Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Chương 18: Lòng ta duy nhất chọn nàng (2)

Phó Ngôn Khanh khẽ gật đầu, Tiết Hằng nhíu mày nói: "Ta xem trong triều các vị hoàng tử công chúa, đại hoàng tử tuy trung hậu nhân từ, nhưng mấy năm trước vì chuyện Thẩm quý phi, tinh thần ngày càng sa sút, sợ là không được. Nhị hoàng tử tâm cơ quá sâu, hắn nếu thành hoàng đế, Tây Nam vương phủ cũng khó lòng yên ổn, tứ hoàng tử thì hành sự quái đản, không phải lựa chọn tốt. Chỉ còn lại thất công chúa, nhiều năm như vậy, đối nhân xử thế ôn hòa đúng mực, tài năng mưu lược cũng đáng giá thưởng thức. Nhưng mà....tiểu quận chúa vừa rồi đề cập đến chuyện luyện tiên đan, ý của con là...?"

"Tiết thúc thúc, thúc còn nhớ rõ mẫu phi của thất công chúa là ai không?"

Tiết Hằng có chút kỳ quái, này không phải biết rõ còn cố hỏi sao: "Chính là thứ nữ của Tiêu Bính Thắng, ngự sử đại nhân đời trước."

"Lúc đó phu nhân của Tiêu Bính Thắng chính là chất nữ của thái phó đại nhân, sinh ra trưởng nữ tất nhiên được người người ngưỡng mộ, mà Tiêu Thục Nghi lại là thứ nữ do tiểu thϊếp sinh ra. Thúc nói xem, năm đó tuyển tú, vì sao Tiêu Bính Thắng không đưa trưởng nữ của mình vào cung, mà lại chọn thứ nữ?"

Tiết Hằng lắc đầu: "Chuyện này thì ta không biết."

"Tiêu Thục Nghi lên làm quý phi, quyền khuynh tam cung, ngay cả hoàng hậu nương nương năm đó cũng không có được quyền lực lớn như vậy. Một nữ nhân thân phận không được người xem trọng, lại có thể làm được tới mức này, hơn nữa huynh trưởng của nàng ta lúc sau vào cung, liền một bước lên mây, thúc nghĩ xem nàng ta sẽ dạy ra một hài tử thế nào, thất công chúa lớn lên có thể chịu thua kém người khác sao?" Nàng năm đó bị Triệu Mặc Tiên lừa đến thấu triệt! Nàng ta giả trang một bộ ôn nhu săn sóc, lời thề son sắt muốn giúp Tây Nam vương phủ thoát khỏi khốn cảnh, hứa hẹn vĩnh viễn không xuống tay với vương phủ của nàng, không ngờ đến lúc trở thành đế vương, so Cảnh đế còn muốn tuyệt tình hơn, một lần tính kế liền gϊếŧ đi mười tám vạn tướng sĩ! Mà hôm nay, sẽ là ba mươi vạn!

Tiết Hằng nhìn vẻ mặt Phó Ngôn Khanh đột nhiên nặng nề, do dự nói: "Tiểu quận chúa, con tựa hồ đối thất công chúa có địch ý?"

"Có lẽ đi, năm đó ở trong cung, con cùng nàng ta cũng coi như ở chung mấy năm, đối với cách làm người của nàng ta, con dĩ nhiên hiểu thấu."

Tiết Hằng nhịn không được ở trong lòng oán thầm, khi đó tiểu quận chúa rõ ràng là một nha đầu mới mấy tuổi, lại có thể phân định được cách làm người của người khác sao? Mấy tiểu nha đầu bây giờ, đều thật lợi hại, hắn chính là so không được.

"Vậy, người nào cũng không đáng chọn, nên làm thế nào cho phải?"

Phó Ngôn Khanh quơ quơ cái ly, nhấp chút rượu: "Tiết thúc thúc, thúc chẳng lẽ là đã quên, còn có một vị công chúa nữa sao."

Tiết Hằng trừng lớn mắt, sau một lúc lâu mới nói: "Chuyện này....vị công chúa kia...tình cảnh so với đại hoàng tử càng đáng thương hơn..."

"Tiết thúc thúc, tin tưởng con, cửu công chúa vô luận là đối Đại Hạ hay là đối Tây Nam vương phủ, nàng đều là người đáng giá để chúng ta chọn lựa. Chỉ là, nàng cùng người khác bất đồng, nếu nàng không muốn đế vị kia, con không nghĩ bức nàng."

