Tần bá sáng sớm liền nóng ruột chờ ở cửa, giờ phút này chứng kiến Thịnh Vũ bình an trở về nhà, nhịn không được nước mắt rơi đầy mặt: "Tiểu thư cuối cùng trở về rồi! Tên súc sinh kia có hay không mạo phạm tiểu thư, nơi nào bị thương rồi?"
Tần bá gấp đến độ không còn giữ được ổn trọng, tiến lên vội vội vàng vàng xem nàng có bị thương hay không.
Thịnh Vũ lắc đầu, thấy Tần bá sầu lo thành như vậy, trong mắt hiện lên tia đau xót: "Tần bá, đừng lo lắng, ta rất tốt, một chút việc đều không có."
Tần bá lúc này mới thoáng yên tâm: "Tiểu thư có biết hay không, ta mấy ngày nay đều đứng ngồi không yên, đến khi nhận được tin của Nhạc chưởng sự, nói đã cứu được tiểu thư rồi, ta trong lòng mới dễ chịu chút ít. Lần này thật sự may mắn có nàng, vì tìm tiểu thư mà tổn hao nhiều tâm trí, còn đưa tiểu thư bình yên vô sự trở về. Ta nhất định phải hảo hảo cảm ơn nàng, đúng rồi, Nhạc chưởng sự như thế nào không đi cùng tiểu thư?"
Tần bá trong lòng tràn đầy cảm kích, lại không phát hiện khi hắn nhắc đến Nhạc Dao, trong mắt Thịnh Vũ tâm tình có chút gợn sóng.
Thịnh Vũ nghe hắn hỏi, tiếng nói thoáng trầm xuống: "Nàng bị thương, hồi phủ rồi."
Tần bá sững sờ: "Bị thương? Bị thương có nghiêm trọng không? Là bị đám sơn tặc vô liêm sỉ kia đả thương?"
Thịnh Vũ mấp máy miệng: "Là bởi vì bảo vệ ta."
Tần bá sửng sốt một chút, lập tức vội mở miệng nói: "Vậy chúng ta liền thu xếp đi thăm nàng, lần này quả thực thiếu nàng một ân tình lớn, tiểu thư vì sao không cùng Nhạc chưởng sự trở về Bích Ngọc Các, để người ta tự mình trở về sao?"
Tần Nhạc vốn chăm sóc cho Thịnh Vũ từ nhỏ tới lớn, đối với tính khí tiểu thư nhà mình, hắn biết đến rất rõ ràng, tuy nói bởi vì khi xưa nhiều biến cố xảy ra, khiến cho tính cách nàng có chút lạnh nhạt, gương mặt cũng không biểu hiện nhiều cảm xúc, nhưng trong lòng lại cực kì mềm mại, nhất là đối với người tốt với nàng, càng là móc tim móc phổi mà đối đãi. Tuy nhiên đã dưỡng thành thói quen chết không mở miệng rồi, dù cho trong lòng lo lắng, chỉ sợ ngoài mặt cũng là lạnh như băng đấy.
Quả nhiên Thịnh Vũ nghe xong lời Tần Nhạc, sắc mặt có chút kỳ quái, ánh mắt thoáng suy tư: "Nàng để ta trở về, tránh cho ngài lo lắng."
Tần Nhạc biết nàng ẩn ẩn có chút hối hận, từ ái nói: "Tính cách tiểu thư ta đương nhiên hiểu rõ, Nhạc chưởng sự cùng tiểu thư tuổi tác xấp xỉ nhau, nàng lại đối tiểu thư rất tốt, tiểu thư hẳn là rất cảm kích nàng. Nhưng nàng tính cách nhiệt liệt, mà tiểu thư đối người ta lãnh đạm như vậy, sợ là khiến cho người ta nghĩ rằng tiểu thư không chào đón nàng."
Thịnh Vũ nhướng mày, đạm nhạt nói: "Nàng nếu thật nghĩ như vậy, liền không đáng tương giao."
"Chà chà, tuy là như thế, khó tránh khỏi người ta sẽ thất vọng, tiểu thư thấy có đúng không?"
Mắt thấy Tần bá như dỗ em bé, Thịnh Vũ có chút không biết phải làm sao, tâm trạng của Nhạc Dao nàng thế nào không hiểu, vốn là nghĩ trở về nhà sẽ cùng Tần bá thương lượng một phen, xem như thế nào đáp tạ ân tình của người kia, kết quả phát hiện chính mình tựa hồ đã cư xử không đúng với Nhạc Dao rồi. Tay nàng ấy còn bị thương nặng, nàng lại không nói gì trực tiếp trở về nhà, thật sự là có chút không phải.
