Kỳ thực Lãnh Dương không phải là người dễ xúc động lỗ mãng, cũng không phải tức đến chập mạch rồi tự tìm đường chết, đúng là nàng có tức giận Cao Trát Lạp xém chút nữa đã lấy mạng Diệp Hàm, nhưng nàng nói câu nói kia không phải vì muốn chọc giận Cao Trát Lạp đến mức bà ấy sẽ gϊếŧ chết bọn họ mà là có mục đích khác, nàng cảm thấy Cao Trát Lạp tức giận là bởi vì bà ấy trách cứ cấm bà của tộc bọn họ không bảo vệ tốt tộc nhân, nếu không đè nén sự tức giận của bà ấy xuống một chút thì họ khó có thể khiến cho Cao Trát Lạp ổn định lại mà nói chuyện chứ đừng nói đến trợ giúp họ hay nói cho họ nghe phương pháp giải huyết chú, bởi vì Cao Trát Lạp đã từng tiến vào lăng mộ của quốc sư, lại nghe nói đã tìm được biện pháp phá giải huyết chú, nếu như Cao Trát Lạp chịu nói cho họ biết thì có thể bọn họ sẽ không cần phải tiến vào mộ của quốc sư, bởi vì nàng cảm giác lăng mộ của quốc sư không hề đơn giản, nàng sợ khi vào rồi sẽ rất khó để đi ra, cho nên có thể không vào thì tốt nhất là đừng nên vào.
Câu nói kia của Lãnh Dương quả thật đã chọc giận Cao Trát Lạp nhưng cũng khiến cho Cao Trát Lạp sinh lòng tự trách, nàng biết Lãnh Dương nói không sai, nếu như không phải lúc ấy bản thân mình có tư tâm thì bọn họ cũng sẽ không bị diệt tộc, rất nhiều pháp thuật cũng sẽ không chôn theo mình ở đây, kỳ thật truy cứu đến cùng thì sai vẫn là do mình.
"Ngươi....." Gương mặt tái nhợt không huyết sắc của Cao Trát Lạp hiển lộ sự phẫn nộ dị thường, nháy mắt một cái đã tiến đến trước mặt Lãnh Dương, vươn tay muốn chế trụ cổ Lãnh Dương, nhưng tốc độ của Lãnh Dương cũng rất nhanh, có lẽ nàng đã quen với tốc độ di chuyển của quỷ hồn, lại sớm có phòng bị cho nên thời khắc Cao Trát Lạp đưa tay muốn tóm lấy cổ nàng thì súng trên tay cũng đã đặt ngay mi tâm của Cao Trát Lạp, bức bách đến mức tay Cao Trát Lạp dừng lại giữa không trung, đầu ngón tay cũng đã nhanh chạm đến cổ của Lãnh Dương.
"Bà biết lời tôi nói không sai, 8000 kỵ binh của quốc sư đang ở bên ngoài, chưa đoán chừng lúc này đang ở bên trong thôn của các người! Nếu như bà thật muốn tốt cho tộc nhân của bà, thật lòng muốn cứu họ, thì bà nên tin tưởng chúng tôi, tin chúng tôi thật lòng muốn giúp tộc nhân của bà." Lãnh Dương phi thường nghiêm túc nói, mắt nhìn chằm chằm vào Cao Trát Lạp, đề phòng Cao Trát Lạp bỗng nhiên tấn công nàng, đến lúc đó cũng đừng trách nàng không khách khí.
Cao Trát Lạp lại cười lạnh một tiếng, "ngươi cho rằng vật này của ngươi có thể khiến ta tổn thương sao?" Cao Trát Lạp đã chết mấy trăm năm trước, mà quỷ hồn cũng bị nhốt ở bên trong mộ, cho nên cũng chưa từng nhìn thấy súng, cũng không biết súng trong tay Lãnh Dương đối với mình có bao nhiêu phần sát thương, còn nữa, nàng cảm thấy những loại vũ khí gì đó ở dương thế đối với mình đều vô dụng, căn bản không thể gây thương tổn cho nàng, bởi vì nàng không biết trên tay Lãnh Dương cầm là súng hơi đạn gỗ đào.
