Âm Dương Luật Sư

Chương 30: Tận mắt thấy âm binh

Lãnh Dương nghỉ ngơi một chút, sau đó tắm rửa, thay một thân quần áo leo núi, tóc buộc lên, thời điểm tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, chuông cửa cũng vừa vặn vang lên. Lãnh Dương mở cửa, để bọn họ tiến vào, "Mọi người đã chuẩn bị xong chưa? Khi đến bên kia tất cả đều phải cẩn thận, không cho phép hành động một mình, bất luận có như thế nào thì giữ mạng vẫn là quan trọng nhất." Vừa nói, vừa yên lặng di chuyển đến bên cạnh Mễ Xán, bỗng nhiên nhấc tay, trực tiếp đánh ngất Mễ Xán, sau đó đưa tay đỡ Mễ Xán nằm xuống. Cùng lúc đó, Trương Khải cũng gặp phải công kích bất ngờ, điều này khiến cho người không biết gì như Triệu Lượng cả kinh, hai mắt trợn tròn, không hiểu vì sao lại như vậy.

"Ra tay sức lực vừa vặn chứ? Chớ có đánh bọn họ đến mức choáng váng." Lãnh Dương đỡ Mễ Xán nằm dài trên giường, nhìn Diệp Hàm trêu chọc.

"Dù có như vậy thì trách nhiệm cũng là của cô, tôi chỉ nghe lệnh mà làm việc." Diệp Hàm cũng đỡ Trương Khải lên giường, vẫn y như cũ, nói chuyện không có chút biểu cảm gì. Cô thật không nghĩ đến Lãnh Dương lại sử dụng phương pháp bạo lực để ngăn cản hai người bọn họ đi cùng càng không nghĩ tới sau đó lại còn hoài nghi năng lực của cô, cái này cô đã từng trải qua huấn luyện rồi đó được không? Cô còn đang muốn hoài nghi nàng đây! Nhìn thân thủ của đối phương gọn gàng như vậy, cô thật hoài nghi nàng đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.

"Cô chưa từng nghe tới từ đồng phạm hay sao?" Lãnh Dương cười, balô đã đeo trên lưng, đi tới gần Diệp Hàm hơn một chút, mặt mỉm cười đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: "Người thực thi pháp luật làm vậy là phạm pháp, cái này cô càng phải là người rõ nhất." Nói xong, không để cho Diệp Hàm có cơ hội phản bác, trực tiếp đi ra khỏi phòng. Diệp Hàm chỉ nhìn bóng lưng của Lãnh Dương cũng có thể cảm giác được đối phương rất hả hê, trong lòng thực sự không muốn sinh ra điểm bực bội cũng thực khó khăn, cô không nghĩ ra tại sao cô gái này cứ phải cùng cô đối nghịch.

Triệu Lượng lái xe, khi ba người đến được thôn nhỏ của Lê tộc cũng đã gần đến hoàng hôn, vùng núi đen kịt một màu mà lại yên tĩnh giống như ảo cảnh, ánh sáng duy nhất có thể nhìn thấy chỉ là ánh trăng tàn treo trên bầu trời xám nhạt kia, mây đen xung quanh nó chầm chậm trôi qua. Lãnh Dương nghĩ, nếu có vài con quạ đen bay qua, sau đó để lại vài tiêng hót vang, tuyệt đối sẽ khiến người khác sởn cả tóc gáy. Bóng đêm của vùng núi này thật khiến cho người ta cảm thấy có chút ý lạnh.

Xe chậm rãi lái vào thôn, chỉ mới gần 9 giờ nhưng trong thôn lại yên tĩnh lạ kỳ, phảng phất giống như họ đang tiến vào một thôn không người, hoang vắng. Triệu Lượng cảm thấy rất kỳ quái, thật không rõ vì sao, bởi vì ngày hôm qua anh ta đến đây cũng là ban đêm nhưng lại có rất nhiều người, sao lúc này lại không có bất kỳ một ai? Mà Lãnh Dương và Diệp Hàm thấy thì liền nghĩ ngay ra nguyên nhân, là bởi vì mọi người trong thôn tránh né âm binh mà trốn đi, vì lẽ đó mới không thấy thôn dân hoạt động ở trong thôn.

Lãnh Dương xuống xe, lấy đèn pin cầm tay mở lên...

Diệp Hàm và Triệu Lượng cũng xuống xe, từng người mở đèn pin lên...

"TIếp theo chúng ta nên làm gì?" Triệu Lượng thấy trong thôn không có ai, vì lẽ đó hỏi xem kế hoạch của bọn họ có phải thay đổi hay không?

