Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 66

【 66 】

Ta bị lạc đường.

Là bị lạc đường khi trên đường đi tìm Hùng Thập Đại.

Đồng hành với ta còn có Tần Cầm cô nương — phải mất nửa ngày, rốt cuộc ta mới biết Cầm Cầm cô nương họ Tần, tên chỉ một chữ Cầm.

Nhớ lại mấy ngày trước —

Kích động vạn phần, ta đứng trước y quán cầm tay Tần cầm cô nương, thanh âm run rẩy hỏi: "Ngươi có nhớ Hùng Thập Đại không? Hùng trong con gấu, một ba bốn năm sáu bảy tám chín thập, Đại trong lớn nhỏ, ngươi có nhớ không?"

Tần Cầm cô nương vẻ mặt kinh hãi: "Ngươi là gì của hắn? Làm sao ngươi biết Hùng đại ca? Làm sao ngươi biết ta?"

"Ta… Ta cùng hắn… Chúng ta…" Ấp úng không nói lên lời, giờ làm thế nào ta giải thích quá trình gặp Hùng Thập Đại đây.

Linh cơ vừa động, trước tiên nói Tần cầm cô nương chớ đi, rồi thật nhanh chạy vào trong phòng, cứng rắn kéo cây kiếm nặng chết người kia ra, thả ở trước mặt Tần Cầm cô nương.

"Đây là… Hùng đại ca…" Tần Cầm cô nương che miệng, kinh ngạc nhìn ta, "Hắn từng nói chỉ đem thanh kiếm này đưa cho người rất tôn trọng, ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ách…" Ta kéo kéo khóe miệng, Hùng Thập Đại, nguyên lai ngươi tôn trọng ta như vậy a, "Ta… Ta là đệ đệ kết bái của hắn, Hùng đại ca từng nói với ta về ngươi."

"Ngươi… Vậy hắn…" Tần Cầm cô nương tựa hồ có điểm kích động, "Hắn ở bên trong?"

"Không phải, hắn không ở trong này." ta hít sâu một hơi, cố gắng để tâm tình mình vững vàng, "Ngươi nguyện ý theo ta cùng đi tìm hắn không?"

Tần Cầm cô nương ngẩn người, nét mặt hốt hoảng. Nàng… thế nhưng lại do dự sao.

"Hùng đại ca, hắn luôn luôn không quên được ngươi." ta hỏi, "Ngươi nguyện ý đi gặp hắn không?".

Tần Cầm cô nương vẫn là vẻ mặt do dự.

Đúng vậy a, đã nhiều năm như vậy, cho dù tìm được Tần Cầm cô nương rồi, cũng không biết những năm gần đây nàng xảy ra chuyện gì. Có lẽ người ta đã thành thân rồi, cũng có lẽ người ta không còn yêu Hùng Thập Đại, có lẽ… Vậy ta vớ vẫn chộn rộn cái gì a. Lúc này đây ta mới để ý đến trang phục của nàng, trên người không có lăng la tơ lụa, phía sau cũng không có nô bộc hầu hạ, nàng mặc vải bố y, một mình đi đến y quán mua thuốc… Rốt cuộc nàng đã xảy ra chuyện gì?

Khi ta còn đang xấu hổ không biết nói gì, Tần Cầm cô nương đột nhiên nói: "Đi, đi tìm hắn. Bất kể thế nào ta cũng phải gặp hắn một lần."

Ta thở dài một hơi nhẹ nhõm: "Vậy khi nào thì…"

"Bây giờ." Nét mặt nàng kiên định.

"Ngươi… Không cần chuẩn bị gì sao?" Cũng quá nhanh đi.

Tần Cầm cô nương lắc đầu cười khổ.

Ta lẳng lặng nhìn nàng chua sót cười, cũng lập tức gật gật đầu. Hẳn là đã có rất nhiều chuyện xảy ra.

Nói rồi~ ta liền đi ~

Thoát khỏi căn nhà trống rỗng, thoát khỏi Nhị sư huynh, tùy tiện thu thập một ít hành lý, ta cùng Tần Cầm cô nương lên đường tìm Hùng Thập Đại.

Mấy ngày đầu hoàn hảo, đoạn đầu thì ngồi trên xe ngựa, nhưng quãng đường còn lại thì phải cần đi bộ.

Vì thế nên ta lạc đường.

Trời mùa thu, ánh mặt trời vẫn còn gay gắt, ta tin chắc mình đã tới giữa sườn núi, nhưng lại chẳng hề tìm thấy sơn trại của Hùng Thập Đại ở nơi đâu.

"Tần Cầm cô nương, ngươi trước tiên đến tàng cây nghỉ ngơi chút đi, ta đi trước… Thăm dò đường…" Chính mình nói ra câu này thật thấy ngượng ngùng.

"… Nha." Mang theo ánh mắt hoài nghi, Tần Cầm cô nương buông hành lý, ngồi dưới tàng cây nghỉ dưỡng. Từng thề son sắt muốn dẫn đối phương đến nơi của Hùng Thập Đại, giờ lại luôn luôn ở trong rừng đảo quanh, người ta muốn không nghi ngờ cũng chẳng được.

Mấy ngày nay không hiểu vì sao bọn ta đều không nói chuyện, ta cũng ngượng ngùng cùng nàng tán gẫu, chuyện xưa của nàng ta nghĩ nên để Hùng Thập Đại làm người đầu tiên giải thích thôi.

