Ý thức dần biến mất đi, vết thương trên thân thể cũng như trong lòng không còn đau nhức nữa, dần dần tan thành mây khói, nhưng Phó Ngôn Khanh lại không cam lòng mà giải thoát. Thân thể tóc da đến từ cha mẹ, chính là bởi vì nàng không biết nhìn người, ngây thơ vô tri, hại chết mười tám vạn tướng sĩ, hại tiểu đệ, nàng thật sự không còn mặt mũi để sống tiếp. Khai quốc Nữ đế xưa kia lập ra Ngự long chuông, trên cảnh thiên tử, dưới thỉnh vạn dân, nàng liều chết xuất hiện ở kinh đô, làm vang lên Ngự long chuông, lời đồn nàng cấu kết Thổ Dục Hồn tự nhiên sụp đổ.
Tây Nam Vương Phủ nhiều năm như vậy ban ơn rộng rãi, rất được lòng dân, vương phủ bởi vì chiếm được nhân tâm mà nhận lấy tai họa kinh hoàng, như vậy liền để lòng dân thay Tây Nam vương phủ rửa hận.
Trải qua một hồi hỗn độn, trong ngực xuất hiện một cơn đau buốt không ngừng gia tăng, bên trong miệng mũi giống như bị nước làm tắt nghẹn, đau nhức khó nhịn. Đột nhiên lần thứ hai có tri giác khiến cho Phó Ngôn Khanh hồ đồ, chẳng lẽ sau khi chết còn có cảm giác? Nghẹt thở thống khổ làm cho nàng bản năng muốn giãy giụa, lập tức đôi mắt đang khép chặt bỗng nhiên mở ra, nhìn quanh thân vờn quanh dòng nước, Phó Ngôn Khanh kinh ngạc không thôi, nguyên bản thân thể đã nổi lên mặt nước lại lần nữa chìm xuống, còn uống một ngụm nước lớn.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ này làm cho nàng cả người đều tỉnh táo lại, nàng lần thứ hai nổi lên mặt nước, mặt nước kịch liệt đong đưa. Thân thể cũng đột nhiên bị kéo lại, nàng lúc này mới phát hiện trong nước không chỉ có một mình nàng. Một tiểu hài tử mặc áo gấm màu tím đang nắm chặt vạt áo của nàng, ở trong nước không ngừng giãy giụa.
Nàng chịu đựng sự níu kéo của đứa trẻ kia, ánh mắt nhìn theo tay nhỏ tái nhợt chuyển qua chính mình trên người, thân thể này, thoạt nhìn thế nhưng cũng là của một đứa nhỏ!
Ý thức Phó Ngôn Khanh hoàn toàn ngưng lại, nhìn nữ hài trước mắt sắp chịu không được nữa, cố gắng vươn hai tay ôm lấy nữ hài. Nàng ổn định thân hình, ánh mắt cấp tốc đảo qua xung quanh, tức khắc con ngươi bỗng nhiên trợn to. Cảnh tượng quen thuộc kia khiến cho cả người nàng đều nhịn không được phát run, nàng lần nữa nhìn vào núi giả lầu gác xung quanh, lại nhìn chằm chằm chính thân mình, kết hợp với cảnh tượng trước mắt, cuối cùng không thể không tin chuyện thật quái dị này, nàng nhưng là trở về năm nàng chín tuổi!
Năm ấy nàng tình cờ đi dạo đến hồ Thái Dịch, vừa lúc gặp nữ hài bị rơi vào hồ, nàng tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, phế đi sức chín trâu hai hổ đem người cứu lên, mà cuối cùng biết được nữ hài kia chính là vị tiểu công chúa được đương kim bệ hạ sủng ái nhất – thất công chúa Triệu Mặc Tiên!
Mà nàng cùng Triệu Mặc Tiên bắt đầu giao hảo từ đấy, nếu không phải vì cứu người này, tất cả những chuyện sau này sẽ không phát sinh, giữa các nàng cũng không có gút mắt nào, Tây nam vương phủ của nàng cũng sẽ không rơi vào cảnh nhà tan cửa nát!