"Chúng ta đến gian nhà trúc kia tìm bà bà." Diệp Hàm nói, trước tiên đi hướng về phía nhà trúc, dựa vào trí nhớ, bọn họ rất nhanh đã tìm thấy nhà trúc, mà lúc này trong nhà trúc lại bỗng nhiên sáng đèn, điều này khiến cho ba người cảm thấy vô cùng kinh hãi, xem ra trong đó có người, có lẽ là người bọn họ muốn tìm. Ba người tăng tốc đi tới, vừa mới bước tới cửa, cửa trúc liền mở ra, người từ trong nhà đi ra chính là người mà họ muốn tìm, bà bà cùng với Cao Na.

"Rốt cuộc mọi người cũng đã đến rồi? Chúng tôi vẫn luôn ở đây chờ mọi người." Thì ra sau khi các nàng trở về thì bà bà vẫn chờ đợi các nàng mau chóng quay lại đây, vì vậy một mực ở lại để chờ đợi bọn họ xuất hiện, vừa nãy ở trong nhà nghe được bên ngoài có động tĩnh, lắng nghe một hồi lâu thì nghe có tiếng người, phảng phất là tiếng nói của các nàng, bà liền nhanh chóng thắp đèn ra đón.

"Thật ngại, trước khi chúng tôi đến phải đi chuẩn bị một vài thứ, vì vậy bây giờ mới đến, chúng tôi muốn tiến vào mộ của Cao Trát Lạp, mọi người có thể phái một người đi dẫn đường hay không?" Lãnh Dương cảm thấy nếu như buổi tối để cho các nàng tự lần mò mà đi, phỏng chừng sẽ đi rất nhiều đường vòng, lãng phí rất nhiều thời gian, nếu như có bọn họ dẫn đường sẽ tốt hơn nhiều, hy vọng có thể đi vào bên trong mộ trước khi âm binh xuất hiện.

"Cao Na sẽ đi cùng mọi người! Cô ấy cũng có hiểu biết một chút về pháp thuật của Đạo gia, có úc sẽ cần đến, tất cả mọi người phải cẩn thận, bà lão này ở đây chờ tin tốt của mọi người." Xem ra bà bà đã sớm an bài xong, bà để Cao Na đi cùng bọn họ, rất hợp ý của Lãnh Dương, bởi vì nói thế nào đi nữa thì Cao Na cũng coi như là một đồ tử đồ tôn của vị quốc sư kia, hiểu biết về những pháp thuật kia so với bọn họ có phần hơn, nếu có cô ấy đi cùng thì quả thực là một sự trợ giúp rất tốt.

Bọn họ lưu lại không lâu, chỉ nói mấy câu liền tạm biệt bà bà, bắt đầu lên núi...

Đường đi từ bên này lên núi cũng không phải dễ đi, bọn họ cứ phảng phất từ trong lùm cây qua lại, ánh đèn chiếu sáng con đường đang đi, có chút ngờ ngợ nhìn ra một con đường rộng cỡ hai lòng bàn tay, do người đi nhiều mà tạo ra sơn đạo, mà phần lờn thời gian họ đi ngang qua căn bản không hề thấy có đường. Lãnh Dương nghĩ, nếu không có Cao Na dẫn đường, nói không chừng các nàng ở trên núi tìm đến hừng đông cũng chưa chắc tìm tới được mộ của Cao Trát Lạp.

Mặc dù là đi lại trong rừng để lên núi, tuy rằng đường không dễ đi, nhưng nửa đoạn dưới của Ngũ Chỉ Sơn cũng không tính là chót vót, vì vậy bọn họ cũng không cần dùng đến dụng cụ leo núi, chỉ cất bước mà đi thôi.

Đi hơn một canh giờ, Lãnh Dương xoay người nhìn về phía dưới ngọn núi, dường như cũng không cao lắm, xem ra các nàng không phải trực tiếp đi thẳng lên núi, vì lẽ đó đi bấy nhiêu thời gian cũng chỉ ước chừng được hai trăm mét, nàng nghĩ Ngũ Chỉ Sơn thật không thích hợp để leo lên vào buổi tối, ít nhất là việc lên núi từ bên này không phải là cử chỉ sáng suốt, thật sự không biết ba người Trương Viễn Minh kia nghĩ như thế nào, nếu muốn mạo hiểm thì cũng không phải mạo hiểm như vậy, rừng rậm nguyên thủy trên núi này nào biết sẽ có gì xảy ra, xác thực là quá mạo hiểm.

"Có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?" Đi lâu như vậy rồi, Cao Na sợ bọn họ sẽ mệt, vì vậy quyết định ngừng lại, hỏi bọn họ.

