Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 54

【 54 】

Nói thật, cái khác khó nói, chứ làm hoa quế cao thì tuyệt đối không làm khó được Thành Nhược Hề ta. Nhớ ngày xưa ngoại trừ tiêm thuốc, ta thường đứng trong phòng bếp hảo hảo học thêm, kỹ năng nấu nướng của ta vì vậy mà được âm thầm tu luyện. Cho nên dù ta thường đi trộm đồ ăn lót dạ, tất cả chúng cơ hồ đều bởi ta làm — nghĩ tới ngày đó cứ đêm khuya ta lại lén lút đến bếp trộm đồ mình làm ăn lót dạ, nhưng lại bị sư phụ mắng, lòng chợt thấy chua xót… Tuy khi làm ta cũng ăn vụng không ít…

Sở dĩ ở trước mặt Nguyệt Nhi ta có thể nói được như vậy, là bởi vì ta nhớ vài lần trước khi mở "hội nghị tứ sư đồ", ta có ngửi được mùi hoa quế quen thuộc. Chắn chắn, là sẽ làm được hoa quế cao — đây không phải là duyên phận, thì là cái gì?

Tâm tình vốn buồn bực bỗng chốc được quét sạch, cái cảm giác gọi là "lạnh lẽo quạnh hiu" tựa hồ cũng không còn bóng dáng. Vì vậy ta chính thức tạm biệt ngày kia, cho phép ta ích kỷ, được ở bên quận chúa cố gắng tạo thêm nhiều kỷ niệm vui vẻ, để khi người ta đi vẫn còn nhớ lại.

Tâm tình đã tốt thì chẳng còn lý do để ngắm trăng, mang theo ghế tựa ta quay trở vào.

Lại quên mất, trong nội viện còn có Tấn Ngưng cùng Trần Tử Nghĩa đang chơi cờ.

Ta cố gắng thật nhẹ nhàng đi qua nội viện, nhưng giữa đường lại bị Trần Tử Nghĩa reo gọi: "A Thành, sao không đến ngồi một chút!" Tấn Ngưng ngẩng đầu nhìn ta, một chút sau lại cúi đầu xem bàn cờ, mày không hề nhíu, nét mặt cực kỳ bình thản hoàn toàn chẳng giống như một người đang chơi cờ.

Đứng cách xa cũng không được, mà đi cũng không xong, chỉ có thể yên lặng tới gần. Cờ bọn hắn chơi là cờ vây, trắng đen phủ kín bàn cờ, nhưng bạch tử (quân trắng) lại chiếm đa số, dù không hiểu lắm cờ vây ta cũng biết, hắc tử kia chỉ còn một nước là thua.

"Tấn cô nương chơi cờ xứng là cao thủ, ta đã thua liền hai bàn." Trần Tử Nghĩa nói, nhưng vô luận là giọng điệu hay nét mặt, không hề chút uể oải của người thua, mà trái lại còn cực kỳ hào hứng.

Được rồi, ta biết cờ của Trần Tử Nghĩa là hắc tử.

"Là Trần công tử cố ý khiêm nhượng thôi." Tấn Ngưng không hề ngẩng đầu, vẫn dừng ở bàn cờ thản nhiên nói.

Trần Tử Nghĩa lắc đầu liên tục: "Đâu có đâu có! Kỳ kỹ (kỹ thuật chơi cờ) của Tấn cô nương đối với Tử Nghĩa mà nói, quả thực là theo không kịp!…" Trong lúc Trần Tử Nghĩa thao thao bất tuyệt, Tấn Ngưng vuốt khẽ một con cờ, tựa như lơ đãng hạ cờ tại nơi nào đó, Trần Tử Nghĩa lại đột nhiên hô, "Nhìn xem! Tử Nghĩa ta lại thua rồi! Cam bái hạ phong! Cam bái hạ phong*!!" (*: nhận thua tâm phục khẩu phục)

Rồi hắn xoay đầu lại với ta nói : "A Thành, kỳ kỹ Tấn cô nương cao như vậy, ngươi cũng không biết sao?"

