84 】
"Nhược Hề? … Nhược Hề?"
Trong mơ hồ, ta thoáng nghe thấy tiếng ai đang gọi.
"Nhược Hề, mau rời giường, chớ ngủ…"
Ta đang ngủ sao, vậy rốt cuộc ai đang gọi ta, sao lại cảm thấy mệt mỏi như vậy, mắt hoàn toàn không có chút nào muốn mở ra.
"Giờ cũng sắp đến trưa rồi, còn không dậy!" Ngay sau đó, lại cảm giác có người đang nhẹ nhàng niết trên mặt ta, hơn nữa lực độ lại càng lúc tăng dần. Ta gian nan mở mắt, chỉ nhìn thấy ngay trước mắt một gương mặt phóng đại… Tấn Ngưng.
Ta ngẩn người, nhẹ giọng nói: "Ngưng nhi?"
"Cuối cùng ngươi cũng tỉnh." Quận chúa ngồi ở bên giường, cúi người hướng phía ta, ôn nhu nói, "Cũng nên dùng cơm trưa chứ, hơn nữa hôm nay ngươi còn đáp ứng cũng ta đi Tơ lụa trang đấy."
"Cơm trưa? …Tơ lụa trang?" Ta một trận hỗn độn.
"Không phải ngươi quên chứ?" Tấn Ngưng nhíu mày.
Lúc này mới nhớ, mấy hôm trước quả thật ta có đáp ứng sẽ bồi quận chúa đến Tơ lụa trang tuyển vải dệt, chuyện này xưa nay vốn có thể phân phó hạ nhân làm, nhưng Tấn Ngưng lại muốn đích thân chọn vải dệt mới an lòng.
"Không quên." Để phòng ngừa bàn tay Tấn Ngưng đang nhéo trên mặt ta có thể tăng thêm lực đạo, ta vội vàng đáp.
Nhưng trên mặt đau đớn vẫn như trước tăng lên, Tấn Ngưng vừa nhéo vừa khẽ sẳng giọng: "Ai bảo ngươi tối hôm qua nửa đêm rời giường đi ra ngoài gặp Tư Đồ cô nương? Ngủ không đủ phải không? Hôm nay cả cơm sáng cũng chưa ăn nữa."
"Ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi…" Ta tận lực cầu xin, hi vọng nàng hạ thủ lưu tình.
"Mau, rời giường." Tấn Ngưng nói rồi cúi đầu hôn hôn trán ta, sau đó đứng dậy sang bên cầm lấy ngoại bào.
Ta khốn khổ ngồi dậy, cảm thấy toàn thân như mềm nhũn, tay chân đều không nguyện ý di động, chỉ có thể để mặc quận chúa an bài tứ chi của mình. Sau khi được Tấn Ngưng ân cần giúp đỡ, cuối cùng ta đã mặc xong áo bào dày nặng kia, hơn nữa còn sửa sang lại đẹp đẽ, không biết từ đâu nàng xuất ra một cái khăn nóng, nhẹ nhàng lau trên mặt ta: "Nhanh rửa mặt đi, cơm trưa đều chuẩn bị xong rồi."
"Ân." Ta cố gắng định tinh thần lại, miễn cưỡng đáp.
Tấn Ngưng thấy ta miễn cưỡng như vậy, ôn nhu hỏi: "Ngươi thực mệt mỏi như vậy sao? Nếu vậy… Ngươi ngủ tiếp một lát đi, mình ta đi Tơ lụa trang là được rồi…"
Ngay tức khắc tinh thần ta bật dậy: "Không mệt, ta một chút cũng không mệt."
Khi đang dùng bữa, Tấn Ngưng lại đột nhiên thấp giọng: "Lát nữa, ngươi phải hảo hảo kể rõ chuyện tối qua ta hỏi ngươi đó."
Ta sửng sốt: "Chuyện gì?"
