Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Chương 27: Động tâm (1)


Mắt thấy Phó Ngôn Khanh vẻ mặt nghiêm túc, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì phiền lòng, Triệu Tử Nghiễn ôn nhu nói: "Làm sao vậy?"

Phó Ngôn Khanh lắc đầu:"Không việc gì, chỉ là nghĩ đến một số chuyện mà thôi. Đúng rồi, chuyện quân lương Tây Cảnh, bệ hạ có ý để hai nàng hiệp lực cùng nhau, hay là muốn dò xét năng lực của các nàng?

Triệu Tử Nghiễn híp mắt, khẽ hừ một tiếng:"Phụ hoàng dù chưa nói rõ, nhưng ta đoán rằng, người phần nhiều là muốn bồi dưỡng thất hoàng tỷ. Ta trước giờ vẫn im hơi lặng tiếng, phụ hoàng tất nhiên không hồ đồ, sao có thể tùy tiện giao một việc lớn như vậy cho ta?"

Phó Ngôn Khanh nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng âm thầm suy tư dụng ý của Cảnh đế. Hắn biểu hiện như vậy, rõ ràng là cũng có ý bồi dưỡng Triệu Tử Nghiễn, nhưng dù đời trước hay đời này, người Cảnh đế thiên vị nhất vẫn là Triệu Mặc Tiên.

Ở kiếp trước Cảnh đế sau cùng đã lung lay tâm tư của mình, khi đó thế lực Tiêu gia bị bại lộ, tất cả hành động của mẹ con Triệu Mặc Tiên bị phơi bày, khiến cho Cảnh đế vô cùng tức giận, nhưng đã quá muộn, hắn cũng đến lúc trút hơi thở, di chiếu kia đề tên ai làm thái tử, vẫn là một ẩn sổ, bởi vì sau đó Triệu Mặc Tiên gϊếŧ vua đoạt vị, giả mạo chiếu thư, thuận lợi đăng cơ. Thời điểm đó, Triệu Tử Nghiễn đã không còn che giấu tài năng, sự mưu trí quyết đoán của nàng dĩ nhiên có thể làm người khuất phục. Trong tình huống như vậy, nếu Cảnh đế còn chút tỉnh táo, hắn chắc chắn chọn lựa Triệu Tử Nghiễn làm người kế vị.

Đó là nói sau này, còn hôm nay tình hình khác biệt, Triệu Tử Nghiễn vô cùng ẩn nhẫn, Cảnh đế không có khả năng đột nhiên lại đi bồi dưỡng một nữ nhi mà hắn không hề coi trọng nhiều năm nay, sự việc khác thường tất có ý đồ riêng, hắn vì sao làm như thế?

"Tử Nghiễn, thân thể bệ hạ gần đây như thế nào?"

Ánh mắt Triệu Tử Nghiễn lay nhẹ, khẽ đáp: "Phụ hoàng thoạt nhìn tinh thần rất tốt, nhưng bên trong suy yếu hoàn toàn, ngã xuống bất quá chỉ là vấn đề thời gian. Cho nên, người hẳn là chuẩn bị lập thái tử rồi."

Phó Ngôn Khanh gật đầu: "Không sai, dựa theo tính cách của thánh thượng, người tất nhiên vì tân đế mà dọn đường, để đảm bảo quyền lực Triệu gia đời sau."

"Xem ra phụ hoàng nuông chiều Tiêu quý phi cũng không phải là không có đạo lý, hai người hợp ý nhau vô cùng, đều muốn lấy ta làm lá chắn cho Triệu Mặc Tiên." Triệu Tử Nghiễn cười khổ một tiếng, trong đôi mắt phủ đầy sương mù.

"Tử Nghiễn." Phó Ngôn Khanh trong lòng co thắt, vươn tay dịu dàng áp lên mu bàn tay của nàng, vuốt ve an ủi.

Triệu Tử Nghiễn ngước mắt nhìn nàng, giữa đôi lông mày không giấu được tia bi thương : "Ta không sao, đã sớm quen rồi. Bất quá, ta sợ rằng phụ hoàng sẽ thất vọng một phen, ta cho tới bây giờ cũng không phải một lá chắn tốt." Giờ phút này nàng nhìn như thản nhiên nhưng lại tỏa ra một cỗ ngạo khí, lời nói càng ẩn chứa mấy phần nguy hiểm, quả thật dòng máu trong người nàng rốt cuộc vẫn là người họ Triệu.

Thật ra Phó Ngôn Khanh không ưa thích loại khí chất này của các vị công chúa Triệu gia, trước gặp qua Triệu Mặc Tiên đã mệt mỏi lắm rồi, nhưng giờ phút này khí chất ấy tỏa ra trên người Triệu Tử Nghiễn, bất giác trở nên thật mê người. Đại khái là dù cho nàng ấy trở nên nguy hiểm như thế nào, trong mắt nàng, nàng ấy vẫn luôn dịu dàng thanh khiết  như một vầng minh nguyệt, khiến người ta nhịn không được muốn ôm vào yêu thương.