Phó Ngôn Khanh cả người căng thẳng, hung hăng cắn răng, hài tử đang ôm trong tay cũng càng ngày càng gấp. Nàng con ngươi đỏ lên, trong mắt cảm xúc phức tạp vô cùng, đúng là người này hại Tây Nam Vương phủ, lãnh khốc vô tình hạ lệnh vây gϊếŧ mười tám vạn Tây Nam quân. Càng nghĩ càng đau, càng nghĩ càng hận, trong nháy mắt một cổ lệ khí tự l*иg ngực dâng lên, trong mắt sát ý cũng bắt đầu tràn ra, nếu nàng ta chết lúc này, tất cả mọi chuyện đều sẽ không xảy ra!
Nàng nắm chặt hai tay bắt đầu chậm rãi buông ra, chỉ cần nàng buông tay, nàng liền có thể tránh đi kết cục thảm khốc kia.
Nữ hài lúc này đã bị uống không ít nước, hiện tại căn bản không còn bao nhiêu sức lực, Phó Ngôn Khanh buông tay ra, nữ hài liền trượt vào trong nước vô lực mà chìm xuống. Nhìn nữ hài yết ớt co rúm cánh tay, trong miệng không ngừng phun ra bọt khí, Phó Ngôn Khanh muốn rời đi nhưng thân thể không cách nào di chuyển, vô luận nàng hận như thế nào thì thân thể nho nhỏ vô tội trước mắt khiến nàng không cách nào triệt để bỏ mặc.
Phó Ngôn Khanh nội tâm giãy giụa không thôi, con mắt liên tục nhìn chằm chằm vào thân thể nho nhỏ kia, nữ hài ăn mặc tiểu bào màu tím đã dần dần vô lực cử động, biểu thị sinh mệnh nàng ấy sắp kết thúc, đầu nhỏ nghiêng qua một bên cũng đã lặng im.
Trong ngực một trận buồn rầu, đôi mắt Phó Ngôn Khanh đột nhiên ngưng lại, nữ hài kia trắng nõn cổ vừa lộ ra, trên đó có một dấu vết màu đỏ, trong lòng nàng lập tức nhảy dựng, trong nháy mắt hiện lên suy nghĩ phức tạp, nhưng nàng cũng không chịu đựng được nữa, nỗ lực bơi đến bên nữ hài.
May là kỹ năng bơi của nàng rất tốt, tuy rằng thân thể nhỏ bé nhưng vẫn đủ ôm lấy nữ hài kia, mang theo nàng ấy nhanh chóng bơi lên bờ.
Giờ khắc này vẫn là giữa tháng tư, thời tiết tuy chuyển ấm, nhưng trong nước vẫn rất lạnh, vừa lên khỏi mặt nước, Phó Ngôn Khanh nhịn không được rùng mình mấy cái. Chỉ là mắt thấy nữ hài sắc mặt xanh trắng, một tia ý thức cũng không còn, Phó Ngôn Khanh không suy nghĩ được gì nữa, thậm chí không kịp nghĩ rằng giờ phút này nàng đã biến thành đứa nhỏ chín tuổi, vội vàng liều mạng ấn lên bụng và ngực của nữ hài mấy cái. May là nàng từng gặp qua cảnh ngư dân cứu chữa người chết đuối, tuy rằng lo lắng nhưng cũng không phải là bó tay hết cách. Truyền cho đứa nhỏ mấy hơi thở, đem nước trong bụng nàng ấy ép ra ngoài, lăn lộn một hồi lâu, rốt cuộc nghe được một tiếng ho khan nhỏ bé yếu ớt, sau đó càng ngày càng kịch liệt, nữ hài nguyên bản gương mặt trắng bệch cũng dần dần hiện lên một chút khí sắc.
Phó Ngôn Khanh thở một hơi nhẹ nhõm, đem nữ hài ôm lên, nhìn kĩ phía sau cổ nàng ấy, nơi đó quả nhiên có một mảnh dấu vết màu đỏ, hình dạng như một ngọn lửa nhỏ đang cháy, rơi vào da thịt trắng nõn càng thêm nổi bật, chỉ là luôn được cổ áo che lại.