Quận chúa nhíu mày, khẽ sẳng giọng: "Đừng giả bộ ngốc." Giờ ta mới chợt nhớ Tấn Ngưng chính là hỏi tại sao ta lại đi tìm Hùng Thập Đại cùng Tư Đồ Ức tới tìm ta lúc nào, quả là việc nhỏ như cây vừng đậu xanh nàng cũng không muốn dứt.
Gắp miếng thịt bò vào bát Tấn Ngưng, ta cười nói: "Ăn không nói, ngủ không nói*." Ngại bởi có mấy nha hoàn ở đây, Tấn Ngưng không phát tác được, nhưng nàng lại dùng ánh mắt hung hăng nhìn ta, khiến ta vội vã cúi đầu bái cơm mãnh liệt, không dám nhìn thẳng vào nàng.
(*: Nguyên bản là "Thực bất ngôn, tẩm bất ngôn", câu thành ngữ dạy dỗ của người xưa.)
"Quận mã gia, quận chúa, xe ngựa đã chuẩn bị xong tại cửa." Dùng xong cơm, Tiểu Thúy tiến lên nhẹ giọng nói.
"Ách… Ân." Ta nhìn nhìn Tiểu Thúy, lập tức gật gật đầu. Nhớ lại lời Tư Đồ Ức nói, Tiểu Thúy có lòng oán hận đối với Vương gia, giờ lại là nha hoàn bên người quận chúa. Nếu điều kia là thật, thì biểu hiện cung kính lễ độ này của nàng thực khiến người ta có cảm giác lông tóc dựng đứng.
Trước khi lên xe, dường như thấy ta có suy nghĩ gì, quận chúa thấp giọng nhẹ nói bên tai: "Thân mình không thoải mái sao?"
"Không có việc gì, lên xe đi." Ta lắc đầu, kéo Tấn Ngưng cùng lên xe ngựa.
"Ngươi đang lo lắng chuyện Tiểu Thúy?" Vừa lên xe Tấn Ngưng lại hỏi.
Ta gật đầu.
"Đừng nghĩ, có lẽ thật sự chỉ là hiểu lầm thôi? Ta thấy Tiểu Thúy rất tốt." Tấn Ngưng xoa tay ta, nhẹ nắm lấy nói.
"Chỉ hy vọng là thế." Ta cười cười.
Một lát sau, Tấn Ngưng đột nhiên nhẹ nói: "Nhược Hề, ta có cái này muốn cho ngươi." Nàng tựa hồ có chút ngượng ngùng.
"Cái gì vậy?" Ta hỏi.
Tấn Ngưng mặt ửng đỏ: "Nếu không đẹp, không cho cười ta."
"Ta không cười."
"Đây là… Chính ta làm." Tấn Ngưng nói rồi từ trong tay áo nàng lấy ra hai tiểu ngọc bội.
Ta cẩn thận đón lấy một miếng, cười nói: "Trời ơi, Quận mã gia, chính ngài làm ngọc bội sao?"
"Nghiêm chỉnh đi! …Ngươi nhìn dưới này." Tấn Ngưng chỉ vào tiểu gấm bố được treo phía dưới ngọc bội. Chỉ thấy trên mặt gấm bố có thêu một chữ tuy rất nhỏ nhưng lại thanh tú, "Ngưng". Ta sửng sờ, lập tức hỏi: "Ngươi thêu?"
"Ân." Tấn Ngưng gật gật đầu.
"Vậy cái này?" Ta cầm lấy miếng ngọc bội khác còn trong tay nàng, thấy trên gấm bố kia cũng thêu một chữ, là "Hề".
"Thích không?" Tấn Ngưng ôn nhu hỏi.