"Tôi còn khá tốt." Lãnh Dương trả lời, sau đó xoay người nhìn 2 người đi sau mình là Diệp Hàm và Triệu Lượng, "Mọi người còn có thể đi không?" Tuy rằng hỏi như vậy, thế nhưng Lãnh Dương biết bọn họ đều là cảnh sát, thể trạng khẳng định so với mình còn tốt hơn, hẳn là sẽ không cảm thấy mệt chứ?

"Chúng tôi có thể." Diệp Hàm thay Triệu Lượng đồng thời trả lời, bởi vì vừa nãy cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần 11 giờ, cô lo lắng âm binh sẽ xuất hiện, cho nên muốn tiến vào bên trong mộ sớm một chút, ở nơi đó vẫn an toàn hơn nhiều, cô cũng không muốn bọn họ cái gì cũng chưa làm thì đã liền qua đời ở đó.

Kỳ thực Cao Na cũng có chút lo lắng sẽ đυ.ng phải âm binh, vì vậy vừa nãy đều một mực yên lặng mà chạy đi, chỉ là nàng lo lắng cho thân thể của bọn họ liên tục chạy sẽ không chịu nổi, cho nên mới dừng lại hỏi dò. Hiện tại nghe bọn họ đều không có chuyện gì liền gật gù, không nói gì mà tiếp tục đi về phía trước.

"Cô Cao, vừa nãy thấy trong thôn giống như không có ai vậy, các thôn dân đều trốn đến những nơi khác có phải không?" Lãnh Dương đi sau Cao Na, hỏi, bởi vì chuyện vừa nãy nàng vẫn rất tò mò.

"Vâng, buổi tối bọn họ sẽ lánh sang một cái hang động ở phụ cận thôn, chờ ban ngày mới quay trở về trong thôn làm việc, vốn là thôn chúng tôi có nghĩ tới sẽ để mọi người trốn đi, nhưng bà bà lại nói nếu như trong thôn không có ai, sợ âm binh nghi ngờ, vì phải hoàn thành nhiệm vụ mà rời khỏi Ngũ Chỉ Sơn, lang thang khắp nơi gây họa cho những người khác." Cao Na vừa đi vừa nói, bước chân cũng không vì nói chuyện mà chậm lại.

"Có thể để cho một nhóm rời đi trước, như vậy trong thôn cũng sẽ không phải là không có ai." Lãnh Dương chỉ cảm thấy kỳ quái, tại sao toàn bộ đều phải lưu lại chờ chết.

"Kỳ thực đã có một ít người quyết định rời đi, nhưng cuối cùng đều ở lại, đều không muốn đi." Có rất nhiều người cả đời đã ở trong thôn này sinh hoạt, hầu như trong thôn đều ngăn cách với thế giới bên ngoài, cũng rất ít khi ra khỏi thôn, vì vậy bọn họ không muốn rời đi, đến xã hội bên ngoài đầy xa lạ, trong lòng có ít nhiều lo lắng bản thân không thể thích ứng với xã hội bên ngoài, hơn nữa nơi đây là nhà bọn họ, bọn họ không nỡ rời đi, cho dù chết cũng phải chết ở cố thổ. Ý nghĩ này của họ cũng rất bình thường, bởi vì hiện tại rất nhiều người muốn mình chết sẽ được trở lại cố hương, táng ở cố hương, đều hi vọng hồn về quê cũ. Tư tưởng của họ còn rất bảo thủ, vì vậy họ có ý nghĩ này là rất bình thường.

Lãnh Dương hiểu rõ, Diệp Hàm lại có chút không rõ, hỏi: "Tại sao?" Không hiểu sao họ lại không muốn rời đi.

"Bởi vì người TQ đều có suy nghĩ tìm về nguồn cội, cũng giống như rất nhiều người ra nước ngoài đều hi vọng sau khi mình chết rồi có thể trở lại nơi mà mình lớn lên." Lãnh Dương thay Cao Na giải thích.

Diệp Hàm đã hiểu rõ, giống như tại sao bản thân mình lại muốn về Hồng Kông như thế.

Bọn họ lại đi thêm gần một canh giờ nữa, Diệp Hàm nhìn đồng hồ, đã sắp 12 giờ mà bọn họ vẫn còn đang ở trên sơn đạo đi lại, lại dường như còn cách chỗ cần đến rất xa, Diệp Hàm không khỏi có chút gấp gáp, nhíu chặt hai hàng lông mày xinh đẹp tuyệt trần, không nhịn được mà hỏi: "Còn phải đi bao lâu nữa mới đến?"