Đây không phải Triệu Mặc Tiên. Nàng tuy không nhớ rõ hình dáng Triệu Mặc Tiên năm đó, nhưng tiếp xúc mười mấy năm trời, nàng chưa từng thấy qua cổ nàng ta có dấu vết nào. Năm xưa cứu đứa bé kia lên chính nàng cũng không rõ là ai, nhưng nghe đám cung nữ thái giám đều gọi nữ hài đó là thất điện hạ, hơn nữa sau này hoàng đế cùng Tiêu thục phi cũng ban thưởng cho nàng vì cứu được thất điện hạ, chẳng lẽ bây giờ nàng sống lại, mọi chuyện có chút thay đổi?
Phó Ngôn Khanh nhíu mày suy tư về những chuyện này, trên tay lại không ngừng nhẹ nhàng vỗ về lưng nữ hài, dù sao cũng là nàng nhất thời sai lầm, thiếu chút nữa làm nàng ấy bỏ mạng.
Không ngờ đứa trẻ vốn đang tê tâm liệt phế đột nhiên ôm chặt lấy nàng, đầu nhỏ chôn ở nàng trong lòng ngực, trầm thấp nức nở, mơ hồ yết ớt kêu: "Mẫu phi, mẫu phi, con sợ, con sợ lắm."
Âm thanh yếu đuối mang theo bất lực cùng sợ hãi, đối với Phó Ngôn Khanh xưa này mềm lòng mà nói, càng khiến cho nàng thêm đau lòng, vội xoa xoa lên đầu nhỏ ướt đẫm, nhẹ giọng dỗ: "Đừng sợ, không có việc gì."
Được Phó Ngôn Khanh dỗ trong chốc lát, nữ hài dẫn dần khôi phục ý thức, cả người phát ra lạnh run, cố ngẩng đầu lên nhìn Phó Ngôn Khanh. Đôi mắt mở to có chút đỏ lên, lưu lại một tia sợ hãi, nhưng không có yếu ớt như lúc vừa rồi. Đôi mắt đen láy của nàng nhìn chằm chằm người trước mắt, âm thầm đánh giá.
Nàng nhớ rõ vừa rồi trượt chân rơi xuống Thái Dịch trì, rất nhanh liền có người nhảy xuống cứu nàng, tuy rằng sau đó nàng bị sặc nước đến hôn mê bất tỉnh, nhưng cũng hiểu được người này là vừa cứu mình.
Phó Ngôn Khanh cũng cẩn thận đánh giá nữ hài trước mắt, nàng mặc áo bào gấm màu tím, trên đầu đeo sợi dây buộc tím có gắn viên ngọc thạch, nhìn dáng dấp tương tự Triệu Mặc Tiên trong trí nhớ. Nàng ngũ quan vô cùng tinh xảo, đôi mắt sáng trong như ngọc, lộ ra một cỗ thanh khiết tinh thuần, dù cả người nàng ướt đẫm nhìn có chút chật vật, nhưng vẫn cực kỳ xinh xắn đáng yêu.
Phó Ngôn Khanh thầm nghĩ, dáng vẻ này mặc dù có chút giống với Triệu Mặc Tiên ngày ấy, nhưng nữ hài trước mắt không có cổ ngạo khí và sắc bén như Triệu Mặc Tiên, mà vẻ thanh khiết này của nàng khiến cho người muốn ôm vào lòng cưng chiều, nàng dĩ nhiên xác dịnh đây không phải Triệu Mặc Tiên rồi.
Nguyên bản nàng chuẩn bị mở miệng dò hỏi tiểu hài tử thân phận, bên tai lại truyền đến một trận tiếng bước chân, có người hướng bên này chạy qua.
Ngay sau đó một giọng nữ truyền đến: "Thất công chúa...... Chuyện này...... Công chúa là làm sao vậy?!" Người tới thanh âm nghe rất hoảng loạn, dưới chân động tác nhanh hơn, vội vàng chạy lại đây, thuận thế đem nữ hài từ trong ngực Phó Ngôn Khanh ôm qua, hoặc là nói giật đi qua.
"Công chúa, quần áo người như thế nào đều ướt, chẳng lẽ là rơi xuống nước?" Ả ta bắt lấy tiểu công chúa, đưa lưng về phía Phó Ngôn Khanh, trên dưới ở trên người nữ hài sờ soạng, tựa hồ kiểm tra thương thế, trong miệng hãy còn hỏi nàng vì sao một người chạy tới nơi này.