Một người buồn bực hồi lâu, cuối cùng Thịnh Vũ lên tiếng hỏi: "Vậy Tần bá nói xem, ta nên làm thế nào mới tốt?"
Tần Nhạc thấy Thịnh Vũ hiếm khi mở miệng xin giúp đỡ, càng cười đến híp cả mắt, xem ra tiểu thư nhà mình rất quan tâm đến Nhạc cô nương. Nhắc tới nên như thế nào đáp tạ, Tần bá lập tức nói: "Nhạc chưởng sự bị thương, tất nhiên cần phải bồi bổ thật tốt, lão phu liền xuống bếp làm chút canh bổ, khi nào tiểu thư đến bàn chuyện với Nhạc chưởng sự, thuận tiện mang theo, như vậy có vẻ thân cận, tâm ý cũng thành. Mấy ngày nữa đợi nàng tốt hơn rồi, tiểu thư mời nàng tới Thịnh gia, lão phu làm mấy món ngon thiết đãi nàng."
Thịnh Vũ có chút vi diệu mà nhìn hắn, sóng yên biển lặng nói: "Tần bá, năm đó quen biết quận chúa, ngài cũng là như vậy nhiệt tình xuống bếp."
Tần bá làm đồ ăn đều là đệ nhất mỹ vị, không thua kém gì những tửu lâu nổi tiếng kinh thành, thế nên hắn luôn tự hào về tài nấu nướng của mình, mỗi lần quận chúa đến Thịnh gia, hắn đều vui vẻ xuống bếp trổ tài. Phó Ngôn Khanh quen biết Thịnh Vũ đến nay, món ngon nào cũng thưởng thức qua rồi, hôm nay lại đến phiên Nhạc Dao.
Bị tiểu thư nhà mình không lưu tình chút nào mà vạch trần, Tần bá ngại ngùng cười cười, lập tức nghiêm mặt nói: "Xác thực phải bồi bổ, bị thương rất tổn hại nguyên khí đấy."
Thịnh Vũ gật đầu: "Ân, canh tất nhiên nên làm, bất quá ai làm còn phải xem lại." Nói xong chậm rì rì hướng phòng bếp đi đến.
Tần bá có chút giật mình, kinh ngạc nói: "Tiểu thư đây là muốn đích thân xuống bếp?"
Thịnh Vũ không có trả lời hắn, yên lặng tiến vào trong.
Sau khi Nhạc Dao trở về Bích Ngọc Các, mọi người đều ép buộc nàng phải đi nghỉ ngơi. Nàng ở trong phòng vô cùng buồn chán, thuận tiện nhìn xem mấy quyển thoại bản tử.
Lúc Thịnh Vũ tới thăm, liền được hạ nhân đưa đến trước cửa phòng Nhạc Dao, nha hoàn kia sau khi gõ cửa liền nhận được sự cho phép của người bên trong, lập tức mở cửa. Nhạc Dao giờ phút này mặc một thân trung y lụa trắng, nằm nghiêng ở trên trường kỷ. Nàng hơi hơi cong thân mình, ở trên đùi bày một quyển sách, bởi vì tay phải không để cử động, chỉ có thể dùng tay trái lật sách.
Nàng xưa nay thích mặc một thân y phục màu đỏ, rực rỡ diễm lệ, phối hợp với tính cách cùng dáng vẻ mềm mại của nàng, quả thực mười phần câu người. Đây là lần đầu tiên Thịnh Vũ thấy nàng mặc bạch y, nhìn nàng như vậy có chút biếng nhác mà nằm ở kia, lại hết sức chăm chú đọc sách, từ trong vẻ đẹp phong tình lộ ra mấy phần nhàn tản phong độ trí thức, tuy rằng mâu thuẫn, nhưng lại đặc biệt hấp dẫn, khiến cho Thịnh Vũ nhất thời ngây ngẩn tại chỗ, không thể rời mắt khỏi nàng.
Nhạc Dao vốn là nghe tiếng đập cửa, cho rằng là nha hoàn đến nên cũng không mấy chú ý, nhưng một hồi lâu vẫn không nghe được động tĩnh gì, có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện ánh mắt Thịnh Vũ, trong con ngươi lập tức hiện lên kinh hỉ: "Nàng đến thăm ta sao?"
