Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Chương 44: Không thể rời xa (3)

Phó Ngôn Khanh một thân nhiễm đầy sương gió, giờ khắc này bờ môi khẽ run nhìn Triệu Tử Nghiễn, trong ánh mắt tràn ngập đau xót không gì tả được. Nàng không thể tin người đang hết sức suy yếu trước mắt, chính là người vừa mới mấy ngày trước thôi còn cùng mình làm nũng chơi xấu, lại triền miên ôn nhu vô cùng.

Hiện tại người kia hốc mắt xanh xao, sắc mặt tái nhợt giống như một tờ giấy, thân thể tiều tụy đến không được. Nàng ấy tùy ý khoác y sam màu trắng, khiến cho cả người càng trở nên phong phanh. Ánh mắt nhìn đến vết máu tái nhợt kia, lại thấy người nọ hoảng hốt nắm chặt tay, đem lòng bàn tay tràn đầy vết máu che giấu sau lưng, Phó Ngôn Khanh toàn thân đều run lên. Khóe mắt nàng đã đỏ bừng, cổ họng nghẹn ngào không nói nên lời.

Triệu Tử Nghiễn làm sao ngờ đến nàng đột nhiên xuất hiện, vội vàng dựa vào cạnh bàn đứng lên, đèn nén ho khan, hốt hoảng nói: "Nàng....nàng không phải hồi kinh rồi sao, như thế nào bỗng nhiên đến nơi này?"

Phó Ngôn khanh buông tay ra, để mặc cho túi hành lí trên lưng rơi xuống đất, từng bước một đi vào trong phòng, run giọng nói: "Ta nếu không đến, nàng còn muốn giấu giếm ta bao lâu?"

Nàng đỏ mắt mà nhìn Triệu Tử Nghiễn, cố gắng nhẫn nại cảm xúc, có chút cuồng loạn nói: "Nàng có phải đợi đến khi sắp chết rồi, nàng mới chịu nói cho ta biết sự thật, vì sao nhẫn tâm với ta như vậy, Triệu Tử Nghiễn?"

Trong phòng Huyền Thanh sớm liền lui xuống,Triệu Tử Nghiễn không biết trả lời như thế nào, mắt thấy Phó Ngôn Khanh gần như đã tan vỡ, khàn giọng nói: "Ta... Thực xin lỗi..."

Phó Ngôn Khanh nhìn người nọ vốn đã sắc mặt trắng bệch, giờ phút này càng trở nên khổ sở, cả người cũng sắp lung lay ngã xuống, nàng làm sao chịu nổi nữa, vươn tay đem người ôm vào trong ngực, nghẹn tiếng nói: "Nàng đến cùng bị làm sao vậy, mới... Bốn ngày, ta mới rời khỏi bốn ngày, nàng liền biến mình thành dáng dấp này rồi."

Triệu Tử Nghiễn nhìn nàng khổ sở, trong lòng càng như muốn vỡ tung: "Khanh nhi, nàng đừng như vậy, ta sai rồi, nàng đừng khóc."

Phát giác được hai dòng chất lỏng ấm nóng đã thấm ướt vai áo, Triệu Tử Nghiễn cuống quít lên muốn an ủi Phó Ngôn Khanh, lại không biết như thế nào mở miệng. Một hồi nóng vội khiến cổ họng nàng dâng lên một cơn khó chịu, nàng liều mạng đè xuống ho khan, đem chính mình ép nghẹn đến đỏ bừng cả mặt.

Phó Ngôn Khanh phát hiện không đúng, vội đẩy nàng ra, thay nàng thuận lưng, gấp đau nhức nói: "Nàng đừng chịu đựng, Triệu Tử Nghiễn, ta cầu xin nàng, nàng có thể hay không thương tiếc lấy chính mình!"

Triệu Tử Nghiễn thân thể run lên, ho khan vài tiếng lại nhổ ra vài ngụm máu, tránh không kịp liền vẩy lên vạt áo Phó Ngôn Khanh.