Buông hành lý, cùng với thanh kiếm nặng chết người xuống — không biết tại sao, ta cảm thấy nhất định phải mang theo thanh kiếm này bên người, nhất là khi đi tìm Hùng Thập Đại.

Nói là thăm dò đường, nhưng thật ra là muốn tìm người đi đường hỏi chút.

Người đi đường a người đi đường, ngươi ở đâu a, người đi đường ~

Người ta nói vận khí cũa ta tốt không phải là sai, cách đó không xa thật sự có một người đang đứng ~ Thành Nhược Hề, xem ra vận may của người không tồi a.

Ta vội vàng bước nhanh tới trước, dựa theo bóng dáng, dường như đối phương là nữ tử, vì thế ta hô: "Cô nương? Cô nương?"

Nàng nghe được tiếng ta gọi, xoay đầu lại nhìn ta.

Ta không kiềm được sửng sốt.

Lãnh diễm — Đây là mạo từ duy nhất ta có thể nghĩ đến để hình dung cô gái này. Một đôi mắt xếch mang theo sợi dài, lại hơi có nét tàn nhẫn nhìn ta, đôi lông mày nhỏ của nàng nhăn lại, thể hiện rõ tâm tình nàng lúc này không thoải mái, hấp dẫn ánh mắt nhất chính là môi son đầy đặn, nằm giữa khuôn mặt trắng nõn, lại đặc biệt đỏ tươi như một một đóa hoa nở rộ được nàng ngậm trên miệng. Gió rất to, khiến cả người nàng như theo gió phiêu động, thoáng chốc để cho ta nghĩ mình gặp yêu tinh tu luyện trong núi sâu — đúng vậy, yêu tinh, không phải tiên nữ — đây chính là những cảm giác khuôn mặt kia mang đến cho ta.

Mất một hồi tĩnh lặng ta mới tỉnh ngộ, bước tới gần đó hơn: "Cô nương, ta muốn hỏi đường một chút."

Lời vừa thốt ra cô gái lại nhíu mày càng chặt, trong ánh mắt như phát ra ngoan kình (sự tàn nhẫn). Khí trường đó làm ta không dám nhìn thẳng nàng, chỉ có thể lia tầm mắt, miệng lúng túng tìm câu từ: "Ngươi… Ân?" Chợt phát hiện cô gái này đang đứng trên vách núi, cách vực sâu vạn trượng chỉ một bước chân!

"… Phía trước là vách núi a!" Người này sao lại đứng bên vách núi ngắm phong cảnh?? Ta nhịn không được kêu to, "Cô nương, ngươi đứng ở nơi đó để làm gì? Ngắm phong cảnh cũng đâu cần phải gần như vậy a! Hơn nữa gió mạnh, thân mình nữ hài tử gió thổi nhiều không hảo!" Mấy câu nói sau tựa hồ nói ra như vô lực, nhưng ta cũng chẳng có thể nghĩ đến gì khác.

Nàng rốt cục mở miệng, đóa hoa đỏ tươi kia khẽ động: "Ngươi muốn đi đâu?"

"Ta…" Bây giờ còn thời gian đàm luận vấn đề này sao?? Ta muốn đến gần, nhưng vừa nhìn thấy vách núi hai chân lại phát run, chỉ có thể nhát gan nói, " Thực xin lỗi, ta hơi sợ độ cao, không cách nào tới quá gần…"

Mặt nàng vẫn không chút thay đổi nhìn chằm chằm ta, đôi mày không buông, ngoan kình trong ánh mắt không tăng cũng không giảm.

Ta tiếp tục kiên trì khuyên: "Cô nương, ngươi đừng đứng ở đây lâu quá, không cẩn thận sẽ ngã xuống mất, sinh mệnh rất trân quý a!"

Nàng sửng sốt, nhưng lại lập tức khinh thường mỉm cười, trong mắt ngoan kình càng mạnh, thanh âm cũng lạnh lùng: "Ngươi đã từng yêu một người không nên yêu chưa?"

Gì thế này… Người này chẳng lẽ nãy giờ hoàn toàn chẳng để ý, hay là nghe không hiểu điều ta nói sao… Hay, nàng thật sự là yêu tinh trên núi tu luyện… Nghĩ đi nghĩ lại, ta không khỏi sợ run cả người.

Ta cả gan mở miệng, lại phát hiện thanh âm mình đã không ngừng run rẩy: "Ta, ta… Chỉ là muốn, muốn hỏi đường mà thôi…"

Sắc mặt nàng vẫn không chút thay đổi nhìn ta.

Ách, lúc này có lẽ ta nên nói gì để thoát thân, nghe Nhị sư huynh thường nói, thà rằng tin là có, không nên tin là không, dù sao vẫn cần tôn trọng quỷ ma nha quái này.

Vì thế vội vàng ôm quyền hành lễ, một bên yên lặng hướng thân mình lui về phía sau, ta nói : "Cô nương, nếu ngươi không tiện trả lời, vậy… vậy đến đây từ biệt."

Ta thoát rồi…

"Đứng lại." Chẳng ngờ đối phương lại ngay lập tức mở miệng, không chỉ có diễn cảm lạnh, mà thanh âm cũng lạnh. Để ta vốn đang kinh hãi liền ngay lập tức bật người bất động — thậm chí ngay cả nói cũng không dám.

Ta thật sự chỉ là muốn hỏi đường một chút mà thôi…