Trên mặt Lãnh Dương lộ ra vẻ mỉm cười, "bà đừng xem nhẹ khẩu súng ngắn màu đen nho nhỏ này, bên trong nó chính là gỗ đào, bà biết gỗ đào có thể gây ra tổn thương cho bà mà." Cao Trát Lạp là cấm bà pháp thuật cao cường, khẳng định bà ấy biết quỷ hồn sợ thứ gì.
Dứt lời, Lãnh Dương cảm giác được tay cầm súng bị một cỗ lực đạo mạnh mẽ nắm chặt, trong lòng kinh hãi, định chống cự nhưng còn chưa kịp phản ứng thì đã nhanh chóng cảm giác được bả vai như bị một vật nặng đánh lên, bởi vì bị một lực thật mạnh va chạm, đầu gối Lãnh Dương khẽ cong lại, nặng nề mà quỳ trên mặt đất, súng ngắn trong tay cũng bay ra ngoài....
Hết thảy sự việc phát sinh quá nhanh, Lãnh Dương còn không kịp phản ứng đã bị tập kích, tốc độ của đối phương nhanh đến mức nàng không tìm thấy kẽ hở để hoàn thủ....
Ngay tại lúc này chợt nghe vang lên một tiếng "đoàng", Lãnh Dương biết đây là tiếng súng hơi, nàng biết có người nổ súng vào Cao Trát Lạp, chỉ không biết là ai?
Sau khi tiếng súng vang lên, Cao Trát Lạp không tiếp tục ra tay với Lãnh Dương, khiến nàng có thời gian ngẩng đầu nhìn xem là ai nổ súng, đập vào mắt chính là Diệp Hàm hai tay cầm súng hướng về phía Cao Trát Lạp, mà gương mặt Cao Trát Lạp lại đầy thống khổ, một chân quỳ trên mặt đất, trong mắt tỏa ra lửa giận mà nhìn chằm chằm về phía Diệp Hàm.
Lãnh Dương giật mình, nàng sợ Cao Trát Lạp đối phó với Diệp Hàm nên tranh thủ thời gian lên tiếng: "tôi thấy căn bản bà cũng không yêu quý tộc nhân của mình, đã như vậy lúc trước bà cần gì phải cứu họ? Để thảm kịch diệt tộc lại một lần nữa phát sinh?" Nàng muốn di dời lực chú ý của Cao Trát Lạp, mặc dù Cao Trát Lạp đối với nàng ra tay độc ác, nhưng hiện tại nàng cảm thấy trở thành kẻ địch với Cao Trát Lạp cũng không phải là cử chỉ sáng suốt. Đạo lý này Diệp Hàm cũng hiểu, nhưng cô lo lắng Cao Trát Lạp sẽ khiến Lãnh Dương bị thương, cho nên cũng chỉ có cách bắn vào đùi Cao Trát Lạp, cô muốn dùng việc này để ngăn cản Cao Trát Lạp tiếp tục công kích Lãnh Dương.
Câu nói đó của Lãnh Dương cơ hồ có hiệu quả, Cao Trát Lạp một lần nữa quay về phía Lãnh Dương, ánh mắt chuyển từ phẫn nộ sang bình tĩnh, lại đến đau thương, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, hồi lâu mới lên tiếng: "Làm thế nào khiến ta có thể tin tưởng được các ngươi, rằng các ngươi sẽ cứu được họ?"
"Nếu như chúng tôi có biện pháp thì cũng sẽ không đến đây, nhưng bà phải tin tưởng chúng tôi có lòng muốn cứu họ, nếu không chúng tôi cũng sẽ không mạo hiểm mà đến đây." Lãnh Dương đứng lên, chậm rãi dịch bước chắn giữa Diệp Hàm và Cao Trát Lạp.