"Ân." Ta gật gật đầu, tuy rằng hoàn toàn không hiểu kỹ thuật chơi cờ của bọn hắn như thế nào, nhưng thật tâm bội phục Tấn Ngưng thắng liền ba ván, "Thật là lợi hại!"

"Tối nay trời lạnh, ngươi lại chỉ mặc một chiếc áo đơn đi ra bên ngoài." Tấn Ngưng đột nhiên nói, ngữ khí bình thản, vẫn không nhìn về phía ta. Điều Tấn Ngưng nói hoàn toàn thoát ly chủ đề ta cùng Trần Tử Nghĩa đang đàm luận, khiến ta nhất thời phản ứng không kịp.

Hơn nửa ngày ta mới hiểu được Tấn Ngưng nói điều gì, liền vội vàng khoát tay: "Không có việc gì, một chút cũng không lạnh, mặc nhiều còn thêm nóng…"

Còn chưa nói xong, Trần Tử Nghĩa đã nói leo vào, ngữ khí mềm nhẹ: "Tấn cô nương, ngươi thân thể yếu đuối, mặc nhiều y phục chút đi, muộn rồi trời lạnh."

Ta chẳng nói gì kéo kéo khóe miệng, không bởi ngữ điệu Trần Tử Nghĩa khiến ta buồn nôn, mà vì Tấn Ngưng hiện giờ đã mặc tới hai bộ trường y khá dày, dù nhìn thế nào cũng chẳng cảm thấy nàng lạnh, chỉ sợ nếu mặc thêm y phục, Tấn Ngưng sẽ nóng đến không chịu nổi.

"Trần công tử." Tấn Ngưng đột nhiên đứng dậy, thoáng hành lễ nói, "Cám ơn ngươi theo ta chơi cờ giải buồn, giờ đã muộn, Tấn Ngưng muốn về phòng trước nghỉ ngơi." Không biết từ khi nào Nguyệt Nhi đã đứng sau Tấn Ngưng, nét mặt âm trầm, ta theo bản năng liếc nhìn chung quanh, lại không hề thấy bóng dáng Nhị sư huynh.

Hai người này chắc là cãi nhau rồi.

Trần Tử Nghĩa vội hỏi: "Hảo hảo hảo, ta không quấy rầy Tấn cô nương nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta tiếp tục chứ?"

Tấn Ngưng cúi đầu cười cười, cũng không buồn liếc ta một cái, xoay người cùng Nguyệt Nhi trở về phòng.

Cảm thấy không khí có chút kỳ lạ… Tấn Ngưng nàng giận ta sao?

Vừa dọn dẹp quân trên bàn cờ, Trần Tử Nghĩa vừa cảm khái nói: "Xem ra giờ đây Tấn cô nương rốt cuộc đã biết ai mới là người thích hợp bồi bên cạnh nàng."

Không thèm để ý đến lời đầy vị châm chọc của Trần Tử Nghĩa, ta thản nhiên nói: "Ta cũng hi vọng, nàng có thể tìm được người thích hợp nhất."

Trần Tử Nghĩa dừng lại thân mình một chút, xoay người nhìn ta, sau một lúc lâu mới sững sờ nói: "Ngươi…"

Ta cười: "Trần công tử, đêm đã rất khuya, ta cũng muốn trở về phòng nghỉ ngơi." Sau đó khoát tay, xoay người trở về phòng, bỏ lại đêm nay ở phía sau lưng.

Kỳ thật việc "Làm bộ như không cần" cũng không phải là quá khó.

Sáng sớm hôm sau ta rất nhanh rời giường, muốn đi tìm cây hoa quế kia. Mùa thu hoa quế đặc biệt thơm, nếu dùng hoa quế đó làm hoa quế cao, nhất định sẽ ăn rất ngon. Trời vẫn còn chưa sáng hẳn, không khí sau một đêm tựa như được thay mới hoàn toàn, hít vào cảm giác cực kỳ khoai khoái, hết thảy đều thật tốt đẹp, duy chỉ có…

"Vì cái gì ngươi cũng đi chứ?!" Ta căm tức liếc nhìn Nhị sư huynh đang đi theo bên cạnh.