Thịnh Vũ nhẹ nhàng đặt hộp cơm lên bàn, nhạt tiếng nói: "Nàng không phải bị thương sao, như thế nào không chịu nghỉ ngơi, lại ở kia đọc sách?"
Nhạc Dao liền buông sách xuống, có chút kích động ngồi dậy, nàng lúc này cũng không có mang vớ, một đôi chân xinh đẹp trắng như tuyết treo ở trên mép giường, Thịnh Vũ thoáng nhìn qua, bất giác tim rơi đi mấy nhịp.
"Bọn hắn không cho phép ta bận rộn, một người ở chỗ này thật là nhàm chán. Nàng thì sao, lần này cũng một phen sợ hãi, như thế nào không nghỉ ngơi?" Nhạc Dao thấy nàng quan tâm mình, hiển nhiên trong lòng vui vẻ, cười híp mắt nói.
Thịnh Vũ đem hộp mở ra, bên trong là canh bổ, vốn là được chưng cất trong chung gốm giữ nhiệt tốt, giờ phút này vẫn còn nóng đến muốn phỏng tay. Nàng bưng để lên bàn, chậm rãi nói: "Nàng vì cứu ta nên mới bị thương, Tần bá rất là cảm kích, một lòng muốn đáp tạ nàng, nên mới nhờ ta đưa canh tới đây. Canh này hầm từ thịt bồ câu, được chưng cách thủy rất cẩn thận, đặc biệt bỏ thêm nhân sâm, nàng có muốn nếm thử?"
Nhạc Dao thoáng sững sờ, mặc dù nàng kia bày ra vẻ lạnh nhạt, trong lời nói chỉ nhắc đến Tần bá, không hề nhắc đến chính mình, nhưng nàng thật ra có thể đoán được ý tứ của nàng ấy, trong lòng có chút muốn cười. Bất quá vẫn tỏ ra ai oán: "Nguyên lai là Tần bá nhờ nàng đến thăm ta, ta đoán không sai mà, nàng lúc đó một đường đi thẳng, cũng không chịu quay lại nhìn ta một cái, dĩ nhiên nơi nào quan tâm đến ta, càng sẽ không có lòng mang canh đến cho ta."
Thịnh Vũ nghe xong động tác trên tay dừng một chút, ngẩng đầu nhìn nàng muốn nói lại thôi, sau đó nói thật nhỏ: "Canh ta làm đấy."
Nhạc Dao hơi kinh ngạc mà há to miệng, hiển nhiên không ngờ tới Thịnh Vũ tự mình xuống bếp, nhưng là nàng biểu lộ như vậy khiến cho Thịnh Vũ có chút buồn bực.
Thịnh Vũ tay bưng canh lên, có ý định cất trở vào, lạnh lùng nói: "Xem ra Nhạc chưởng sự cũng không muốn uống, ta nên trở về rồi."
Nhạc Dao cả kinh, vội vươn tay đi ngăn cản, chẳng qua là thói quen dùng tay phải, lập tức khó chịu hừ một tiếng. Thịnh Vũ biến sắc, bước lên phía trước đỡ lấy tay nàng, có chút sốt sắng mà vén ống tay áo nàng lên, nhìn kỹ nơi băng bó, thấy chỗ vết thương không có vấn đề, mới cau mày nói: "Nàng không biết tay phải không thể động sao?" Nói xong lại cảm thấy lỗi là do mình, lại thấp giọng bổ sung một câu: "Xin lỗi."
Nhạc Dao lắc đầu, bàn tay trái lập tức tiếp lấy chén canh trong tay nàng: "Ta làm sao lại không muốn uống, canh do nàng làm, có là độc dược ta cũng không thể phụ lòng."
Nhạc Dao nói xong có chút vội vàng mà dùng tay trái múc canh đưa vào miệng, giống như sợ nàng kia lại đổi ý cất trở vào, chẳng qua là động tác có chút gấp, mà bàn tay trái lại không thuận lắm, rơi đổ một ít trên bàn, khóe miệng cũng đọng một vệt nước. Thịnh Vũ vội rút khăn lau cho nàng, sợ nàng bị nóng, nhưng sau đó có chút không được tự nhiên, tay rất nhanh rụt trở về: "Nàng từ từ uống."