"Ân, ta biết nàng sẽ không cam lòng chịu khuất phục." Phó Ngôn Khanh cưng chiều đáp, tay vuốt ve lòng bàn tay của nàng, nghiêm túc nói: "Phụ hoàng của nàng làm như vậy thật quá hồ đồ, sau này hắn tất nhiên sẽ phải hối hận."

"Bất quá, vụ án buôn muối lậu Tuyên gia đã rơi vào tay nhị hoàng huynh, chuyến này Tiêu quý phi sẽ không thể nào ăn ngon ngủ yên rồi."

"Vụ án buôn muối lậu?" Phó Ngôn Khanh thoáng kinh ngạc.

"Nàng không biết sao?" Triệu Tử Nghiễn cảm thấy hơi lạ, vụ này không phải Phó Ngôn Khanh cho người làm? Vì sao nàng ấy kinh ngạc như vậy.

"Không phải, chẳng qua là cảm thấy rất khéo." Phó Ngôn Khanh ung dung nhấp một ngụm trà. "Nghe nói, chuyện Tuyên gia buôn muối lậu bị phát hiện, cũng không phải do triều đình điều tra ra, mà bị một thương hộ khác vạch trần."

"Đúng vậy, ta vốn tốn không ít sức lực để âm thầm điều tra, lại bị người khác nhanh chân trước rồi...Đừng nói là, vụ này do nàng làm nha?"

Phó Ngôn Khanh khẽ gật đầu, cười nhạt không nói.

"Ta còn nghĩ thương hộ đó là thần thánh phương nào mà lớn mật đến thế, hóa ra là nàng, khó trách, Khanh nhi...nàng thật sự là..." Đôi mắt Triệu Tử Nghiễn sáng long lanh, sau đó chậc lưỡi tán thưởng: "Thì ra Thịnh Ký vốn là của nàng....vậy, ta liền yên tâm thoải mái giao ta cho nàng nuôi rồi."

Phó Ngôn Khanh nheo mắt nhìn nàng:"Trước đây, nàng cũng rất yên lòng để ta nuôi mà."

Triệu Tử Nghiễn trầm thấp ho một tiếng, đè nén vui vẻ, chỉ là chợt nhớ đến một chuyện, lập tức nghiêm túc nói: "Khanh nhi, nàng hẳn là cũng phái người đuổi theo Tuyên Thạc rồi?"

"Ân, nàng cũng phái người rồi sao? Vạn nhất hai bên chạm mặt, sợ là không ổn."

Triệu Tử Nghiễn nhíu mày: "Tuyên Thạc sở dĩ trốn thoát được, khả năng là có kẻ hỗ trợ, ta chưa rõ bọn chúng đang mưu tính gì, nhưng nếu người của ta và nàng hiểu lầm nhau, vậy sẽ khó tránh khỏi đao kiếm tương hướng, ta lập tức trở về dặn dò một phen."

"Tốt, ta cũng liền đưa tin, để bọn họ chú ý." Mắt thấy Triệu Tử Nghiễn muốn rời khỏi, nàng vội nói thêm một câu: "Nàng đã mời đại phu xem bệnh chưa?"

Triệu Tử Nghiễn quay đầu lại, sâu kín mỉm cười: "Nàng đừng lo lắng, ta đã nói qua rồi, nhất định giúp nàng đạt thành ý nguyện, trước lúc đó ta sẽ không để bản thân mình gặp chuyện."

Nhìn vào nụ cười ấm áp của người kia, Phó Ngôn Khanh lại bất giác cảm thấy lo lắng, nàng rất muốn hỏi Triệu Tử nghiễn là bị bệnh gì, nhưng cuối cùng đè nén xuống, đứa trẻ kia tất nhiên sẽ không nói thật với nàng. Bất quá nàng đã cho mời Nhạc Thắng đến đây, y thuật của hắn vô cùng cao minh, khẳng định sẽ có cách trị khỏi cho Triệu Tử Nghiễn.

Triệu Tử Nghiễn trở lại thư phòng, lập tức triệu Si Mị đến: "Thông báo cho người của Quỷ Lâu, có một nhóm người khác cũng đang truy tìm Tuyên Thạc, chủ tử của bọn họ là Tô Cẩn, là đồng minh của chúng ta, tuyệt đối phải hiệp trợ nhau cùng hoàn thành nhiệm vụ."

"Tuân lệnh Lâu Chủ."

"Phải rồi, Huyễn Ảnh Sơn Trang bên kia có động tĩnh gì không?"