Tiết Hằng nhìn nàng, hơi có chút kinh ngạc.

Hai người chuyện cũ ôn xong rồi, Phó Ngôn Khanh liền tạm thời ở lại Tiết phủ nghỉ ngơi. Màn đêm buông xuống, Phó Ngôn Khanh ở phòng ngủ quanh quẩn mấy vòng, trong đầu nhịn không được nghĩ đến lời Phó Dương nói. Cáo ốm chưa thượng triều? Nhất định là bị mẹ con Triệu Mặc Tiên trừng phạt. Nhớ lại lúc ấy Nhạc Dao ngữ khí trầm trọng mà nhắc tới Tiêu quý phi, trong lòng càng là lo lắng không thôi. Lòng của nàng lúc này, giống như bị một tảng đá lớn rơi vào mặt nước, rốt cuộc vô pháp bình tĩnh.

Nàng hít vào một hơi, đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn đến Lạc Âm đang bưng trà lại đây, nhẹ giọng nói: "Ta có việc trước đi ra ngoài một chuyến, các ngươi không cần lo lắng, ta thực mau liền trở về."

Lạc Âm sửng sốt, đã nhìn thấy Phó Ngôn Khanh vội vàng rời đi, lập tức kêu lên: "Quận chúa đi đâu? Có cần thuộc hạ theo cùng?"

"Không cần." Ngắn gọn hai chữ phun ra, Phó Ngôn Khanh ngự khởi khinh công, trong nháy mắt liền không còn tung tích. Lạc Âm gấp đến độ dậm chân, quận chúa làm sao trở nên tùy hứng như vậy?

Phó Ngôn Khanh rời khỏi Tiết phủ, thừa dịp bóng đêm dọc theo mái nhà đi qua. Kinh thành không thể so nơi  khác, trong thành luôn có thị vệ tuần tra, Phó Ngôn Khanh đứng ở nóc nhà dõi mắt trông về phía xa, nhìn những tòa lầu các hoa lệ mọc lên khắp nơi, mới nhận ra chính mình căn bản không biết phủ đệ của Triệu Tử Nghiễn ở nơi nào. Nàng xoa xoa cái trán, không khỏi ảo não chính mình thế nhưng sẽ phạm loại sai lầm này.

Ánh mắt rơi vào một tòa lầu các hai tầng phía xa kia, nàng nhẹ nhàng nhướng mày, đề khí lao về hướng đó, nữ tử mắt hoa đào kia nhất định biết Triệu Tử Nghiễn đang ở nơi nào.

Triệu Tử Nghiễn ngủ đến mơ mơ màng màng, thân mình giống như bị đặt ở trên lò nướng, khắp người rơi vào dày đặc đau nhức, một đoàn lửa nóng hội tụ ở giữa ngực của nàng, giống như có người đang thiêu đốt trái tim nàng.

Miễn cưỡng từ trên giường giãy giụa ngồi dậy, trong phòng ánh nến đã được người thắp lên, ngọn lửa nhỏ lay động trong đêm tối, chiếu vào gương mặt tái nhợt của Triệu Tử Nghiễn, làm nàng cả người thoạt nhìn càng thêm gầy yếu. Ấn trên trán khăn lông ướt, Triệu Tử Nghiễn cười khổ lắc đầu, xem ra bọn họ cũng không nghe lời nàng, lại tự ý vào đây rồi.

Bộ dáng chật vật như thế này, nàng xưa nay không muốn người khác thấy, hơn nữa nếu phát tác, đại để là giống như ác quỷ làm người ta cảm thấy hoảng sợ. Sốt nhẹ vẫn triền miên không dứt, trong miệng khát lợi hại, nàng quơ quơ đầu, nỗ lực đứng dậy, muốn đi rót cốc nước uống.

Chậm rãi đứng dậy, có chút lao lực mà đi đến trước bàn, nàng duỗi tay nhấc lên ấm trà, chính là tay lại run đến lợi hại, rót xuống nước trà không rơi vào cốc, mà đổ ra đầy một bàn. Cuối cùng nàng run mạnh lên, lại là vô lực cầm ấm trà, từ bên bàn đổ người xuống.

Đúng lúc này một tiếng vang truyền đến, một đạo bóng dáng  mảnh khảnh lật cửa sổ tiến vào, vô cùng gấp gáp mà bay đến bên người Triệu Tử Nghiễn, một tay đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, một tay nhanh chóng chụp lấy ấm trà đang rơi xuống.