Phó Ngôn Khanh chỉ cảm thấy lạnh cả người, ôm người đến trên giường vội vàng nói: "Nàng ngoan, cần phải lập tức mời đại phu đến!"

Triệu Tử Nghiễn nhất thời không còn chút sức lực nào, một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể nắm lấy y phục Phó Ngôn Khanh. Trong lòng Phó Ngôn Khanh nóng như lửa đốt, liên tục giúp nàng thuận ngực.

Dược Tam Thông bị Huyền Thanh lôi kéo rất nhanh đi đến, sau khi bắt mạch cho Triệu Tử Nghiễn, liền mở ra bao vải mang bên mình, xuất ra một loạt ngân châm điểm vào huyệt vị khắp người nàng, một lát sau sắc mặt Triệu Tử Nghiễn mới có chút thư hoãn.

Dược Tam Thông thấy Phó Ngôn Khanh cũng đã sắc mặt trắng bệch, mặc dù không biết rõ nàng cùng Triệu Tử Nghiễn quan hệ ra sao, nhưng liền trấn an nói: "Cô nương đừng lo lắng, lâu chủ chẳng qua là nhất thời tâm tình quá kích, lúc này mới ho đến càng phát ra lợi hại. Còn hộc máu, chỉ là máu độc lắng đọng nơi phế phủ, khí huyết ngưng trệ, nhổ ra ngược lại sẽ dễ chịu hơn."

Phó Ngôn Khanh thấy Triệu Tử Nghiễn hơi thở dần dần trở nên bình ổn, này mới nhẹ nhàng thở ra, nâng người kia dậy, để nàng tựa ở trong ngực mình, lại đưa tay đem nội lực rót vào, giúp cho nàng thoải mái chút ít.

Vừa trải qua một phen dằn vặt, Triệu Tử nghiễn cơ hồ tiêu hao hết khí lực, cả người mềm nhũn tựa ở trong ngực Phó Ngôn Khanh, thấp giọng nói: "Ta không sao, đã thoải mái hơn rồi, nàng không được gấp."

Phó Ngôn Khanh không nói tiếng nào, chẳng qua là tiếp tục chậm rãi độ nội lực vào trong cơ thể nàng. Dược Tam Thông thấy bầu không khí giữa hai nàng có chút kỳ quái, nhất thời mắt không biết nhìn đi đâu, mở miệng nói: "Lâu chủ đã chịu đựng qua giai đoạn khẩn yếu nhất, hôm nay tuy nói vẫn còn đau nhức..." Mắt thấy Phó Ngôn Khanh thoáng cứng đờ, Dược Tam Thông lại vội vàng nói: "...Nhưng sẽ không quá nghiêm trọng, ta đi nấu thuốc, lâu chủ mấy hôm nay cũng không có ăn gì, cô nương..."

"Làm phiền tiên sinh, còn lại để ta chăm sóc nàng. Y phục nàng lại ướt, hai vị trước tránh xuống, ta giúp nàng thay quần áo." Phó Ngôn Khanh tựa hồ bình tĩnh trở lại, sắc mặt cũng khôi phục nét trầm tĩnh thường ngày, chẳng qua là thanh âm có một chút mất tiếng, có thể nghe ra được nàng giờ phút này vẫn chưa thực sự buông xuống.

Dược Tam Thông mắt nhìn Triệu Tử Nghiễn, liền xoay người cùng Huyền Thanh rời khỏi. Nơi này có cô nương kia, bọn họ liền trở nên vướng bận. Hai người vừa rời đi, bầu không khí trong phòng càng trở nên vô cùng kỳ quái. Phó Ngôn Khanh trầm mặt đi đến tủ quần áo, tìm kiếm một bộ y phục cho người kia.

Triệu Tử Nghiễn rụt đầu, trong lòng thấp thỏm không yên, ánh mắt dõi theo từng cử động của Phó Ngôn Khanh, cũng không biết nên nói gì đây, chẳng qua là mấy lần muốn mở miệng lại thôi, sau đó buồn bã nhắm nghiền hai mắt.