"Hồi bẩm Lâu Chủ, phát hiện một nhóm người khả nghi đang lén lút theo dõi Huyễn Ảnh Sơn Trang, nhưng chúng vẫn chưa có hành động gì, người của ta vẫn đang nghiêm ngặt giám sát."

Triễu Tử Nghiễn đặt bút xuống: "Si Mị, cứ cho người hành động đi, ra tay trước chiếm được lợi thế. Ta cần lấy được vật kia của Thác Bản, dù không thể có được nguyên kiện, nhưng cũng có thể ngáng chân Triệu Mặc Tiên."

"Thuộc hạ hiểu rõ, có điều Lâu Chủ, Dược Tam Thông trưởng lão...Mấy ngày nữa sẽ đến kinh thành." Si Mị có chút khẩn trương, thấp giọng nói.

Ánh mắt Triệu Tử Nghiễn trở nên lạnh lẽo: "Ai cho phép các ngươi tự tiện như vậy?"

Si Mị cúi thấp đầu, chân thành nói: "Thân thể Lâu Chủ ngày càng không tốt, thuộc hạ lo lắng."

Triệu Tử Nghiễn chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nói: "Lo lắng? Ta đã từng nói, nếu như các ngươi xem ta là chủ nhân, liền không được tự an bài, hay là chủ nhân thật sự của các ngươi đã trở về rồi, các ngươi liền không xem trọng lời nói của ta nữa?"

Si Mị lập tức quỳ xuống: "Thuộc hạ biết tội, thỉnh Lâu Chủ bớt giận."

Triệu Tử Nghiễn ngồi xuống bên cạnh nàng, trầm thấp thở dài: "Lúc trước các ngươi bỗng nhiên xuất hiện, một mực muốn nhận ta làm chủ tử, ta hoàn toàn không mong muốn, nhưng các ngươi một lòng theo sau bảo hộ ta, lại thay ta làm rất nhiều việc, ta cũng không còn cách nào khác. Ta biết các ngươi làm như vậy, là tuân theo lệnh của Lâu Chủ tiền nhiệm, tuy nhiên hai năm trước, ta cũng đã vượt qua thí luyện của Quỷ Lâu, chân chính tiếp nhận chủ vị. Các ngươi nếu đã theo ta, dĩ nhiên không thể hai lòng mà theo hầu hai chủ, ta tuyệt không chấp nhận việc các ngươi theo lệnh của người kia, mà can dự vào quyết định của ta! Dược Tam Thông, ta không muốn nhìn thấy hắn, lúc trước hắn dám coi thường mệnh lệnh của ta...hắn lại hại chết không ít sinh mạng vô tội, ta không gϊếŧ hắn, đã là hết sức lưu tình!"

Nhắc lại chuyện này, Triệu Tử Nghiễn không nén được tức giận, toàn thân phát ra khí tràng lạnh lùng u ám, khiến cho Si Mị cảm thấy vô cùng áp lực.

"Lâu Chủ, Dược trưởng lão khó tránh khỏi tội, nhưng cũng vì... Chất độc mà Lâu Chủ trúng phải, thật sự hung tàn. Ngài từ năm bảy tuổi liền bị người hạ Thực Tâm Tán, đã nhiều năm trôi qua, dù bọn người kia ngày rằm vẫn cho ngài thuốc giải, nhưng chỉ là tạm thời áp chế đi đau đớn tận xương cốt, căn bản không hề giảm đi độc tính. Độc dược này chính là do Tây Vực Phổ Đà luyện chế ra, độc tính vô cùng lợi hại, hắn đã sớm mai danh ẩn tích, đến bây giờ căn bản không ai biết được cách phá giải. Nếu Dược trưởng lão không làm như vậy, Lâu Chủ cũng không thể nào chịu đựng được đến ngày hôm nay."

"Im miệng!" Triệu Tử Nghiễn có chút khổ sở, nàng xoa xoa trán, nếu không phải vì muốn luyện thuốc cứu nàng, Dược Tam Thông cũng không dùng đến biện pháp tàn độc kia, nhưng nếu vì kéo dài sinh mạng cho nàng mà người khác phải chết, hỏi nàng làm sao có thể tiếp nhận đây?

Si Mị thấy biểu hiện buồn khổ của nàng, trong lòng thoáng hối hận: "Lâu Chủ, lần này Dược trưởng lão cam đoan, chỉ đến để chuẩn bệnh cho ngài, tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn kia để thử thuốc. Hơn nữa, dù cho ngài không cân nhắc đến thân thể của mình, cũng phải chiếu cố đến vị bên kia...nếu như ngài có chuyện, Tô cô nương phải làm thế nào đây?"

Triệu Tử Nghiễn trầm mặc thật lâu, cuối cùng mới khoát tay áo, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi."

Si Mị hiếm thấy có chút bối rối: "Lâu Chủ?"