Sáng sớm hôm nay vừa bước ra khỏi cửa, liền đã thấy Nhị sư huynh ngồi ở một bên dường như chờ đợi đã lâu, nghe được ta muốn ra ngoài trích hoa quế, lại càng bám riết theo sát sau ta.

"Giờ đang là thời khắc nguy hiểm, làm sao có thể nhường một mình ngươi ra ngoài?" Nhị sư huynh ung dung nói.

Ta trợn trắng mắt: "Ngươi khẳng định ngươi có thể giúp ta sao?" Cái gì mà thời khắc nguy hiểm chứ, ra vẻ như ngươi không biết võ công vậy, đại ca.

"Ngươi nói cái gì! Ta có giúp cũng không đến phiên ngươi? Ta…"

"Này!" Ta chặn hắn nói lời vô nghĩa, cố ý thản nhiên nói sang chuyện khác, "Ngươi cãi nhau cùng Nguyệt Nhi sao?"

"Ngươi… Làm sao ngươi biết??" Vẻ mặt Nhị sư huynh kinh ngạc.

Muốn không biết rất khó đó!

"Cho nên ngươi muốn tìm ta tố khổ?" Ta lại xoay người đi sâu vào trong rừng rậm.

Nhị sư huynh vội vàng đuổi theo ta, im lặng hơn nửa ngày, ngay khi ta cho rằng hắn rốt cục đã bỏ được thói quen lải nhải kế thừa từ sư phụ, hắn lại mở miệng nói: "Đôi khi ta thực không hiểu nổi nữ nhân các ngươi, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn… Ngươi nói đi… Nguyệt Nhi, có phải nàng yêu thích ngươi không?"

Lại hóa đá.

"Nhị sư huynh." Ta dừng bước lại, "Ngươi có cần phải gà mẹ* như vậy không?" (*: ý chỉ là khờ khạo ngu ngốc)

Nhị sư huynh trừng mắt: "Ta gà mẹ?! Ta…"

"Ngươi không gà mẹ?!" Ta quay lại rống, "Một đại nam nhân mà nói chuyện dong dài lắm điều, cái gì tốt của sư phụ không học, lại đi học hắn lải nhải? Nguyệt Nhi đã nói với ngươi nàng cùng ta không có gì, ngươi lại còn muốn nghĩ đông nghĩ tây, ngươi làm người sao không thẳng thắn một chút đi??"

Nhị sư huynh tựa hồ bị ta dọa không nhẹ, nét mặt nháy mắt đã cứng ngắc.

"Ngươi bây giờ lại còn hỏi ta, Nguyệt Nhi có phải yêu ta hay không??" Ta càng nói càng hăng, đã lâu không có cơ hội tìm người để mắng như vậy, hai tay còn chống lên eo, "Hai người yêu nhau quan trọng nhất là cái gì? Hả? Là cái gì? Ta hỏi ngươi đó! Là cái gì hả??"

Nhị sư huynh cứng ngắc há miệng thở dốc: "Ách… Quan trọng nhất…"

"Tín nhiệm! Quan trọng nhất là tín nhiệm!" Ta lại tiếp tục rống, hoàn toàn mặc kệ bây giờ vẫn là sáng sớm, "Ngươi đa nghi như vậy, nhường Nguyệt Nhi sao có thể không tức giận? Còn làm trò trước mặt ta chất vấn nàng, ngươi có phải không cho Nguyệt Nhi lưu chút mặt mũi??"

"Ta…" Nhị sư huynh đầu đã hoàn toàn cúi gằm, chỉ yếu ớt nói, "Ta… Ta sai lầm rồi…"

Nhìn Nhị sư huynh vô lực, biểu tình tự trách mình, cơn giận của ta nháy mắt cũng tiêu tan, chỉ lẳng lặng nhìn hắn thêm một lát, rồi thở dài xoay người tiếp tục bước đi.

"Sư muội… Ngươi nói rất có đạo lý…" Theo ở phía sau Nhị sư huynh mở miệng nói, "Bị ngươi mắng như vậy, làm ta hiểu ra… Ta thừa nhận thật sự mình hay suy nghĩ linh tinh, lại cũng có chút ngu ngốc…"

Được rồi, Nhị sư huynh. Cái tật xấu lải nhải là bất kể thế nào cũng không đổi được.