Ta không trả lời Tấn Ngưng, vẫn chăm chú nhìn hai miếng ngọc bội tinh tế trên tay, đột nhiên phát hiện bên trong có dấu Càn Khôn. Hai miếng ngọc này cũng không giống ngọc bội thông thường khác, nó có hình dạng tròn cong tựa như giọt nước, giống như được kết tinh bởi nước mưa mà thành. Ta đưa cả hai hợp làm một, rất vừa vặn tạo thành một hình tròn ngọc bích.
Mặt trên cái ngọc bích này có lục văn nhìn thực quen mắt.
"Đây không phải là ngọc ngươi đeo…" Ta sửng sốt, chẳng phải đây là thúy ngọc Tấn Ngưng vẫn đeo bên mình sao? Như thế nào bây giờ lại bị chia thành hai nửa?
"Đây là ngọc phụ vương cho ta, từ nhỏ luôn đeo bên mình."
"Vậy ngươi còn…"
"Không thích?" Tấn Ngưng thoáng chút khẩn trương.
Ta lắc đầu nói : "Thích, thực thích."
Tấn Ngưng mỉm cười, cầm mảnh ngọc bội có thêu chữ "Ngưng" giắt lên y phục ta, nói: "Khi phụ vương đưa nó cho ta nói rằng, đây là của nương ta lưu lại, sau này nếu gặp được người trọng yếu, có thể đem ngọc này giao cho hắn."
"Cho nên ngươi đem nó… Làm thành hai ngọc bội?" Ta vuốt nhẹ lên ngọc bội khéo léo tinh xảo, cảm giác mát lạnh nhẵn mịn truyền khắp đầu ngón tay.
"Vốn định đưa thẳng nó cho ngươi, nhưng… Cảm thấy làm thành hai miếng ngọc như vậy sẽ tốt hơn… Ngươi một miếng, ta một miếng." Tấn Ngưng nhẹ giọng đáp.
Trong lòng cảm thấy thật ấm áp dễ chịu, quận chúa đối với ta tốt như vậy, khiến ta không biết phải nói sao. Nhớ tới hành vi kỳ quái của quận chúa mấy ngày trước, ta hỏi: "Mấy ngày nay luôn tránh ta chính vì thêu hai chữ này?"
Nàng gật gật đầu: "Có được không? Ta cảm thấy… Không quá…"
"Đẹp lắm." Ta cầm tay nàng nói, "Ta rất thích."
Tấn Ngưng lập tức cúi đầu cười cười.
Tới Tơ lụa trang, Trang chủ tự mình xuất môn nghênh đón. Tấn Ngưng vừa xuống xe ngựa, hắn liền vội vàng khom người nói: "Tiểu nhân tham kiến quận chúa, Quận mã gia, các ngài chỉ cần nói một tiếng, tiểu nhân sẽ lập tức bố trí đưa vải tới quý phủ, làm sao phiền nhị vị tới đây."
"Không nhọc phiền." Tấn Ngưng cười đáp.
Trong Tơ lụa trang vải dệt hoa lệ phồn tạp, từng cuộn từng cuộn bày trên bàn, đủ loại màu sắc hoa văn khác nhau, mỗi cuộn vừa nhìn đã biết là giá trị xa xỉ. Quận chúa đi trước, ta theo sát ở phía sau, nàng dạo khắp nơi nhìn ngắm, sờ sờ tựa hồ vẫn chưa tìm được một tấm vừa ý.
"Nhược Hề, ngươi thích kiểu nào?" Tấn Ngưng quay đầu lại hỏi.
"Ngưng nhi thay ta tuyển đi, ta đối với phương diện này hoàn toàn không am hiểu." Ta gãi gãi đầu.
"Quận mã gia nước da trắng nõn, thích hợp với vải màu sáng, ngài lại đây nhìn xem…" Trang chủ tiến đến dẫn Tấn Ngưng hướng sang nơi khác, miệng càng không ngừng giới thiệu đủ loại vải dệt hảo hạng trong trang.