Nhạc Dao thoáng giật mình, trên mặt hiếm có lại lộ ra một chút hồng nhuận, cúi đầu tự mình ăn canh.
Nhìn nàng uống không ít, Thịnh Vũ mới hắng giọng một cái nói: "Có thể uống sao?"
Nhạc Dao phốc cười ra tiếng: "Nàng vẫn chưa xác định có thể uống hay không, liền đưa đến cho ta rồi?"
Thịnh Vũ điều chỉnh ống tay áo, miễn cưỡng đáp: "Tần bá nói, tâm ý khó được, tay nghề không nên cưỡng cầu."
Nhạc Dao có chút dở khóc dở cười: "Khá tốt, ThịnhVũ nàng khéo tay, tâm ý rất tốt, tay nghề càng là không sai, canh này uống rất ngon." Nhạc Dao không tiếc lời khen, trong mắt tràn đầy tán thưởng, khiến cho Thịnh Vũ có chút xấu hổ.
Thấy Nhạc Dao rất vui vẻ mà đem canh uống hết sạch, còn có chút liếʍ liếʍ khóe môi, Thịnh Vũ cũng không phát hiện trên môi mình đã dẫn ra một tia cười, nghiêm túc nói: "Mấy ngày nữa chờ thương thế của nàng tốt hơn rồi, Tần bá mời nàng đến Thịnh gia một chuyến, hắn xuống bếp làm món ngon đãi nàng, tay nghề Tần bá rất tốt, cũng xem như là sư phụ của ta, không biết ý của nàng thế nào?" Nói xong nàng mấp máy miệng, bồi thêm một câu:"Đây cũng là ta muốn mời nàng."
Nhạc Dao cười nghiêng nghiêng đầu: "Giai nhân có lòng mời, ta sao có thể không thuận theo."
☆☆☆
Trải qua một tháng hành quân khẩn cấp, đoàn vận chuyển quân lương rốt cuộc vào đến đất Thục thuộc Ích Châu Thành. Đất Thục từ xưa vốn là nơi địa linh nhân kiệt, xung quanh được trùng điệp đồi núi bao phủ, lối vào duy nhất xuyên qua một hẻm núi có vách đá cao vυ't tận mây, địa thế hiểm trở.
Ngự sử Lục Uy dẫn theo một ngàn thủ vệ Ích Châu thành, chỉnh tề xếp hàng trước cổng vào Thục quận. Nhìn thấy đoàn người Triệu Tử Nghiễn dừng lại, hắn lập tức bước nhanh đến, cung kính quỳ xuống hô to: "Ích Châu ngự sử Lục Uy, bái kiến thất điện hạ, cửu điện hạ!"
Triệu Mặc Tiên gật đầu: "Lục đại nhân xin đứng lên, trải qua nhiều ngày hành quân, tướng sĩ đều mệt rã rời, làm phiền đại nhân cho người tiếp quản quân lương, cấp tốc báo cho Tiêu đại thống lĩnh biết, lương hưởng đã đến, ngày mai lập tức chiêu đãi toàn quân, cổ vũ tướng sĩ."
"Hạ quan tuân mệnh, thỉnh mời hai vị điện hạ trước tiên trở về trạm dịch nghỉ ngơi, hạ quan lập tức liền đi!"
Ở phía sau rất xa kia, Phó Ngôn Khanh đứng trên một mỏm đá cheo leo, mắt nhìn theo một thân cẩm bào màu tím Triệu Tử Nghiễn, cho đến khi bóng người thương dần mất hút phía sau cổng thành, nàng thoáng câu môi mỉm cười. Đất Thục vốn là thiên hạ của Triệu Tử Nghiễn, đời trước nàng ấy thoát khỏi mẹ con Triệu Mặc Tiên, đến đất Thục bất quá một năm, liền xây dựng nơi này trở thành tường đồng vách sắt. Triệu Mặc Tiên năm đó đích thân xuất binh thảo phạt Thục mấy lần, đều thất bại thảm hại quay về, cũng từ đó đối Triệu Tử Nghiễn kiêng kỵ mười phần.
Đời này mọi thứ thoạt nhìn lại đi vào quỹ đạo vốn có, nhưng trong lòng Phó Ngôn Khanh không tránh khỏi sầu lo. Vận mệnh của Triệu Tử Nghiễn từ lúc các nàng gặp nhau đã biến chuyển khôn lường, mảnh đất này liệu có còn đem đến may mắn cho nàng ấy như đời trước hay không?