Phó Ngôn Khanh thần sắc chưa biến, chỉ là lẳng lặng ở bên nhìn một đám cung nữ thái giám vây quanh tiểu công chúa, trong mắt hiện lên một tia trào phúng. Nàng nhận ra cung nữ này, chính là Lục Ý – nha hoàn của Tiêu thục phi mẫu thân Triệu Mặc Tiên. Ả ta dáng vẻ sốt sắng nhưng chỉ là qua loa mà thôi, thời tiết lạnh tiểu công chúa đều đã phát run, còn không nhanh chóng đem nàng ấy đi thay quần áo, mà lại ở đây không ngừng nói những lời vô nghĩa. Hơn nữa thân phận là một cung nữ, làm sao dám tùy ý như thế ôm thất công chúa, hoàng nữ mà đương kim bệ hạ sủng ái nhất.
Cố đè xuống cảm xúc hỗn loạn trong lòng, Phó Ngôn Khanh bắt đầu cẩn thận xem lại tất cả những gì xảy ra trước mắt, từ lúc nàng nhảy xuống nước vớt được nữ hài lên bờ, thời gian cũng không ngắn, như thế nào bên hồ Thái Dịch một người cũng không có? Cho dù lúc ấy không người, nhưng theo lý cũng nên có thị vệ thái giám đứng xung quanh, nếu có tiểu hài tử trượt chân rơi xuống nước, thế nào cũng sẽ kêu cứu, thế nhưng lại không có một ai tới cứu. Đứa nhỏ trước mắt rõ ràng không phải Triệu Mặc Tiên, nhưng cung nữ của Tiêu thục phi lại luôn miệng gọi là thất công chúa, chuyện này rốt cuộc là vì sao?
Tiểu công chúa bị dò hỏi cũng không nói chuyện, chỉ là lướt qua Lục Ý nhìn Phó Ngôn Khanh. Phó Ngôn Khanh tự nhiên cảm thấy trong đôi mắt kia cất giấu một tia bi thương cùng bất đắc dĩ.
Lục Ý nhận thấy tầm mắt của tiểu công chúa, xoay qua nhìn Phó Ngôn Khanh cả người ướt đẫm, trong mắt hiện lên một tia hung dữ: "Nha đầu này từ đâu ra, như thế nào xuất hiện ở đây? Thất công chúa vì sao rơi xuống nước, ngươi như thế nào không bảo vệ người cẩn thận?"
Phó Ngôn Khanh cúi đầu nhìn chính mình một thân y phục vải thô, ướt sũng mà dính vào người, thoạt nhìn không khác gì y phục cung nữ.
Thái giám lớn tuổi đứng ở bên đã từng gặp qua Phó Ngôn Khanh, biết được kế bên hồ Thái Dịch là Vân Yên cung của tiểu quận chúa, chính là nữ nhi của Phó Hoài Tây nam vương, lên tám tuổi liền được hoàng đế triệu vào sống trong cung.
Tuy nói nguyên nhân Phó Ngôn Khanh sống trong cung bọn họ đều biết được, chẳng qua là đương kim bệ hạ muốn dùng người thừa kế để bắt ép thế lực Tây Nam vương phủ, bởi vậy thân phận không được trong cung xem trọng. Hơn nữa mấy năm nay bệ hạ đối Tây Nam vương phủ càng ngày càng kiêng kị, trong cung có nhiều phe phái lại mượn gió bẻ măng, bệ hạ trong lòng khó chịu, tất nhiên cuộc sống của Trường Ninh quận chúa trong cung cũng không dễ dàng gì. Tuy là bọn hạ nhân sau lưng luôn lén lút làm càn, nhưng cũng nể chút mặt mũi của Tây Nam vương phủ mà dè chừng.
Tên thái giám nói nhỏ vào tai Lục Ý, sắc mặt ả ta liền hơi thay đổi, trong mắt nhưng cũng không có chút tôn kính nào, cười nói: "Thì ra là Trường Ninh quận chúa, thứ cho nô tì trí nhớ kém không nhận ra người. Thất công chúa rơi xuống nước, không biết..."