Nhìn gian phòng đủ loại tơ lụa diễm lệ, ta chợt nhớ tới vị lão nhân gia quần áo trên người nhiều mụn vá trước kia từng ngã trước cửa quận mã phủ. Không biết con gái nàng hết bệnh chưa? Ta thường phái người liên tục đưa thuốc cùng bạc tới, nhưng thủy chung chưa có cơ hội tới gặp một lần.
"Nhược Hề?" Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm của Tấn Ngưng.
Ta lấy lại tinh thần: "Sao thế?"
"Ngươi lại ngẩn người phải không? Kêu cũng không nghe thấy." Tấn Ngưng cười sẳng giọng, sau đó chỉ vào một tấm tơ lụa màu vàng nhạt hỏi, "Ngươi thấy tấm này thế nào?"
"Không tệ, thực thích hợp với ngươi." Ta gật gật đầu, màu vàng nhạt thực thanh tao, có thể làm nổi bật nên khí chất sẵn có của Tấn Ngưng.
"Nói cái gì đó, ta là đang chọn cho ngươi." Tấn Ngưng thở dài, "Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"
"Ta…" Ta sửng sốt, lập tức cười nói, "Ta đang nhớ tới lão nhân gia lần trước, vị mà ta đột nhiên rời đi quận mã phủ xem bệnh cho con gái nàng, không biết… Các nàng ra sao."
"Lát nữa chúng ta cùng đi xem không được sao?" Tấn Ngưng cúi đầu lật lật tấm tơ lụa.
"Lát nữa cùng đi?" Ta ngẩn người.
"Còn giờ, trước nghiêm túc giúp ta tuyển vải dệt." Tấn Ngưng nâng mắt nhìn ta, sẳng giọng, "Không được ngẩn người."
Ta cười gật đầu đáp ứng.
Chăm chú tinh thần cùng quận chúa đi dạo khắp tơ lụa trang, đến khi chân đều yếu ớt, cuối cùng mới mua được cho ta tám, chín tấm tơ lụa, nhưng chính nàng lại không mua tấm nào.
"Xiêm y của ta nhiều rồi, nhưng ngươi thì ngược lại, nên may thêm vài bộ y phục." Tấn Ngưng giải thích.
Tình yêu sâu sắc hơn đôi khi cũng chính bởi vì những câu nói đơn giản như vậy.
Muốn cho quận chúa sớm hồi phủ nghỉ, khi ở trên xe ngựa ta nói: "Chúng ta trực tiếp hồi phủ đi."
Quận chúa sửng sốt: "Không phải ngươi…"
"Đi dạo lâu như vậy, chân đều nhũn hết rồi, hôm nào lại đi thôi." Ta cười cười.
"Ngươi nha, lười." Tấn Ngưng chọc chọc ót của ta.
Về đến phủ, vừa dùng xong cơm tối ta liền nhường Tấn Ngưng về phòng trước tắm rửa, còn mình phân phó Tiểu Thúy đi đốt một chậu nước ấm, đợi đến trước khi ngủ cấp quận chúa phao chân.
"Tiểu Thúy…" Khi Tiểu Thúy vừa xoay người hướng phía vựa củi, ta gọi nàng lại.
"Vâng, Quận mã gia." Nàng dừng bước, nghi hoặc nhìn ta.
"À…" Ta gãi gãi đầu, "Ngươi là đến kinh thành lúc nào?"
Tiểu Thúy sửng sốt, lập tức nói: "Tiểu Thúy đến kinh thành mấy tháng trước."
"Vừa đến liền được an bài đến nơi đây làm nha hoàn sao?" Ta hỏi.
Tiểu Thúy gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Tiểu Thúy có phúc, được người tốt giới thiệu đến quận mã phủ hầu hạ ngài cùng quận chúa. Có chuyện gì sao, Quận mã gia?"