Diệp Hàm thấy Lãnh Dương đứng chắn trước mặt mình, trong lòng bỗng nhiên xẹt qua một tia run sợ, nhưng cũng bị hành vi của Lãnh Dương làm cho cảm động, cô không nghĩ rằng cô gái phía trước luôn có thói quen đối nghịch với cô nhưng tại thời điểm nguy hiểm lại dùng tính mạng của mình để bảo hộ cho cô, đối phương cũng là nữ tử, đồng dạng cũng cần có người bảo hộ, mà cô lại là cảnh sát, nếu nói đến bảo hộ thì cô mới là người cần phải bảo hộ tất cả mọi người ở đây, đó là chức trách của cô.
Cao Trát Lạp chậm rãi đứng lên, sự tức giận trên người bị đánh tan, cứ như vậy bình tĩnh mà nhìn Lãnh Dương, "ngươi thật sự nguyện ý muốn giúp chúng ta?"
"Đúng vậy." Lãnh Dương chém đinh chặt sắt đáp ứng.
"Muốn một lần nữa phong bế quỷ quân hộ lăng của quốc sư cũng không khó, chỉ cần giải trừ huyết chú của Anh Nhi Trủng thì có thể dùng nó để thi chú phong bế quỷ quân của quốc sư." Cao Trát Lạp nói.
Lời Cao Trát Lạp và bà bà nói giống nhau, xem ra trước tiên nhất định phải phá giải huyết chú của Anh Nhi Trủng, nếu không thì Trương Viễn Minh sẽ chết vì lời nguyền, nếu không ít nhất cũng phải tìm được biện pháp giải trừ huyết chú hạ trên người của Trương Viễn Minh. "Chỉ có biện pháp này sao?" Lãnh Dương vẫn ôm hi vọng.
"Trừ phi có một cái Anh Nhi Trủng thứ hai, hoặc là một vật có linh tính tương tự như Anh Nhi Trủng, mà cũng không hẳn là không có cách."
"Vậy cách giải huyết chú như thế nào?" Chỉ cần giải huyết chú trên người Trương Viễn Minh thì hết thảy mọi việc đều có cách giải quyết.
Cao Trát Lạp trong mắt chứa đầy nghi kỵ, nhìn Lãnh Dương từ trên xuống dưới, "người đánh cắp Anh Nhi Trủng là cái gì của ngươi?" tiếng nói của Cao Trát Lạp bỗng nhiên trở nên lãnh ý thấu xương.
"Bằng hữu." Lãnh Dương biết đối phương lại sinh ra tức giận, bất quá cũng không thể trách được, bởi vì nếu không phải do ba người Trương Viễn Minh trộm những khối ngọc kia thì hết thảy mọi chuyện cũng sẽ không phát sinh. "Mặc dù bọn họ đáng chết, nhưng hiện tại cũng đã chết hai người, tôi chỉ hy vọng không còn người nào chết vì chuyện này, dù sao đó cũng là một mạng người."
"Vậy bọn họ thì sao?" Cao Trát Lạp sinh khí chỉ về phía Cao Na, "Vậy họ thì đáng chết sao? Tính mạng của họ dựa vào một mạng của hắn? Vì sao họ phải cùng chết với hắn?" Lãnh Dương khiến nàng nhớ đến sai lầm của mình trước kia, điều này sao có thể không khiến nàng sinh khí?
Câu nói này khiến Lãnh Dương á khẩu, không trả lời được, đúng vậy! Nếu như huyết chú không thể giải trừ, chẳng lẽ lại đứng nhìn nhiều người như vậy chết cùng với anh ta hay sao?
"Bà không phải là có biện pháp hóa giải huyết chú hay sao? Mọi người có thể đều không cần phải chết." Diệp Hàm bỗng nhiên lên tiếng.
Ánh mắt Cao Trát Lạp lại lạnh lùng rơi lên người Diệp Hàm, liếc nhìn, "có thể, dùng một huyết chú khác thanh tẩy huyết chú trước đó."
Lãnh Dương và Diệp Hàm nghe được thật sự có biện pháp giải trừ huyết chú, trong lòng vui mừng, Lãnh Dương bật thốt lên mà hỏi: "làm thế nào để một lần nữa thi pháp?"