Phó Ngôn Khanh ngồi ở bên giường nhìn nàng, khẽ nói: "Nàng không phải xưa nay khéo ăn khéo nói sao? Hiện tại vì sao không nói lời nào?"

Triệu Tử Nghiễn mở mắt ra, nhỏ giọng nói: "Ta sợ nàng tức giận."

"Ta dĩ nhiên rất tức giận rồi." Mắt thấy người kia thần sắc ảm đạm, Phó Ngôn Khanh lại nhẹ nhàng bỏ thêm câu: "Cho nên, nàng có nói thêm gì cũng không sao."

Triệu Tử Nghiễn ngẩn người, lại khó chịu ho khan vài tiếng. Phó Ngôn Khanh cũng không nhiều lời nữa, đưa tay đỡ nàng tựa ở trong l*иg ngực của mình.

Người trong ngực thân thể đơn bạc vô cùng, một thân áo mỏng đều bị mồ hôi thấm ướt, hai người dán vào nhau như vậy, Phó Ngôn Khanh liền có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng quen thuộc trên cơ thể nàng, nhẹ nhàng trang nhã. Ánh mắt dời xuống, nhìn xem mấy sợi tóc nơi thái dương nàng thấm ướt, Phó Ngôn Khanh bất đắc dĩ thở dài, vừa rồi mình hiển nhiên tức giận đến không được, tuy nhiên lại không đành lòng để người này chịu khổ, tất cả tức giận, đau lòng cùng tự trách chỉ có thể tự mình nuốt xuống.

Ngón tay tìm đến dây buộc trên trung y của nàng, đem vạt áo mỏng màu trắng cởi bỏ, nói khẽ: "Ngoan, ta giúp nàng thay y phục, đừng để cảm lạnh."

Triệu Tử Nghiễn hơi đỏ mặt, muốn ngồi dậy: "Ta.... Ta tự mình làm."

Phó Ngôn Khanh làm như không nghe thấy, động tác trên tay vẫn tiếp tục, nhanh chóng cởi hết y phục trên người nàng, lại giúp nàng đem y phục sạch mặc vào: "Không phải nàng nói, thân thể nàng từ nhỏ đến lớn đã sớm bị ta thấy qua sao? Hôm nay lại thẹn thùng cái gì?"

Triệu Tử Nghiễn cúi đầu không nói lời nào, Phó Ngôn Khanh chỉ có thể nhìn thấy vành tai nàng ửng đỏ, ánh mắt nhịn không được mềm mại xuống, nhưng khi chạm đến cánh tay còn đang run rẩy của nàng, lập tức chuyển thành đắng chát.

Phó Ngôn Khanh ngồi dậy một lần nữa đem cơm đưa đến, dựa theo thói quen ngày trước của Triệu Tử Nghiễn, gắp mấy món nàng thích ăn, đút tới trên môi nàng, yên tĩnh mà nhìn nàng.

Triệu Tử Nghiễn nào dám không ăn, mở miệng tiếp nhận người kia đút tới. Chẳng qua là mấy ngày nay nàng chưa từng ăn gì, hiện tại cũng không có cảm giác đói, nàng ăn vài ngụm liền cảm thấy có chút khó chịu.

Phó Ngôn Khanh tuy rằng mặt không thay đổi đút cơm cho nàng, nhưng vẫn tinh tế nhận ra biểu hiện của nàng, phát giác được người kia không thoải mái, chỉ có thể ngừng tay.

"Ăn không vô sao?"

Triệu Tử Nghiễn theo bản năng lắc đầu,vẻ mặt đáng thương nhìn Phó Ngôn Khanh: "Không ăn được."

Phó Ngôn Khanh nhìn xem một nửa chén cơm thừa, tay cầm đũa mơ hồ nổi lên gân xanh, hiển nhiên đang cực lực đè nén tâm tình.

Triệu Tử Nghiễn vội mở miệng nói: "Ta chỉ là mấy ngày nay như vậy mà thôi, qua hôm nay, ta không chừng liền muốn ăn bốn chén, sẽ dần dần bù đắp trở lại."