"Không có gì… Chỉ là hỏi chút thôi." Ta gật gật đầu, lại nhớ tới một việc, "Đúng rồi, ngươi có biết tình hình gần đây của lão nhân gia kia, là vị lần trước…"
Tiểu Thúy cười cười: "Con gái nàng bệnh đã tốt hơn, hai người họ sáng tối đều tưởng niệm phải báo đáp ngài, nhưng lại không dám tới quận mã phủ quấy rầy."
"Nga, hôm nào ta sẽ đi thăm nàng." Ta nói, "Ngươi trước tiên đi mau đi."
"Dạ." Tiểu Thúy cung kính khom người, rồi xoay lưng rời khỏi.
Ta thường luôn không yên lòng đối với Tiểu Thúy, lo lắng khi nàng một mình bên cạnh Tấn Ngưng có thể sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lại không cách nào xác định được liệu rằng nàng có bày mưu tính kế hay không. Lẽ nào chỉ là hiểu lầm? Là Tư Đồ Ức nhận lầm người sao?
Dạo bước một chút trong sân, chờ quận chúa tắm rửa xong ta mới quay trở lại phòng, đã thấy Tấn Ngưng đang ngồi bên bàn đọc sách. Vương gia đối với quận chúa rất mực sủng ái, cho dù có chân lý gọi là "Nữ tử không tài chính là đức", nhưng từ nhỏ hắn vẫn an bài lão sư dạy cho Tấn Ngưng biết chữ, cho nàng đọc thực nhiều thư hay, có lẽ còn nhiều hơn ta gấp trăm lần. Bước nhẹ đến phía sau nàng, ta khẽ đưa tay đặt trên hai vai nàng nói: "Lại đang đọc sách?"
"Còn một chút chưa xem xong." Tấn Ngưng cười gật gật đầu, sau đó ý bảo ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, "Ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi."
Có người gõ cửa, rồi thanh âm của Tiểu Thúy truyền đến: "Quận mã gia, nước ấm đã nấu xong rồi." Ta mở cửa, tiếp nhận chậu thủy trên tay nàng nói tiếng cám ơn, rồi nhường Tiểu Thúy đi nghỉ ngơi sớm.
"Đến giờ ngươi đối với Tiểu Thúy vẫn không yên lòng?…" Mới nói được nửa, nhìn thấy ta bưng một chậu nước ấm đặt xuống trước mặt nàng, Tấn Ngưng lại hỏi, "Làm sao vậy?"
"Đi cả ngày rồi, để ta ngâm chân cho ngươi." Ta vừa nói, vừa ngồi xỗm xuống vén chân nàng lên.
"Đừng, Nhược Hề." Tấn Ngưng vội vàng cúi xuống, đè hai tay ta lại, mặt thoáng ửng đỏ, "Để tự ta… là được rồi."
Ta nhẹ nhàng tách tay nàng ra, cười nói: "Ngươi cứ xem sách đi."
Tấn Ngưng thấy không lay chuyển được ta, đành phải buông tay, lần nữa ngồi thẳng người. Ta vén lên váy dài của nàng, để lộ trong bàn chân trắng nõn nhỏ nhắn. Cởi giầy ra chứng kiến mắt cá chân nàng không ít nơi ửng đỏ, ta chợt thấy đau lòng. Khuấy chút nước ấm, ta cởi nốt giầy bên kia của nàng rồi nhẹ nhàng đưa chân ngâm vào trong nước.
"Có quá nóng hay không?" Ta ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi quận chúa.
Tấn Ngưng lắc đầu, không nói gì cả. Nhưng má nàng lại ửng đỏ, có lẽ bởi không quen lộ ra hai chân ở trước mặt ta.
"Thẹn thùng cái gì?" Ta cười kéo chân trái nàng, nhẹ xoa lên mắt cá chân nói, "Trên người ngươi nơi nào ta chưa sờ qua…" Không ngờ quận chúa đột nhiên rút chân trở về, cuống quít nói: "Ngươi… Ngươi vô lại!"