Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 15

15 】

"Bớt sàm ngôn đi!" Giọng trầm ồm kia lại vang lên, "Muốn lưu mạng sống thì mau đưa tiền ra đây!!!" Rốt cục cũng quay lại nói chuyện bình thường.

Rồi lại có tiếng đao kiếm được rút ra khỏi vỏ, chẳng lẽ cần phải động thủ thật sao?

"Lão huynh, ngươi nếu muốn tốt, xem xem phía sau chúng ta có bao nhiêu huynh đệ, ngươi đem tiểu đồ chơi kia thu lại đi!" Quả nhiên là khẩu khí của cướp, hàm ý cô đọng. Đột nhiên bên tai vang lên lời sư phụ nói: "Ngươi tuy là thân nữ nhi, nhưng đầu óc lại cực kỳ linh hoạt, lần này thượng kinh, chính là muốn ngươi nghĩ kế, đừng để hai cái đầu gỗ này phá hủy đại sự.."

"Đầu óc lại cực kỳ linh hoạt"… "Đầu óc lại cực kỳ linh hoạt",…

Trong đầu luôn vang lên thanh âm của sư phụ, chẳng lẽ, đây chính là lúc để ta ra tay sao?

Bên ngoài Đại sư huynh vẫn không có động tĩnh, tựa hồ nhất định theo câu danh ngôn "Địch không động, ta không động", băng cường đạo (cướp) kia cũng chỉ ồn ào, không có hành động gì thêm. Được rồi, Thành Nhược Hề, đến lúc ngươi tỏa sáng rồi!

Ta hít một hơi thật sâu, đứng dậy bước mạnh ra phía cửa xe. Cái quái gì, là thật hay giỡn vậy, nhìn quanh đếm sơ sơ, băng cường đạo này chí ít cũng có hơn hai mươi người. Coi như Đại sư huynh là giang hồ đệ nhất võ hiệp đi, cũng phải bị quần tơi tả, huống chi hắn không phải.

"Đại ca, thêm một gã tiểu bạch kiểm đi ra!" Ai là tiểu bạch kiểm hả (con trai mặt trắng, dáng nhỏ con, tóm lại là nhìn em ấy ẻo lả)!! Ta men theo thanh âm hướng người kia trừng mắt, ra là một kẻ có cái mặt chuột, thật đúng là theo tâm sinh (người mặt ra sao, thì sống như vậy).

"Nếu không giao tiền ra đây thì chúng ta không khách khí đâu!" Đứng ở giữa là một người có dáng vẻ vạm vỡ, Lão hán to con đó la lớn. Xem ra hắn chính là Lão đại rồi.

"Các vị huynh đệ…" Ta ôm quyền định cất lời, thì một cường đạo chen miệng nói: "Ai là huynh đệ của ngươi! Mau lấy tiền đưa ra đây!!"

"Câm miệng!" Lão hán to con quay đầu hung hăng trừng mắt liếc người kia, sau đó lại nhìn về phía ta: "Có lời gì nói mau!!"

Xem ra cũng không có tệ.

"Các vị huynh đệ, các vị Lương Sơn hảo hán…" ta lại ôm quyền, hướng bốn phía nói, "Bởi vì có câu trộm cũng sinh nhai, thực không dám giấu diếm, tiểu sinh trên người chỉ có mấy văn (đồng) tiền lẻ…"

"Lừa quỷ à! Xe ngựa cao cấp thế mà!" Một vị cường đạo lại nói leo.

"Không nên bị ánh mắt của các ngươi che mờ!!" Ta đột nhiên phóng lớn thanh âm của mình, khiến toàn trường nhiều người sợ tới mức phát run. Ta cau mày, rồi bước lên phía trước. Lúc này vị xa phu mặt đang tái mét ngồi trước đầu xe thì nhìn ta với vẻ mặt như muốn nói "Ngươi có bị sao không thế".

"Đây chỉ là một người hảo tâm ở kinh thành đã bố thí cho chúng ta phương tiện mà thôi… Kỳ thật, ta cùng với tam tiểu nữ nhi (con gái thứ ba) của Quan đại lão gia (kẻ giàu có) ở kinh thành có tư tình, chúng ta bây giờ là đang chạy trốn…" Ta cụp mắt, lắc đầu thở dài.

"Nói hươu nói vượn!"

"Quỷ mới tin ngươi!"

"Đại ca, chúng ta trực tiếp động thủ vậy!"

"Các ngươi câm miệng cho ta!!" Lão hán to con vung tay lên, phía sau tất cả lập tức ngậm miệng.

"Vì sao phải trốn?" Lão hán to con nhìn chằm chằm ta hỏi.

Thật tốt quá, mắc câu rồi.

"Vì Quan lão gia khinh thường ta, cảm thấy ta không xứng với địa vị nhà hắn, vì thế chia rẻ chúng ta đôi khổ chim uyên ương, lại còn phái sát thủ đi diệt trừ ta…"

"Khinh người quá đáng!" Một cường đạo tựa hồ bị ta làm cho cảm động hô lên.

"Vậy các ngươi đây là đang bỏ trốn?" Lão hán to con lại hỏi.

"Đúng vậy! Chúng ta tin tưởng người có tình sẽ thành thân thuộc, nay ta muốn nói cho tất cả những kẻ khinh thường người nghèo chúng ta biết, chúng ta không dễ bị coi thường!" Ta đặc biệt vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi.

"Nói rất hay!!" Thậm chí có mấy người kích động vỗ tay.

Cho nên nói, cần đề cao giáo dục để thông minh hơn là thiết yếu.

Lại không nghĩ, Lão hán to con kia mặt đen lên (ý là tức giận) rồi chỉ vào Đại sư huynh hỏi: "Hai người các ngươi bỏ trốn, thế người mắt nhỏ này là ai?!"

Nguyên lai vẫn là một người khó đối phó.

"Hắn?" Ta liếc nhìn Đại sư huynh đứng ở một bên không chút biểu tình, "Hắn… Hắn là trợ giúp chúng ta bỏ trốn Vân đại hiệp, người giang hồ, người giang hồ!" Ta cảm giác được mình đã mồ hôi ướt đẫm.

"Ngươi!" Lão hán to con chỉ ta, "Xuống đây!"