Cao Na cũng gấp, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn trời, dường như nàng có thể nhìn độ cao của mặt trăng mà nhận biết canh giờ, cho nên bước chân nàng hiện tại có chút gấp gáp, hầu như là chạy lên, ngoài miệng trả lời: "Còn một đoạn đường ngắn nữa, chúng ta nên tranh thủ thời gian."

Bốn người tăng nhanh bước chân, chạy lên núi...

"Ầm ầm ầm..." Bỗng nhiên tiếng động giống như sấm từ trong lòng Ngũ Chỉ Sơn truyền đến, khiến mọi người chấn động trong lòng, lập tức quên chạy về trước mà dồn dập dừng bước lại.

"Chúng ta phải đi nhanh lên." Sau khi Lãnh Dương ngẩn ra thì lập tức hoàn hồn lại, giục. Xem ra âm binh chẳng mấy chốc sẽ đi ra, bọn họ nhất định phải nhanh chóng đi vào mộ của Cao Trát Lạp, nếu không ở nơi hoang sơn dã lĩnh này mà gặp phải âm binh, không biết được chuyện gì sẽ xảy ra.

Bọn họ hầu như đều ở trên sơn đạo lao nhanh, vài đạo tia sáng trong màn đêm không có quy tắc mà kịch liệt lay động...

"Ầm ầm ầm..." Âm thanh càng lúc càng lớn, giống như mấy chục thùng dầu đóng kín bị người khác lăn qua lại ở trong phòng, rất ồn ào...

Trái tim của bọn họ thắt lại, trong lòng không khống chế được sự hoang mang, tuy rằng Lãnh Dương và Diệp Hàm đã từng nghe qua loại tiếng nổ vang rền khiến người run sợ này, nhưng lần này ở trong rừng sâu, núi thẳm nghe được, loại cảm giác càng phải cẩn thận hơn khiến họ hoảng hốt. Mà Triệu Lượng lại là lần đầu tiên nghe được âm thanh này, mặc dù là một người đàn ông, thế nhưng hiện tại cũng không thể kìm được sắc mặt có chút trắng bệch, mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo, trước đó có nghe Diệp Hàm nói qua về âm binh, vì vậy anh ta biết âm thanh này đến từ cái gì, nhưng cũng bởi vì biết mà trong lòng càng hoảng loạn hơn.

"Sắp đến rồi." Cao Na thở hổn hển, âm thanh mang theo chút hưng phấn.

Lãnh Dương dùng đèn pin soi về phía trước, thấy cách đó không xa có một khối đất trống bằng phẳng, xem ra chính là chỗ đó. Nhưng khi bọn họ vừa chạy tới bên ngoài mộ, tiếng móng ngựa và reo hò của âm binh cũng đã đinh tai nhức óc mà kéo tới, dường như mỗi một tế bào của nàng đều bị chấn động không nhẹ.

Lãnh Dương ngẩng đầu nhìn về phương hướng âm thanh như sóng triều vọt tới, cặp mắt ngay lập tức trợn tròn, gấp đến độ nàng hô to: "Nhanh, nhanh mở cửa mộ." Bởi vì nàng đã nghe Trương Viễn Minh nói, muốn vào bên trong mộ, phải mở ra một cơ quan thì lối vào trong mộ mới xuất hiện.

Diệp Hàm thấy phản ứng của Lãnh Dương, nhanh chóng lấy cặp mắt kính mà Lãnh Dương cho cô ra, sau đó ngẩng đầu hướng về trên núi, cũng kinh sợ đến mức suýt chút nữa quên hô hấp.

Triệu Lượng nhìn thấy động tác của Diệp Hàm, cũng nhanh chóng lấy cặp mắt kính mà Lãnh Dương đã phân phát cho mỗi người ra mang lên, sau đó vũng hướng về trên núi nhìn, mặt liền thoáng trắng bệch, chân mềm nhũn, lập tức ngồi sập xuống đất, bởi vì anh ta chưa từng nhìn thấy quỷ hồn, nhưng lúc này bỗng nhiên ở nơi rừng sâu núi thẳm đầy yên tĩnh này nhìn thấy một đoàn binh mã đông nghịt giống như thủy triều từ trên trời lao xuống, sao còn có thể duy trì tôn nghiêm của một người đàn ông nữa, vào thời khắc này đầu óc trống rỗng, không biết bản thân mình đang ở nơi nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn một đoàn đông nghịt kéo tới, thân mặc áo giáp, cưỡi trên chiến mã, giống như thiên binh từ trên trời giáng xuống nhân gian.

***

Tác giả có lời muốn nói: Cuối tuần này không biết có thể ra chương mới hay không, sẽ thử sắp xếp thời gian xem sao!

***

Editor nói: chương sau là vào mộ rồi