"Ta vừa vặn đi ngang qua hồ Thái Dịch, nhìn đến có người rơi xuống nước, liền đem người cứu đi lên, lại không biết nguyên lai là thất công chúa. Bất quá, nước ao lạnh lẽo, thất công chúa thân mình đều có chút phát run, ngươi nên nhanh chóng thay y phục khác cho công chúa, bằng không cảm lạnh, bệ hạ cùng Thục phi nương nương...... Ta cũng có chút lạnh, đi về trước thay y phục đây."
Phó Ngôn Khanh nói xong, nhìn đến tiểu công chúa đang run rẩy lợi hại, nàng liền ôm cánh tay rùng mình mấy cái, giả vờ lạnh đến chịu không nổi, xoay người nhanh chóng trở về sân của mình.
Nàng giờ phút này còn chưa hoàn toàn tiêu hóa sự thật nàng biến thành chín tuổi , mà những chuyện trước mắt nàng cũng nhìn không thấy, nhớ lại những chuyện thống khổ ở kiếp trước, nàng thật sự không muốn kiếp này lại đi đối mặt đám người kia, nàng phải cố gắng ngẫm lại, nàng đến cùng nên làm gì? Hôm nay nàng vẫn cứu nữ hài kia, đời trước đã là như vậy, nàng giờ lại cứu Triệu Mặc Tiên, lẽ nào lại tiếp tục dây dưa rơi vào bi kịch?
Trở về Vân Yên Cung, bên trong hai cung nữ đang ngồi cạnh bàn đá khe khẽ nói thầm, thấy Phó Ngôn Khanh cả người ướt đẫm trở về, kinh ngạc mà đứng lên.
Chỉ là Phó Ngôn Khanh giờ phút này tâm tình hỗn loạn, sau khi vào sân, lãnh đạm liếc nhìn hai cung nữ dung mạo đã sớm mơ hồ trong ký ức, đi thẳng vào phòng đóng cửa lại, ngồi bệch dưới đất, ngẩn ngơ nhìn căn phòng quen thuộc mà xa lạ trước mắt.
Bên ngoài hai cung nữ gõ gõ cửa: "Quận chúa, quận chúa, người đây là làm sao vậy?"
Các nàng lưu tại đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, không có ban thưởng, tiền lương cũng ít đến đáng thương, còn bị những người khác cười nhạo khi dễ, đối Phó Ngôn Khanh cũng lười chăm sóc, thấy nàng không đáp lời, hỏi thăm thêm vài câu cũng liền bỏ đi.
Giờ khắc này không còn những chuyện khác quấy nhiễu, Phó Ngôn Khanh nhắm mắt, hồi tưởng lại quá khứ giống như một cơn ác mộng, lại nhìn cảnh tượng trước mắt, sau một hồi nàng cắn chặt môi dưới, thấp giọng nở nụ cười, cuối cùng nhưng là nước mắt chảy ràn rụa. Kiếp trước bị Nữ đế Triệu Mặc Tiên cùng quân Thổ Dục Hồn hai phía vây bắt, cuối cùng nàng được Cửu điện hạ Triệu Tử Nghiễn viện binh tương trợ, nàng biết điện hạ thâm tình lại là người tốt, cho nên để lại binh pháp Kiếm Môn Thục Đạo cho nàng ấy, lại tiết lộ ra chân tướng cái chết của Cảnh đế. Chỉ cần Triệu Tử Nghiễn có được tín nhiệm của Tây Bắc đại quân, lấy lại công đạo cho Tây Nam Vương Phủ, điều tra rõ nguyên nhân chết của tiên đế, cuối cùng tất nhiên thu phục được lòng dân. Chính là cho dù Triệu Tử Nghiễn đánh bại được Triệu Mặc Tiên, thì bi kịch của Tây Nam Vương Phủ cũng vô lực vãn hồi, nàng chỉ có thể đáng thương lựa chọn cái chết.
Hiện giờ, ông trời chính là có mắt nên mới ban cho nàng một cơ hội làm lại từ đầu, nàng tất nhiên sẽ không ngu ngốc rơi vào bẫy của Triệu Mặc Tiên, sẽ không trở thành vật hy sinh cho triều đình nữa.
"Triệu Mặc Tiên...... Phó Ngôn Khanh từ địa ngục trở về, lần này, ngươi sẽ như thế nào đây?