Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 51

51 】

Ta có cảm giác, từ sau khi xảy ra chuyện trong lối đi mật thất ngày đó, quận chúa đã nhận ra.

Nhận ra được ta có cái cảm giác đó, cảm giác áy náy khi yêu.

Có đôi khi Nguyệt Nhi không ở bên cạnh quận chúa, ta thường bồi nàng ngồi ở nội viện nghỉ ngơi. Ta sợ Tấn Ngưng buồn bực, nên luôn tìm chút chuyện vui kể cho nàng. Trước đây thỉnh thoảng nàng sẽ góp đôi lời, nhưng giờ thì nàng lại chỉ yên lặng nghe, một câu đáp lời cũng không có, chỉ có đôi mắt không hề chớp chằm chằm nhìn ta. Ánh mắt ấy, cũng là ánh mắt ta thấy sợ hãi nhất khi nhìn thấy.

Khó hiểu, còn có bất đắc dĩ. Nàng muốn nhìn thấu ta, nàng muốn biết rằng ta rốt cuộc tránh né cái gì.

Thỉnh thoảng nàng còn bỗng nhiên thở dài — tuy chỉ là một thanh âm rất nhỏ mỗi khi ta xoay người cố ý tránh cùng nàng thân mật tiếp xúc, nhưng ta lại nghe được rõ ràng. Mà ta lại chẳng có cách nào để nàng không còn thở dài như lão nhân năm mươi, có lẽ, tất cả bởi vì ta là kẻ nhát gan. Ta sợ hãi nếu nàng biết, tất cả tình yêu của nàng đối với ta sẽ chuyển thành hận, mãi mãi cách xa ta. Lòng tham của ta muốn kéo dài tình yêu ấy, cho dù chỉ là một ngày. Khiến cho ta thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), được quận chúa yêu đã trở thành thói quen của ta, bởi vậy không cam lòng khi mất đi tình yêu đó.

Gần đây ta thường giật mình tỉnh giấc bởi mơ ác mộng, không biết là mơ thấy gì, chỉ thấy sau khi tỉnh lại người đã ướt đẫm mồ hôi.

Ngươi sẽ xuống địa ngục, Thành Nhược Hề. Có đôi lúc ta lại gặp chính cơn ác mộng như vậy, dù lẩn trốn cách nào cũng không thoát được, chỉ biết ở trên giường thở phì phò, hung hăng nguyền rủa chính mình.

Hơn mười ngày trôi qua, trời càng ngày càng lạnh, những kẻ truy lùng quận chúa đến giờ vẫn chưa xuất hiện. Phùng Kiện Nhân vẫn bị chúng ta giam giữ, cả ngày gào to "Phụ trái tử hoàn" "Các ngươi không biết điều" hay những lời linh tinh khác. Tâm tình của mọi người khi bắt đầu là hồi hộp, giờ lại chậm rãi chuyển thành không kiên trì, nhưng vẫn không dám buông lơi bảo hộ đối với quận chúa. Trần Tử Nghĩa thì chưa trở về, Trần phu nhân lại không hề phát hiện chút khác thường nào trong chùa. Cứ vậy từng ngày trôi qua.

Đêm hôm nay, ta lại bừng tỉnh giữa cơn ác mộng. Cố gắng hít thở, mồ hôi đã thấm ướt đẫm toàn thân từ lúc nào.

Ngồi trên giường một lúc lâu trấn tĩnh hoảng hốt, ta mới dám xuống giường tìm nước uống. Những hành động như thế này gần đây thường xuyên lặp lại — giật mình tỉnh giấc, hốt hoảng, xuống giường uống nước — không biết từ bao giờ đã thành thói quen, ta cười khổ, từ khi nào ta có cái thói quen chết tiệt thế này, thói quen khiến cho ta biết tâm mình đang thực dao động bởi áy náy và mặc cảm.

Chỉ vừa uống hết nửa bát nước, chợt nghe như bên ngoài viện có tiếng người nói chuyện, vội vàng đến bên cạnh cửa, ta áp tai mình vào vách nghe ngóng.

Là thanh âm của Tấn Ngưng cùng Nguyệt Nhi.

"Quận chúa! Ngài trở về phòng đi, bên ngoài trời rất lạnh!" Nghe thanh âm của Nguyệt Nhi tràn đầy bất đắc dĩ, sợ là nàng đã khuyên nửa ngày rồi.

"Nguyệt Nhi, ngươi vào trước nghỉ tạm đi, ta ngồi thêm lát nữa." Ngược lại thanh âm của Tấn Ngưng thì lại thực bình tĩnh.

"Như vậy sao được? Quận chúa ngài…"

"Nhược Hề?" Thấy ta đột nhiên từ trong phòng bước ra, quận chúa nhẹ giọng hô, khuôn mặt khẽ cười cười.