Triệu Tử Nghiễn vốn là cả người co chặt, nhưng lúc được người kia ôm vào lòng, nàng trong nháy mắt liền thư hoãn xuống. Nghe được bên ngoài có động tĩnh, nàng thấp giọng nói: "Ta không có việc gì, đều lui ra đi."

Nghe được lời của nàng, mấy đạo bóng dáng vừa vọt đến cửa lập tức dừng lại, do dự một lát, liền ẩn nấp không còn thân ảnh.

Triệu Tử Nghiễn ngẩng đầu, ánh nến trong đôi mắt màu mực của nàng giờ phút này thu lấy vui mừng, khóe miệng gợi lên một mạt cười yếu ớt, nhìn người trước mắt lông mày đang nhíu chặt.

"Tô cô nương đêm khuya lật cửa sổ phòng ta, làm trộm mà đến, đây là muốn làm gì?" Thanh âm của nàng mềm nhẹ mang theo vui sướиɠ, lại có một tia trêu chọc, nhưng Phó Ngôn Khanh lại nghe được trong tiếng nói của nàng lộ ra suy yếu. Phó Ngôn Khanh mày đẹp khẽ nhíu, sắc mặt hơi trầm xuống, thấp giọng hỏi nàng: "Ngươi làm sao nghiêm trọng như vậy, nơi nào bị thương?"

Ngữ khí vẫn có chút đạm nhạt, nhưng Triệu Tử Nghiễn lại cảm giác được nàng ấy đang lo lắng. Nàng che miệng nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, cười lắc đầu: "Chính là hàn bệnh lại tái phát, ta có chút sốt nhẹ thôi, nơi nào bị thương."

Phó Ngôn Khanh cẩn thận nhìn chằm chằm nàng, trong lòng nửa điểm cũng không tin. Năm đó khi còn nhỏ, An nhi cũng thường xuyên bị thương, nhưng chưa bao giờ giống như đêm nay, ngay cả cốc nước cũng không rót nổi. Mới vừa rồi nàng vốn ẩn nấp ở ngoài phòng, muốn chờ đến lúc ám vệ lơi lỏng mới tiến đến xem nàng ấy. Chính là mắt thấy nàng ấy dáng dấp như vậy, trái tim phảng phất như bị đâm vào, đau đến nàng kiềm chế không được, lúc nãy mới như vậy hồ đồ mà tiến tiến vào.

"Để ta nhìn ngươi." Phó Ngôn Khanh cũng không hỏi nhiều, trực tiếp duỗi tay muốn cởi y phục người trong lòng. Lúc còn nhỏ, mỗi lần An nhi lẻn vào phòng thăm nàng, nàng đều sẽ kiểm tra xem thân thể nàng ấy có bị thương hay không, cho dù đi qua nhiều năm như vậy, giờ phút này nàng bất giác vẫn hành động theo thói quen cũ.

Triệu Tử Nghiễn vội chụp lấy tay của nàng, tay nàng vô cùng lạnh giá, chứng tỏ Phó Ngôn Khanh đợi ngoài cửa sổ đã lâu, gió đêm lạnh lẽo, giờ phút này Triệu Tử Nghiễn cả người nóng rực mà nắm lấy tay nàng, giống như nắm một khối nhuyễn ngọc, tinh tế mát lạnh.

Triệu Tử Nghiễn dừng một chút, ngay sau đó buông ra tay nàng, nghiêng đầu cười nói: "Mới vừa hỏi Tô cô nương đêm khuya tới làm gì, hiện tại hiểu được, lại là muốn ta cởi y phục nằm lên giường?"

Phó Ngôn Khanh giật mình: "Điện hạ nói đùa." Nàng lùi tay về, ánh mắt nhìn quanh, cuối cùng bưng lên ấm trà, rót nước vào đầy cốc.

Triệu Tử Nghiễn nhìn thấy bên tai nàng có chút ửng đỏ, ý cười càng thêm trong suốt, muốn vươn tay tiếp nhận chiếc cốc, lại bị Phó Ngôn Khanh vòng qua.

"Ta đút ngươi uống."

Thấy Triệu Tử Nghiễn có chút ngốc, Phó Ngôn Khanh nhấp nhấp miệng nói: "Tay ngươi run lợi hại." Cho dù đang cùng nàng vui đùa, Triệu Tử Nghiễn cũng ức chế không được tia run rẩy rất nhỏ kia, Phó Ngôn Khanh cũng không biết được nàng ấy rốt cuộc làm sao vậy, nhưng nàng biết, Triệu Tử Nghiễn đang rất khó chịu.