"Chuyện này vốn đều bắt nguồn từ ta, ta lại đi oán trách các ngươi, là ta không phải.""Lâu Chủ, không có việc gì, thuộc hạ hiểu ngài."

"Ngươi đứng lên đi. Chỉ cần làm tốt nhiệm vụ ta giao cho ngươi, những chuyện khác, ngươi không cần bận tâm. Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi." Triệu Tử Nghiễn vuốt vuốt mi tâm, mệt mỏi đi vào khuê phòng.

Si Mị nhìn theo bóng lưng gầy yếu của chủ tử, trong mắt không khỏi đau xót. Nàng hiểu rõ lòng dạ chủ tử thiện lương, nhưng nếu ngài vẫn cố chấp không tiếp nhận trị liệu của Dược trưởng lão, sợ rằng...

Nằm ở trên giường, Triệu Tử Nghiễn trằn trọc không cách nào ngủ được, nàng mở mắt ra nhìn chằm chằm vào màn trướng, suy nghĩ xuất thần. Trong đầu một mảnh hỗn loạn, nàng nghĩ đến vị Lâu Chủ tiền nhiệm bí ẩn kia, còn có người đứng đằng sau tất cả. Nàng ẩn ẩn đoán được...Mẫu phi...người phải chăng còn sống? Người bị Tiêu Thục Nghi hạ Thực Tâm Tán, mỗi ngày bị chất độc kia hành hạ ăn mòn, nàng vẫn nhớ mẫu phi đã phải chịu đau đớn đến thế nào trước khi chết. Nhưng cho đến cùng, nàng vẫn chưa một lần tận mắt thấy thi thể của người. Nếu suy đoán của nàng là sự thật, tại sao những năm qua...mẫu phi lại bỏ mặc nàng một mình chịu khổ trong chốn thâm cung, vì sao trước đây người không mang nàng theo? Rồi mấy năm trước lại khiến cho những người kia đột nhiên xuất hiện, đưa nàng lên chức vị Lâu Chủ, rốt cuộc là vì sao?

Mẫu phi cũng chán ghét nàng, giống như phụ hoàng đối xử với nàng hay sao? Hoặc là, mẫu phi đã thật sự không còn sống trên đời nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng thấy đầu đau như muốn nứt ra, vô cùng mệt mỏi. Có lúc tưởng như vén ra được tầng tầng sương mù, chạm đến được chân tướng, nhưng rồi lại giống như đi lạc trong đêm tối mênh mông vô tận, nhìn không thấy được bất cứ điều gì. Suy đoán vừa nảy ra, lập tức đã bị phủ định, cực kỳ hỗn loạn.

Qua một lúc, nàng mới tự giễu chính mình, Triệu Tử Nghiễn ơi Triệu Tử Nghiễn, tội gì suy nghĩ nhiều như vậy, thời gian của ngươi cũng không còn bao lâu, cần gì lãng phí ở những việc này. Chuyện duy nhất hôm nay ngươi muốn làm, đó là giúp nàng đạt thành ý nguyện, bảo hộ nàng, đem đến cho nàng cả một đời không lo.

Nghĩ đến Phó Ngôn Khanh là mọi khổ sở của nàng dường như lập tức tan đi, trong đầu hiện lên dáng vẻ kinh ngạc của người kia lúc đút súp cho nàng, trong mắt càng phát ra dịu dàng. Chẳng biết vì sao, nàng giống như càng ngày càng không thể rời khỏi nàng ấy, một cái nhíu mày, một nét cười ấm áp, một cử chỉ ôn nhu săn sóc, một ánh mắt cưng chiều của người kia, đều làm cho nàng khắc sâu tận đáy lòng.

Mà ở bên kia tường viện, Phó Ngôn Khanh cũng không thể chìm vào giấc ngủ. Ánh nến đã sớm được tắt đi, trong phòng một mảnh mờ tối, chỉ có một chút ánh trăng trong vắt len qua khung cửa sổ, xuyên qua tấm màn lụa mỏng mà rơi đến bên giường của nàng. Nàng yên tĩnh giơ tay lên như muốn chạm đến ánh trăng, những ngón tay thon dài của nàng rơi vào trong ánh trăng thanh lạnh, càng tăng thêm mấy phần trắng nõn.

Nàng giật mình mà nhìn chằm chằm vào ngón tay, sau đó chậm rãi rụt trở về, nhẹ nhàng vuốt ve ngón trỏ tay phải, trong đầu đột nhiên nhớ đến chuyện kia...xúc cảm khi được đầu lưỡi mềm mại ấp áp của người kia chạm vào...thật dễ chịu. Nàng lập tức siết chặt tay lại.

Một lúc lâu sau, nàng khẽ cười khổ một tiếng:"Phó Ngôn Khanh, ngươi đã động tâm rồi!"

---------