Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 23

23 】

"Ngươi… Ngươi không phải là Tiểu Long đệ sao?" Mặt con chuột kề sát nhìn ta, rồi kinh động hô.

Nếu không phải trên người ta còn cõng quận chúa bệnh nặng, ta đã xoay người tránh ngươi.

"Chuyện gì vậy, phía sau còn một Đại thúc… Ơ, còn có con gái nữa kìa!" Một người sơn trại nam nói. Khẩu khí nghe sao thật là khó chịu, nói Diệp Nhi giống như là cái thứ gì.

Đột nhiên, ta cảm thấy chung quanh thế giới bắt đầu chao đảo, ngâm mình ở y quán mười tám năm, ta đương nhiên biết mình xảy ra chuyện gì. Tin được bọn hắn sao? Ai… Chẳng còn cách nào…

"Diệp Nhi… Và… Hắc bạch Hồ lão nhân…" Ta xoay người, gắng sức ý bảo bọn hắn tiếp nhận quận chúa trên lưng ta, "Phiền giúp ta hảo chiếu cố nàng…"

Rồi trong khoảng khắc cả thế giới biến thành tối đen, ta chỉ còn mơ hồ nghe được thanh âm: "Không nên gọi ta lão nhân…"



Mặc dù chưa từng hôn mê, nhưng giờ đây rốt cuộc ta cũng biết mùi vị hôn mê thế nào. Thân thể như trôi nhẹ nhàng, tựa như đang ngao du ở trong biển rộng, mặc dù chưa thấy qua biển, nhưng nghe sư phụ kể, chính là, nó rất lớn… Phải… biển.

Ta cảm thấy như mình đang bay tới một nơi rất xa, rời xa sơn trại, rời xa vương phủ, rời xa y quán. Cảm giác thật là thoải mái, giống như quên đi mình là nữ tử đáng thương không thể lấy thân phận thật đối với mọi người, giống như quên đi chính mình từng bị cha mẹ đem tới y quán bỏ rơi, giống như quên đi hết thảy. Ta vẫn là ta, cũng có thể không phải là ta… Thực xúc động là mình có thể nói chuyện sâu sắc như vậy, nếu Nhị sư huynh nghe được, tám phần hắn sẽ cho là đầu óc ta bị nước cuốn trôi rồi.

Đột nhiên ta nghe được tiếng khóc âm thầm, ta lén lút theo hướng thanh âm bước tới, người nọ khóc thực thê lương, nghe khóc ta cũng cảm thấy thật đau lòng. Muốn tới vỗ vai người đó, nói cho hắn biết đừng nên khóc nữa, đang có khó khăn gì sao? Rồi bỗng nhiên trời như sụp xuống, mười tám năm nay ta chưa từng thấy qua. Ta muốn tìm lại người kia, nhưng xung quanh giờ chỉ còn lại màu đen.

Tiếng khóc đã không còn vang bên tai nữa, người nọ giống như đang đứng ở bên cạnh ta, rồi trong chốc lát lại như xa lắm. Ta vẫn tiếp tục đi tìm, khi bắt đầu thì vẫn thấy thân thể khỏe mạnh, nhưng càng về sau càng thấy nặng nề. Ta không thể tiếp tục đi được, phải tìm đường ra thôi.Ta thử tiến lên phía trước đến nơi mảnh đen kỳ dị, rồi lại phát hiện thân thể như không thể nhúc nhích được.

Loại cảm giác này… Thế nào thật giống như Nhị sư huynh hay nói, là bị quỷ áp (bóng đè)! Ta cố chạy trốn, nhưng cảm giác như không thể di chuyển, Thành Nhược Hề ta rốt cục gặp quỷ sao?! Sợ hãi, ta bắt đầu liều mạng giãy dụa, nhưng cuối cùng đều là phí công.

"Nhược Hề… Mau dậy tiêm thuốc…" Ta thế nhưng nghe được thanh âm của sư phụ! Ta muốn cất tiếng trả lời, nhưng dù một chữ cũng không nói được.

Thanh âm của Nhị sư huynh như từ bóng đêm vang vọng: "A Thành sư muội, thực phiền!"

Thực phiền… Thực phiền… Thực phiền… Lời nói cứ vô số lần lặp lại như đánh vào tim của ta.

Còn chưa chờ ta phản ứng, Đại sư huynh cũng tới giúp vui: "Ngươi cho rằng ta không biết việc ngươi trộm bánh mỳ ăn sao?! Thật là bất trị!!"

Bất trị… Bất trị… Bất trị…

Ta tuyệt đối là gặp quỷ rồi.

Ngay lúc ta dường như là sắp ngạt thở bởi những lời quở trách khó nghe, thì bên tai lại đột nhiên truyền đến một thanh âm thật là êm ái: "Nhược Hề… Tỉnh dậy! Nhược Hề! Ngươi tỉnh dậy đi!"

Tựa như vỗ về.

"Nhược Hề! Tỉnh dậy!"

Ta cảm giác được thân thể của mình bắt đầu ấm áp, mọi vật xung quanh đang tối đen… Chỉ chốc lát sau, đã dần trắng xoá… Thanh âm êm ái kia càng ngày càng lớn hơn, rồi… Rồi ta mở mắt.

Cảm thấy rằng mình là đang nằm trên giường, muốn nghiêng đầu nhìn quanh, lại phát hiện thấy mình ngay cả một chút khí lực cũng là không có, nhìn sang bên phải thấy một gương mặt quen thuộc đang nhìn nhìn ta, ta cùng nàng đối diện, một lát sau, người đó cao hứng bật cười, so với cái nơi tối tăm ta vừa thoát khỏi, thì nụ cười này thật tựa như là hoa hướng dương tỏa sáng.