Không để ý đến nam nhân ngu ngốc vẫn tiếp tục lải nhải, ta cứ thế tiến về phía trước. Bỗng nhiên, mũi ngửi được mùi hương thơm dịu, dù chỉ thoáng qua cũng đã khiến lòng ta yên tĩnh. Rốt cục đã tìm được ngươi. Ta không khỏi mỉm cười tăng nhanh cước bộ.

Chỉ chốc lát sau, cách đó không xa xuất hiện cây hoa quế quen thuộc.

"Được sư muội chỉ bảo, ta quyết định bỏ thói quen xấu của mình, làm một tiêu sái* nam nhân… Oa! ! Nơi đây có cây hoa quế sao? Trời ạ!" Nhị sư huynh dùng ngữ khí cứ như lần đầu tiên được nhìn thấy hoa quế hô lên. (*: thoải mái, rộng lượng)

Ta bước đến gần hơn cây hoa quế vẫn đang tỏa hương thơm say lòng người, vui sướиɠ từ trong tâm như lan truyền ra khắp thân thể.

"Cây hoa quế này sao lại không có mùi a?" Nhị sư huynh cũng đến gần kêu.

Ta kéo kéo khóe miệng, thật cố gắng kiềm chế tâm mình: "Ngươi nghẹt mũi à!"

"Di, sư muội sao ngươi lại biết?"

Lơ hắn đi, lơ hắn đi, lơ hắn đi, ta muốn lơ hắn.

Ngay lúc ta định tiến lại gần hơn, đột nhiên từ sau lưng truyền đến một hơi nhiệt lượng, nhưng trên cổ lại thật lạnh lẽo, tiếng nói trầm thấp xa lạ vang lên bên tai, hoàn toàn không phải của Nhị sư huynh: "Đừng nhúc nhích."

Rốt cuộc tới rồi.

Đó là điều đầu tiên ta nghĩ đến.

Cũng đúng, cả quãng đường ta lớn tiếng ồn ào cùng Nhị sư huynh liên tục lải nhải, người ta muốn không để ý đến cũng không được a.

"Ngươi muốn gì?!!" Phía sau truyền đến tiếng Nhị sư huynh kinh hoảng kêu la.

Người đứng sau kéo mạnh một cái, thân thể của ta liền hướng tới mặt Nhị sư huynh đứng cách đó không xa. Nét mặt Nhị sư huynh đã hoàn toàn trắng bệch, muốn tiến lên nhưng lại sợ làm ta thương tổn, chỉ có thể biểu lộ ra nét mặt hoảng sợ như vậy, Nhị sư huynh chắc cũng hiểu, đứng sau lưng ta chắc chắn chính là một trong những "người khác" kia.

"Ngươi muốn làm gì?!" Nhị sư huynh la hét, sắc mặt ngày càng tái nhợt.

"Đừng nhúc nhích, ngươi dám động, ta sẽ gϊếŧ hắn." Ở bên tai tiếng nói trầm thấp lại truyền đến, hơi thở của hắn thoáng phả lên cổ ta, khiến toàn thân ta nổi da gà.

Nhị sư huynh không hề động, chỉ lại há mồm hét: "Ngươi muốn làm gì??!!" Ta không khỏi liếc mắt, Nhị sư huynh, ngươi không thể nói câu khác sao, là "Tại sao? Ngươi muốn gì??" cũng không tồi rồi.

"Ngươi câm miệng cho ta!" Người đứng sau có vẻ cũng mất kiên nhẫn, miệng rống to còn tay tăng thêm lực đạo, ấn mạnh chủy thủ* lên yết hầu hơn khiến cho ta thoáng thấy đau đớn, cả thân mình cũng bắt đầu lạnh. (*: dao găm)

Nhị sư huynh lập tức câm miệng, nhưng sắc mặt như không thể xanh hơn được nữa.