"Các ngươi thật sự muốn cứu hắn? Kể cả ảnh hưởng đến tính mạng của chính mình?" Cao Trát Lạp nghiêm túc hỏi.
Lãnh Dương và Diệp Hàm không nghĩ rằng Cao Trát Lạp sẽ nói như vậy, chẳng lẽ giải trừ huyết chú còn cần tới mạng của các nàng hay sao? Đây rốt cuộc là loại tà thuật gì? Diệp Hàm không rõ, Lãnh Dương cảm thấy chẳng lẽ đối phương muốn thi triển một loại tà thuật nào đó để thanh tẩy huyết chú trước đó? Loại vu thuật này trước đó cũng không phải là chưa từng xuất hiện, vu thuật là loại pháp thuật bất khả tư nghị nhất, rất nhiều thứ khiến người khác khó hiểu, khiến người ta cảm thấy vu thuật là chuyện không thể nào tồn tại, giống như cổ thuật, thuật nhϊếp hồn, vu thuật được chia ra làm hai loại là Bạch Vu Thuật và Hắc Vu Thuật. Bạch Vu Thuật bình thường sẽ dùng việc ca ngợi thần minh và cầu phúc cùng thần minh làm chủ đạo, chỉ làm những việc thiện lương, dùng sức mạnh của mình để giúp đỡ người khác, không phải vì một việc gì đó mà phải trả bằng mọi giá. Mà Hắc Vu Thuật lại lấy nguyền rủa và vu cổ làm chủ đạo. Dùng sức mạnh đen tối, tà ác để trừng phạt cừu nhân*, bất quá cũng phải trả một cái giá ngang bằng. Ví dụ như: Người bình thường lúc nguyền rủa, sử dụng máu của mình làm vật trung gian triệu hồi ác linh, tà linh, nếu thành công người thi thuật sẽ phải dùng sinh lực hoặc linh lực của mình làm nguồn sức mạnh để lời nguyền thực thi. Còn nếu không thành công, tà linh được triệu hồi thậm chí sẽ còn phản phệ ngược lại người thi thuật. Cho nên Lãnh Dương cảm thấy Cao Trát Lạp nói đến vu thuật dùng mạng của nàng cùng với Diệp Hàm để đổi lấy tính mạng của Trương Viễn Minh là có tồn tại. Bởi vì Hắc Vu Thuật rất cường đại, không ai có thể đoán trước được.
* Cừu nhân: kẻ thù.
Đoạn này cảm giác edit nó cứ hơi vấp vấp, đọc QT bị lậm rồi, chờ beta vậy :'|
"Bà muốn sử dụng Hắc Vu Thuật, dùng tính mạng của chúng tôi để đổi mạng của Trương Viễn Minh sao?" Lãnh Dương hỏi, nếu thật là dạng này thì nàng còn phải suy nghĩ một chút, nàng không phải là thánh nhân, Trương Viễn Minh cũng không là gì đối với nàng, nàng không có vĩ đại đến mức dùng mạng của hai người chỉ để đối lấy một mạng người, thực ra người đó không phải là vĩ đại, mà là đồ đần. Nàng là một người bình thường, mặc dù nàng không màng đến chuyện sinh tử, nhưng không có nghĩa là nàng xem nhẹ nó, huống hồ nàng còn có một sư phụ cần nàng chiếu cố.
Cao Trát Lạp lắc đầu, "dù ngươi có muốn đổi cũng không thể đổi được". Nếu như chỉ đơn giản như vậy, khi trước nàng cũng sẽ không tiến vào lăng mộ của quốc sư, càng sẽ không làm hại tính mạng của toàn bộ thôn dân.
Lông mi Lãnh Dương hơi nhíu lại, "vậy ý của bà là?"
"Muốn giải trừ huyết chú, nhất định phải dùng máu của người trúng huyết chú, cộng thêm máu và tóc của người hạ huyết chú thì mới có thể hạ một huyết chú mới bao trùm lấy huyết chú trước đó."