Phó Ngôn Khanh buông trong tay chén đũa, cúi thấp đầu, run giọng nói: "Triệu Tử Nghiễn, ta đã hối hận."

Triệu Tử Nghiễn sắc mặt cứng ngắt, một hồi lâu mới miễn cưỡng nói: "Nàng... Nàng hối hận chuyện gì?" Lời vừa hỏi ra, Triệu Tử Nghiễn liền cảm thấy toàn thân thoát lực, nàng vốn luôn rối rắm đoạn tình cảm này, sợ nhất bản thân làm cho Phó Ngôn Khanh khổ sở, mà nàng càng sợ người kia hối hận vì đã giao trái tim cho nàng, hối hận vì đã cùng nàng ở bên nhau.

Phó Ngôn Khanh ngẩng đầu, vành mắt đỏ bừng, bi thương nói: "Ta lúc đầu nên đưa nàng đi, nếu ta sớm đưa nàng đi... Có lẽ... Có lẽ nàng sẽ không như vậy nhận hết thống khổ, sẽ không như vậy nghiêm trọng."

Triệu Tử Nghiễn khẽ giật mình, sững sốt hồi lâu mới mở miệng nói: "Khanh nhi, chuyện này không liên quan nàng, nàng khi đó nếu dẫn ta theo, kết quả không ai có thể đoán trước được, thậm chí sẽ liên lụy đến nàng." Nói xong, nàng cười cười: "Tuy rằng độc này phát tác rất kinh khủng, đích xác khiến ta sống không bằng chết, nhưng nếu không phải vì nó quá mức tàn độc, Tiêu Quý Phi làm sao có thể chừa mạng cho ta, sớm đã bóp chết ta vào năm đó, Triệu Mặc Tiên cũng sẽ không buông tay cho ta tùy ý hành động. Huống hồ dù cho nàng có dẫn ta theo, ta cũng đã trúng phải Thực tâm tán rồi, kết quả sợ rằng càng không tốt."

"Thực tâm tán? Ác phụ kia vậy mà dùng Thực tâm tán hại nàng?" Phó Ngôn Khanh biến sắc mặt, trong lòng nhất thời một mảnh lạnh buốt, nàng hung hăng cắn răng nhìn Triệu Tử Nghiễn, tim như bị đao cắt.

Thực tâm tán, nàng kiếp trước đã từng chứng kiến Triệu Mặc Tiên dùng qua. Năm đó nàng ta bởi vì muốn đoạt vị, cùng Triệu Thanh Thư đối chọi gay gắt, cuối cùng mâu thuẫn càng phát ra sắc bén, hầu như mỗi người đều hướng đối phương hạ độc thủ. Triệu Thanh Thư có một ám vệ thϊếp thân, vốn là cùng hắn lớn lên từ nhỏ, trung thành tuyệt đối. Hắn phái người này đi ám sát Triệu Mặc Tiên nhưng thất bại, rốt cuộc ám vệ kia bị bắt giam vào thiên lao.

Triệu Mặc Tiên dùng đủ cách bức cung tra tấn, thế nhưng ám vệ kia vẫn không chịu khai nửa lời, cuối cùng nàng ta cho người bức ép hắn uống Thực tâm tán, số lượng rất lớn, ám vệ kia mấy canh giờ liền độc phát, ngày ấy trong thiên lao đau đớn thảm thiết gào lên, khiến cho Phó Ngôn Khanh không rét mà run. Bất quá một nén nhang trôi qua, hắn liền nhận hết tội. Cũng từ đó Phó Ngôn Khanh bắt đầu ý thức được Triệu Mặc Tiên vô cùng tàn độc.

Triệu Tử Nghiễn cũng là cả kinh, thử dò xét hỏi:"Khanh nhi... Nàng biết được Thực tâm tán?" Độc này nếu không phải Triệu MặcTiên đã nói với nàng, nàng cũng không biết, ngay cả Dược Tam Thông nổi danh là Y Thánh trên giang hồ cũng chưa từng nghe nói đến, bất quá tra tìm trong sách cổ mới mò ra vài lời ghi chép, cũng chính vì quá mức âm độc, hắn như thế nào cũng tìm không ra cách giải, Phó Ngôn Khanh làm sao sẽ biết được?