"Chúng ta không tìm các ngươi, các ngươi lại tự đưa thân tới tận cửa…" Người nọ chậm rãi nói, sau đó cười ha ha, giọng trầm thấp hỏi, "Các ngươi làm gì Kiện Nhân?"

Quả nhiên là vì chuyện này mà đến.

Nhị sư huynh giống như đã không còn khống chế được mình, chỉ gắt giọng hô: "Tiện nhân? Cái gì tiện nhân? Ngươi dạng này đối với nàng mới là tiện nhân!"

Nhị sư huynh, kỳ thật ngươi có thể đi rồi, thật đấy.

"Hắn tốt lắm, ngươi yên tâm." Ta mở miệng nói, thanh âm bởi vì căng thẳng mà tưởng như chẳng phải của mình. Nguyên lai, ta còn là kẻ rất sợ chết a.

"Dựa vào cái gì để ta tin ngươi?" Người đứng sau hỏi.

"Không cần ngươi tin, chỉ là nói cho ngươi biết mà thôi." Ta nói.

Người đứng sau không nói gì, tựa như đang suy nghĩ. Rồi bỗng một cơn gió thổi qua, cây hoa quế phía sau lại lần nữa tỏa ra hương thơm ngào ngạt rót vào mũi, mấy đóa hoa quế theo gió hạ xuống, thổi tới trước mặt ta.

Trái tim dường như ngừng đập.

Người đứng sau không rõ tình hình của Phùng Kiện Nhân, như vậy có lẽ Tấn Ngưng ở trong chùa vẫn bình an vô sự. Nếu thật là thế, ta còn gì phải lo lắng đâu.

"Ta muốn hai người," người đứng sau đột nhiên lại nói, thanh âm lớn hơn, dường như muốn để Nhị sư huynh nghe thấy rõ ràng, "Phùng Kiện Nhân và… nữ nhi Tấn Thiên Khải."

"Ngươi, ngươi đừng hòng!" Nhị sư huynh thực nam tử khí khái quát.

Nhị sư huynh vừa rống xong, bên tai truyền đến một tiếng cười lạnh, cổ lại một trận đau đớn, sau đó liền nghe Nhị sư huynh hét lớn, biểu cảm cực kỳ kích động: "Chảy máu chảy máu chảy máu!! Ngươi làm nàng chảy máu!!"

Nhị sư huynh, thay vì ở đây chọc giận người này, không bằng ngươi trở về kêu cứu binh đi.

"Nếu trong hai ngày, ngươi không đem Phùng Kiện Nhân cùng nữ nhi Tấn Thiên Khải đến đây, số máu hắn lưu lại sợ rằng so với này còn ít hơn." Người đứng sau bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ muốn dùng sự tàn nhẫn hù sợ Nhị sư huynh.

"Hai ngày sau?? Ngươi muốn làm gì?!" Nhị sư huynh lại gắt giọng hỏi. Kỳ lạ là khi người ta hoảng hốt, đều thường lặp lại một câu nói, dù nó chẳng hề có ý nghĩa gì.

"Ta lặp lại lần nữa…" Người đứng sau tiếp tục chậm rãi nói, "Hai ngày sau, nếu như không đem Phùng Kiện Nhân cùng nữ nhi Tấn Thiên Khải đến đây… Ngay trước cây hoa quế này, ta sẽ gϊếŧ hắn." Lời vừa nói xong, ta bỗng cảm thấy thân mình chợt nhẹ, cả hai chân đã rời khỏi mặt đất.

Lần đầu tiên bay, không ngờ là dưới tình huống này.

Người kia mang theo ta phi thiên độn địa, không thấy rõ cảnh tượng bên dưới, chỉ thoáng nghe tiếng Nhị sư huynh la hét, và càng ngày thanh âm càng nhỏ.

Nhị sư huynh, nhất định phải trở về nói với Nhất Cửu, nhường Nhất Cửu nói cho Tam Thất, hoặc là trực tiếp dùng bồ câu đưa tin cho Tam Thất, nhất định đừng mang quận chúa đi, ngàn vạn lần không được. Trong đầu thì miên man suy nghĩ, còn cơ thể thì lại bị đưa xuyên qua rừng cây, người này… Khinh công thật tốt.