Cúi người xuống, Phó Ngôn Khanh đưa cốc đến bên môi nàng, chậm rãi uy cho nàng uống xong. Nhìn Triệu Tử Nghiễn cố tỏ ra trấn tĩnh mà vùi đầu lo uống trà, trong mắt Phó Ngôn Khanh hiện lên tia cười nhẹ. Đứa trẻ này vẫn là biết thẹn thùng, lại cứ tỏ ra da mặt dày.

"Ngươi muốn uống thêm không?" Tiếng nói mềm mại vang lên ở bên tai, một cổ nhàn nhạt ấm hương lướt đến quanh quẩn trên chóp mũi, khiến Triệu Tử Nghiễn bất giác cảm thấy nóng mặt, vội lắc lắc đầu.

Phó ngôn Khanh đem một mảnh hỗn độn trên bàn thu thập tốt, lúc này mới ngồi ở một bên, nghiêm túc nói: "Điện hạ vì cứu ta......"

"Nàng còn muốn như vậy xa cách sao?" Triệu Tử Nghiễn mở miệng đánh gãy lời nói của nàng, có chút khó chịu mà nhìn nàng.

"Điện hạ, người kia đã không tồn tại trên đời." Phó Ngôn Khanh cúi đầu trầm mặc một lát, buồn bã nói.

Triệu Tử Nghiễn ánh mắt chớp động, ngưng thanh nói: "Chỉ là tạm thời, ta sẽ không để nàng vẫn luôn như vậy."

Phó Ngôn Khanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng, Triệu Tử Nghiễn nặng nề mở miệng: "Ta hiểu được, nàng lo lắng Tây Nam vương phủ, lần này nhập kinh, nàng chính là muốn thay Tây Nam vương phủ mưu cầu đường sống. Phụ hoàng đã không có khả năng tín nhiệm vương phủ, ta hiểu nàng cùng vương gia cũng không khả năng mưu phản, liền chỉ có thể trông đợi vào tân đế thôi. Nghĩ tới nghĩ lui, nhị hoàng huynh, thất hoàng tỷ dễ nâng đỡ nhất, nhưng bọn họ dã tâm rất lớn, cũng có gia tộc thế lực, Tây Nam vương phủ chỉ có thể là đối tượng để bọn họ mượn sức, không có khả năng trở thành tâm phúc. Lục hoàng tỷ tính tình mềm yếu, không thích hợp làm đế vương, chỉ còn lại đại hoàng huynh, tuy rằng suy sút, nhưng đã lĩnh hội được niềm đau của sự nghi kỵ, hơn nữa Thẩm Quý phi bị chết oan, hắn, thực thích hợp."

Nàng nói quá nhiều, tựa hồ có chút mệt, nhắm mắt lại hơi hơi nghỉ ngơi, lại tiếp tục nói: "Ta vẫn luôn nhớ rõ đoạn thời gian đó, tuy rằng thực khổ, thế nhưng ta luôn ôm trong lòng  hi vọng. Chịu đựng qua một thời gian, ta liền có thể trở về tìm nàng, để nàng không phải một mình nhẫn nhịn nữa. Ngôn Khanh, ta từng lập lời thề, ta sẽ giúp nàng, không để nàng phải trái lương tâm mà đi bên mẹ con Triệu Mặc Tiên. Chỉ là ta quá yếu, rốt cuộc nàng tự thân thoát khỏi chốn lao tù kia. Hiện giờ, nàng muốn được một phần an ổn, ta cũng nguyện ý giúp nàng. Nàng nếu tin ta, liền không cần như thế xa cách ta, chúng ta lại trở về như ngày trước, có được không?"

Nàng thanh âm thực nhẹ, cho đến cuối cùng mang lên thỉnh cầu, trong đôi mắt màu mực có ánh nến đong đưa, giống như giữa trời đêm bốc cháy lên một ngọn lửa.

Phó Ngôn Khanh nhìn sâu vào đôi mắt của nàng, cảm giác tựa như sắp bị bỏng. Hồi lâu cổ họng nàng giật giật, trong mắt đau xót bị nàng áp xuống, chậm rãi nói: "Lòng ta duy nhất chọn một người, chỉ có thể là nàng."