Máu của người đã hạ huyết chú? Trong lòng Lãnh Dương đã bắt đầu thất vọng, bởi vì người hạ chú trước đó không chừng hiện nay đã trở thành một đống xương trắng, làm sao có thể còn máu? "Không có máu và tóc của người hạ chú thì không thể bao trùm lên huyết chú trước đó sao? Người hạ chú kia tính ra đã chết hơn ngàn năm rồi đi? Ở đó sẽ còn có máu sao?" Lãnh Dương bất đắc dĩ cười.
"Đúng vậy, cho nên dùng cách bình thường để giải huyết chú là hoàn toàn không thể." Lúc trước Cao Trát Lạp vì để hóa giải huyết chú cho người mình yêu đã nghĩ hết tất cả biện pháp, thế nhưng vẫn không có cách nào để giải trừ, vậy nên nàng mới mạo hiểm tiến vào lăng mộ của quốc sư để tìm phương pháp.
"Nói cũng như không nói." Diệp Hàm lạnh lùng nói, nghĩ thầm đối phương là có chủ tâm mang các cô ra làm trò cười sao?
Mà giờ phút này trong lòng Lãnh Dương nghĩ, dùng phương pháp bình thường thì không thể giải? Phương pháp bà mới vừa nói ra còn có thể cho là bình thường sao? Khó trách vu thuật luôn khiến cho người ta không rét mà run. "Vậy phương pháp không bình thường mà bà muốn nói tới là gì?" Nàng biết đối phương còn lời chưa nói hết.
"Còn một biện pháp, ta chưa từng thử qua, không biết có thể dùng hay không, bất quá cũng có thể thử một lần." Kỳ thực lúc trước khi Cao Trát Lạp ra khỏi mộ cổ, người yêu của nàng đã bị quỷ quân của quốc sư gϊếŧ chết, cho nên nàng chưa từng thử qua, nàng không biết nó có tác dụng hay không.
"Biện pháp gì?" Chỉ cần là có biện pháp, các nàng đều muốn thử một lần.
"Ngươi có từng nghe qua việc hạ chú bị phản phệ chưa?" Cao Trát Lạp hỏi.
"Bị phản phệ? Ý bà là?" Trong đầu Lãnh Dương tựa hồ đoán được phương pháp của Cao Trát Lạp.
"Nếu như muốn giải trừ huyết chú đã hạ thành công, ngoài cách dựa theo trình tự giải chú bình thường, ta nghĩ còn có một phương pháp chính là phá hư chú ngữ, để chú ngữ này không có cách nào áp dụng, mặc dù huyết chú đã thi chú thành công từ thời Tần quốc, nhưng chúng ta có thể mượn 49 tà linh bị nhốt trong Anh Nhi Trủng, chỉ cần giải trừ pháp chú phong bế tà linh, để tà linh phản phệ lại người thực thi huyết chú, bất quá loại chú ngữ này phải biết được ai là người hạ chú, thời điểm thi chú, người hạ chú cũng phải cùng Anh Nhi Trủng tương liên, nếu không, có thả ra 49 tà linh thì cũng không thể phá hư huyết chú trên Anh Nhi Trủng."
"Bà có thể chắc chắn người hạ chú là quốc sư sao?" Lãnh Dương không biết được huyết chú này là do trước khi chết quốc sư hạ, hay là sau khi chết đệ tử của ông ta hạ, đây là điểm mấu chốt, nếu không tất cả mọi chuyện đều là tốn công vô ích.
***
Tác giả có lời muốn nói: kêu gọi hoa nhiều một chút~~
Chương sau bắt đầu vào cổ mộ~~
***
Editor nói ké một chút: chuộc lỗi với mấy bạn, edit thêm một chương nữa đây.
Thực cảm ơn mấy bạn vì mình bỏ truyện lâu vậy mà mà mấy bạn vẫn không bỏ
Cảm thấy tội lỗi quá :'(((
Anw, sắp vào mộ rồi, trông đợi tình tiết gay cấn, hồi hộp quá điiii :3