Ta rất muốn nói chuyện, vì thế mở miệng: "Nước…"

Nhất định đây là phản ứng bản năng.

"Hảo, hảo…" Nàng vui mừng xoay người rời khỏi, chỉ chốc lát sau trở lại cầm theo một chén nước đầy, nhẹ nhàng nâng ta ngồi dậy, rồi bắt đầu từng ngụm uy* ta uống nước. Thật sự là khát quá, lúc đầu ta còn nhã nhặn nhấp từng ngụm nhỏ, sau lại trực tiếp giành lấy chén nước, ngửa cổ dốc hết nước vào trong bụng. (*: đút, mớm, bón…)

"Đừng vội, từ từ uống thôi!" Người bên cạnh nhẹ nhàng xoa lấy lưng ta, trong lời nói tựa như nghe được nụ cười của nàng.

Sau khi uống xong nước, ta mới lo lắng nhìn người kia là ai.

"Quận chúa!" Ta thình lình kêu to.

"Hư!" Quận chúa tựa hồ bị ta làm cho hoảng sợ, vội vàng lấy tay ngăn miệng ta lại, thấy ta không nói gì nữa, mới nhỏ giọng nói: "Hiện giờ ta đang lẩn trốn ở bên ngoài, không còn là quận chúa, ngươi cũng đừng như vậy gọi ta."

"Vậy, ta kêu ngài là gì đây…"

"Cũng đừng dùng kính ngữ… Ngươi kêu ta là…" Quận chúa nói, rồi cầm chiếc bát trên tay ta xoay người đi, ta hảo vất vả mới nghe được hai chữ sau nàng nói,"…Ngưng nhi."

Đây không phải tên Vương gia kêu sao?! Ta sao lại có thế kêu, nói không chừng ngày nào đó nhường Vương gia nghe thấy được, đầu ta liệu còn giữ được không? Không đợi ta trả lời, quận chúa đã cất xong bát, đến cạnh ta nói: "Thân thể ngươi sao rồi? Nghe Bạch cô nương nói, ngươi đã hôn mê ba ngày, ngươi vẫn nên nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt." Nói xong nàng hầu hạ giúp ta nằm xuống.

Ba ngày?! Ta vậy mà đã hôn mê ba ngày?!

"Không phải quỷ áp giường sao?!" Ta kìm lòng không được thuyết.

"Cái gì?" Quận chúa giúp ta vỗ vỗ gối đầu, nghe được ta nói chuyện liền hỏi.

"Ta hôn mê ba ngày?" Ta thuận theo nằm xuống giường, nghiêng đầu sang nhìn quận chúa.

"Ân. Ta nghe Bạch cô nương nói, cũng là vì ta, ngươi mới…" Quận chúa nói xong, cúi đầu kéo kéo ống tay áo.

Đột nhiên nhớ tới bệnh của quận chúa, ta khẩn trương hỏi: "Quận chúa, thân thể của người ra sao?"

"Đã bảo đừng gọi ta quận chúa." Quận chúa mím chặt môi vẻ mặt bất mãn nhìn ta.

Chẳng lẽ thật sự để cho ta giống Vương gia gọi người Ngưng nhi sao?

"Ta…" Ta nghẹn thở ra một hơi, rốt cục há mồm, "Tấn cô nương…"

Quận chúa xì một tiếng rồi nở nụ cười, dường như biết ta khó xử, một bên giúp ta đắp kín mền, một bên nói: "Cơ thể của ta tối hôm qua tốt hơn rồi, đừng lo lắng." Nói xong, tựa hồ thở dài, lại ngồi bên giường.

"Vậy tốt quá." Ta nhìn sắc mặt quận chúa so với mấy ngày trước đã tốt hơn rất nhiều, hơi hơi cười cười.

Tảng đá trong lòng rốt cục đã buông xuống được.

"Ngươi là người duy nhất, giống phụ vương luôn để ý đến ta." Quận chúa nói, ngữ khí tựa như sương như khói. Tuy nói ta không cần tiếp tục kêu nàng quận chúa, nhưng nàng vẫn là không cẩn thận xưng cha của mình là phụ vương. Nói cũng đúng, là xưng hô thì sao nói sửa là có thể sửa liền được.

"Yên tâm đi, người cùng Tấn vương gia nhất định có thể bình an gặp lại." Ta nói.

Quận chúa quay đầu, cùng ta đối mặt. Đôi mắt của nàng khiến cho ta cảm thấy bình yên, tựa như mùa hạ được đứng ở nơi hồ mát, nghe tiếng ếch kêu, thoải mái nằm trên bãi cỏ, thực làm cho người ta cảm thấy an bình. Lúc này, cảm giác giống trong sơn động lại xuất hiện, trong tim tựa như có dòng nước ấm chảy qua, cũng vừa giống như có một bàn tay nhỏ bé ở đâu đó đang đánh từng hồi lên trái tim ta.

Ta cố gắng vắt óc suy nghĩ liệu dòng nước ấm này từ đâu xuất hiện, thì quận chúa đột nhiên đứng dậy, ngữ khí có điểm dồn dập nói: "Ân… Đúng, đúng rồi, ta còn phải đi báo cho Bạch cô nương biết ngươi đã tỉnh, ngươi chờ nhé." Nói rồi, cũng không thèm nhìn ta một cái vội vàng rời đi.

Không có quận chúa trong phòng, cảm giác về dòng nước ấm cũng dần biến mất.