Phó Ngôn Khanh hít vào một hơi: "Ta trong lúc vô tình liền thấy qua, nàng....vậy nàng nói cho ta biết, độc này đến cùng sẽ...như thế nào?"

Phó Ngôn Khanh cố gắng áp chế run rẩy, thế nhưng lo lắng tràn ngập trong ánh mắt như thế nào đều không che giấu được.

Triệu Tử Nghiễn thấy Phó Ngôn Khanh như vậy, trong lòng khó chịu đến không được, lại không biết nên đáp lời nàng ấy thế nào, nếu tiếp tục gạt, một khi sự thật phơi bày chỉ khiến nàng ấy càng thêm tan vỡ. Mà nếu nói thật, mình như thế nào có thể mở miệng. Triệu Tử Nghiễn càng phát ra thống hận chính mình, hai người trong lúc cảm mến nhau, Phó Ngôn Khanh vẫn không biết một chút gì về tình huống của nàng, mà nàng lại liều mạng đối tốt với nàng ấy, khiến cho tơ tình này càng vướng càng sâu, đến mức cả hai không cách nào thoát được. Vô luận trong lòng nàng đặt ra bao nhiêu giả thiết, rằng sau khi nàng chết, Phó Ngôn Khanh sẽ rất nhanh quên đi nàng, rằng đây chỉ là một chút tình yêu khinh cuồng của tuổi trẻ mà thôi, thế nhưng sâu trong đáy lòng nàng vẫn lo sợ, sợ Phó Ngôn Khanh một ngày rồi sẽ dễ dàng trục xuất nàng ra khỏi cuộc đời nàng ấy.

Triệu Tử Nghiễn trầm mặc càng khiến Phó Ngôn Khanh hiểu được đáp án nàng sợ nhất ở trong lòng, nàng buông người kia ra, thất hồn lạc phách mà lui về sau mấy bước, ngã ngồi ở trên ghế, đau đớn nắm chặt vạt áo.

Triệu Tử Nghiễn cắn chặt môi dưới, nói giọng khàn khàn: "Khanh nhi, đều là lỗi của ta, là ta quá ích kỷ, ta biết rõ mình là cái dạng này, còn cố tình trêu chọc nàng."

Những lời này giống như đốt lên Phó Ngôn Khanh, nàng mãnh liệt đứng lên, đem Triệu Tử Nghiễn kéo đến sát bên mình, cắn răng nói: "Triệu Tử Nghiễn, nàng còn biết nàng ích kỷ, nàng còn biết là không nên trêu chọc ta! Nàng tại sao đối với ta tốt đến như vậy....ta vốn cả đời này muốn đem tình cảm kia chôn sâu trong lòng, chính là nàng đã khiến ta buông xuống tất cả, mà bây giờ nàng lại nói rằng, nàng không có cách nào vĩnh viễn ở bên ta!"

Trong mắt Triệu Tử Nghiễn tràn đầy nước mắt, nguyên bản con ngươi rực rỡ như ánh mặt trời đã hóa thành một mảnh tịch liêu, giống như bị tầng tầng mây đen bao phủ, mặc cho Phó Ngôn Khanh đối nàng gào thét. Ngay lúc Triệu Tử Nghiễn đem chính mình đưa vào tuyệt cảnh, người vốn đang nắm chặt ngực áo của nàng bỗng nhiên run lên một cái, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, tại bên tai nàng nghẹn ngào nói: "Triệu Tử Nghiễn, nếu nàng thật sự cảm thấy có lỗi với ta, nàng nhất định không được bỏ cuộc, nàng phải hứa là dù thế nào cũng phải vượt qua, nhất định phải ở bên ta, ta đã không thể sống thiếu nàng rồi. Ta chưa từng nghĩ sẽ có một người tiến vào sinh mệnh của mình, mà hôm nay nàng đã xông vào, đừng mơ tưởng có thể dễ dàng như vậy rời đi, ta không cho phép, nàng có hiểu không?"