"Thành công tử." Đừng ở bên Nguyệt Nhi thấy ta cũng kêu lên, vẻ mặt vạn phần ủy khuất, "Thành công tử, ngươi khuyên quận chúa đi, đến giờ đã hơn nửa đêm, nếu cứ tiếp tục ngồi đây sẽ cảm lạnh."

"Ngưng nhi." Ta xưng quận chúa là "Ngưng nhi" chẳng hề e ngại dù đang đứng trước mặt Nguyệt Nhi, cũng không phải vì bối rối mà gọi. Bởi ta cảm nhận được ánh mắt nàng đang nhìn ta chất chứa bao nhiêu khó hiểu, ưu tư, thậm chí cả nén giận, trên đời này có lẽ tất cả những điều đó vẫn không khiến ta bối rồi bằng một hơi thở dài của quận chúa phát ra. Chỉ cần nghe được thanh âm ấy, ta lại cảm thấy mình bất lực, nhát gan không dám làm gì.

"Trời lạnh, trở về phòng ngủ đi." Ta nói, như cũ vẫn đứng trước của phòng, không tiến lên bước nào.

Tấn Ngưng tựa hồ không nghe thấy lời ta nói, nàng vẫn đang nhìn ta, hai tay vén đặt trên đầu gối, mặt mỉm cười, thật lâu sau mới ngẩng đầu nhìn lên trời đêm, thanh âm mang chút gì đó tựa như tiếc hận: "Đêm nay, nhìn không thấy trăng."

Ta trong lòng thở dài. Chậm rãi đi đến bên cạnh nàng, hướng Nguyệt Nhi nói: "Nguyệt Nhi cô nương, lấy cho quận chúa bộ y phục đi."

Nguyệt Nhi sửng sốt, rồi lập tức gật gật đầu, xoay người trở về phòng.

Từ khi bắt được Phùng Kiện Nhân, chúng ta liền an bài Nguyệt Nhi cùng quận chúa ngụ chung một phòng, ngoại trừ để chiếu cố quận chúa, còn để khi có chuyện xảy ra cũng sẽ có người chiếu ứng, bất kể đối với quận chúa hay là Nguyệt Nhi mà nói đều là tốt nhất.

Ta ngồi xuống đối diện Tấn Ngưng — vốn là không dám ngồi bên người nàng, nhất là vào ban đêm mẫn cảm thế này. Cả hai cứ ngồi như vậy, Tấn Ngưng ngửa mặt nhìn nhìn bầu trời đêm không trăng, mà ta thì chỉ nhìn khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu* của nàng. Dù nàng đang cười, nhưng cảm giác nụ cười kia có bao nhiêu lạnh. (*: cười mà như không cười)

Nàng không vui.

Ta cảm giác được, biết nàng không vui.

Đột nhiên giống như chú ý tới tầm mắt của ta, Tấn Ngưng quay đầu trở lại, cùng ta bốn mắt nhìn nhau. Chung sống nhiều ngày như vậy, có bao nhiêu lần ta cùng quận chúa bốn mắt nhìn nhau, nhưng lần này lại khiến cho ta đau lòng. Nàng vẫn đang cười, đôi môi mỏng không khoan nhượng nhếch uốn thành đường cong, nhưng chẳng một chút vui mừng.

"Nhược Hề… Ngươi cũng không ngủ." Nàng nói, thanh âm không chút cảm xúc.

Dự cảm bất tường lập tức thổi quét toàn thân. Giọng điệu không mang theo chút xúc cảm thế này, là báo hiệu cho Tấn Ngưng tức giận. Nhớ rõ lần trước nàng cũng nói chuyện không cảm xúc, và ánh mắt thì lại nồng đậm bi thương.

Ta nhìn đôi mắt nàng… Quả nhiên.

Lúc này, Nguyệt Nhi cầm theo trường y của quận chúa, đến phía sau nàng nhẹ giọng nói: "Quận chúa, trời lạnh, ngài để Nguyệt Nhi mặc cho ngài xiêm y."

"Trước để xuống đi." Tấn Ngưng nói, cặp mắt lúc nãy nhìn ta giờ đã chuyển sang hướng Nguyệt Nhi.

"Nhưng là…"

"Ngươi về phòng trước nghỉ ngơi đi, ta sẽ lập tức trở về." Quận chúa không để Nguyệt Nhi nói tiếp, giọng điệu mang theo một chút như là mệnh lệnh.

"…Vâng" Nguyệt Nhi đem quần áo đặt ở trên bàn, nhìn nhìn ta, rồi mới xoay người rời đi.

