian suy nghĩ tên này là ai dù rất quen mặt.