Thật lâu sau, thật tự nhiên nàng nhẹ nhàng nâng tay xoa lên trường y đặt trên bàn. Ngón tay mảnh khảnh vuốt qua từng nếp uốn, dừng lại một chút, một lát sau lại buông hai tay đặt ở trên đùi. Đầu Tấn Ngưng hạ xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm trường y, không chút động tĩnh.

Một trận gió lạnh thổi qua, ta không nhịn được rùng người. Mái tóc dài của Tấn Ngưng bị gió thổi hơi lay động, nhưng tuyệt nhiên nàng vẫn không nhúc nhích, tựa như hoàn toàn không có chút cảm giác nào.

"Ngưng nhi, mặc y phục lên đi, trời lạnh." Ta nói. Quận chúa thân mình vốn không tốt, nếu gặp gió lạnh, rất dễ sẽ nhiễm phong hàn.

"Nhược Hề." quận chúa lại ngẩng đầu nhìn ta, "Ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?"

Ta đứng lên, giống như không nghe đến câu hỏi của nàng, chỉ lập tức cầm lấy xiêm y trên bàn bước đến phía sau lưng quận chúa: "Mặc vào đi, bằng không thật sự sẽ cảm lạnh." Nói rồi, cẩn thận nâng trường y lên, ý bảo Tấn Ngưng vươn tay để ta giúp nàng mặc y phục vào.

"Ngươi có lời muốn nói, đúng không?" Tấn Ngưng lại hỏi.

"Mặc vào đi, trời càng ngày càng lạnh." Ta nói, như cũ cầm trường y đứng sau lưng nàng.

Tấn Ngưng không nói thêm gì, thật lâu sau mới chậm rãi chìa hai tay.

Ta cười cười, sau đó giúp nàng nhẹ vén tóc dài, nâng lên trường y mời nàng đưa hai tay nhập vào, rồi mới buông mái tóc dài của nàng xuống. Vươn tay giúp nàng sửa lại một chút cổ áo, mới định thu tay về. Ngay trước khi ta kịp thu tay về, tay trái quận chúa nhẹ nhàng xoa lấy tay ta. Lòng ta run lên, vẫn không nhúc nhích, để tùy nàng nắm bàn tay mình.

"Cảm giác như, Nhược Hề cách ta thật xa." Quận chúa nói rồi nhẹ nghiêng đầu, đem má dán lên lòng bàn tay ta. Đứng ở phía sau ta không thấy được nét mặt nàng, nhưng ta cảm nhận được mặt nàng thật lạnh, hay tại bởi vì ta mới từ phòng bước ra, bàn tay vẫn còn nóng?

"Cảm giác đó luôn khiến ta cảm thấy bất an." Quận chúa vẫn nói, thanh âm rất nhẹ. Không có bất kỳ dấu hiệu muốn tức giận như ta vừa nghĩ, ngược lại còn thật ôn nhu, giống như lời nói khe khẽ thông thường.

Ta cúi đầu cười khổ.

"Nếu…" Ta nghe được chính mình hé miệng, mà chỉ hộc được một từ.

Quận chúa vẫn không nhúc nhích.

"Nếu, tất cả chuyện này đều là giả?" Ta nói.

Ta cảm thấy thân mình nàng cứng đờ.

"Hết thảy đều là giả, trừ bỏ… Cảm tình của ta. Nếu là như vậy, ngươi sẽ như thế nào, Ngưng nhi?" Ta tiếp tục mở miệng, nói đến chủ đề mà chính mình chưa bao giờ dám đυ.ng chạm.

Tấn Ngưng không nói gì, chậm rãi ngồi thẳng thân mình cứng ngắc, một tia gió lạnh thổi qua lòng bàn tay, lạnh đến nỗi khiến lòng ta run nhẹ.

Thật lâu sau, khi nhiệt lượng trong lòng bàn tay đã hoàn toàn tan biến, quận chúa nói, trong ngữ điệu có chút ý cười: "Ngươi đang nói gì vậy… Nhược Hề?"

Thiếu chút nữa.

Chỉ thiếu chút nữa thôi.

"Ta…"

"Nhược Hề, gần đây ngươi luôn thích nói những lời ta không hiểu…" Vẫn là giọng điệu hơi cười, Tấn Ngưng cúi thấp đầu, sau đó lại ngẩng lên rồi tiện đà đứng dậy.

"Trời lạnh, trở về phòng ngủ đi…" Nàng lặp lại câu mà ta chỉ vừa mới nói, tiếp đó xoay người.

Nàng đang cười.

Khuôn mặt tuyệt mỹ đang đối với ta khẽ mỉm cười.

Còn ta không biết, trên mặt mình lúc này là biểu cảm gì nữa.

Quận chúa nhìn ta, nhưng tầm mắt lại không dừng lâu trên người, chỉ lát sau nàng đã khẽ lách nhẹ qua người ta bước đi.

Thật sự, chỉ thiếu chút nữa.