"Được rồi, hôm nay học tới đây thôi."
"Đứng dậy."
"Hẹn gặp lại thầy."
"Hô ~ Cuối cùng cũng tan lớp rồi, tiểu Trĩ chúng ta nên về thôi." Bé Kỳ Yên Nhi hít sâu một hơi. Từ sau khi Lệnh Hồ Mị mang nhỏ về nhân giới, mỗi ngày ngoài lên lớp cũng chỉ có lên lớp, giờ luyện công của nhỏ cũng không còn.
"Ta mỗi ngày thấy ngươi rất là không muốn, tại sao không nói với Lệnh Hồ Mị chứ? Huống chi những thứ này với Hồ tộc mà nói đều là vô dụng cả." Thanh Trĩ ngồi trong hạt xích huyết châu nhìn bé Kỳ Yên Nhi dọn đồ.
"Chỉ sợ là má Mị có lý do của má thôi." Bất đắc dĩ thở dài, vội vội vàng vàng dọn đồ đi ra khỏi lớp. Ở cổng trưởng đã nhìn thấy chiếc xe thể thao của Lệnh Hồ Mị, bé Kỳ Yên Nhi đi nhanh tới.
"Sao vậy? Thầy Kim Thiên vẫn lải nhải vậy à?" Giúp bé Kỳ Yên Nhi thắt dây an toàn, khởi động xe.
"Còn chưa tới mức đó. Má Mị, mẹ đâu?"
"Cùng dì Tư Vũ của con đi dạo phố rồi, chốc nữa chúng ta đi đón mẹ."
"Vâng."
"Tư Vũ? Đang nhìn gì vậy?" Kỳ Uyển Ca theo ánh mắt của Lặc Tư Vũ nhìn qua, đối diện tới tấm quảng cáo truyền bá buổi biểu diễn đêm nay của Dạ Dạ ở trên tủ tường.
"Sao vậy? Lại nhớ Dạ Dạ rồi?" Tựa cười mà không cười nhìn Lặc Tư Vũ. Bị nói trúng tâm sự, Lặc Tư Vũ trái lại cũng thản nhiên.
"Uyển Ca nghe bảo vị kia của nhà chị một lúc nữa sẽ tới rồi, chuyện công ty....." Thấy vẻ cười hài lòng trên mặt Kỳ Uyển Ca dần dần tản đi. Nói ra cũng không có gì, là hôm nay Kỳ Uyển Ca ở nhà quả thực nhàm chán nên đểu Lặc Tư Vũ cùng cô tới công ty của Lệnh Hồ Mị, vừa lúc nhìn thấy một người nữ đυ.ng tiến vào l*иg ngực Lệnh Hồ Mị, mà Lệnh Hồ Mị lại không có đẩy ra. Một cái đυ.ng đó cũng đυ.ng đổ bình giấm nhỏ của Kỳ Uyển Ca rồi.
Lặc Tư Vũ nhìn thấy trong mắt Kỳ Uyển Ca chợt lóe lên tinh quang, trong lòng bi ai một lần cho Lệnh Hồ Mị. Kỳ Uyển Ca phúc hắc mọi người đều biết, cô đã cảm nhận thật sâu từ sớm rồi. Nhưng tên Lệnh Hồ Mị kia lại không phải Uyển Ca thì không yêu, thật ứng với câu nói: Chu Du đánh Hoàng Cái, một người muốn đánh một người muốn bị đánh*.
[Cho bạn nào không rành tam quốc như mình có thể theo link này đọc điển tích: https://earlpanda.wordpress.com/2012/05/07/dien-hay-tich-la-4/ ]
Hai người đi khỏi cửa hàng, xa xa đã thấy Lệnh Hồ Mị tựa vào trước xe vẩy tay về phía các nàng.
"Xem ra vị kia của nhà chị tâm tình không tệ nha."
"Tư Vũ, dường như chị cảm thấy gần đây Dạ Dạ thông báo có chút hơi ít." Kỳ Uyển Ca cũng nhìn thấy người nọ vẫy tay về phía mình. Người nọ rất đẹp, đây là điều cô đã sớm biết, chỉ là hôm nay dưới ánh nắng người nọ tựa hồ đẹp đến khiến người không mở mắt nổi. Vui mừng nhiều vì người nọ là của mình, ghen tức mới nãy cũng được quét sạch.
"Uyển Ca, mệt sao?" Thuận tay nhận lấy túi đồ trên tay Kỳ Uyển Ca, tựa hồ đã thành một loại thói quen.
"Vẫn tốt, tiểu Yên đâu?" Tay vắt lên cánh tay Lệnh Hồ Mị.
"Ở trong xe đợi chúng ta, lạnh không? Sao không mặc đồ nhiều chút." Nhíu nhíu mi, cũng đã lớn vậy rồi còn không biết săn sóc bản thân. Lệnh Hồ Mị buông túi đồ xuống, cởϊ áσ khoác ra khoác lên người Kỳ Uyển Ca.
"Vậy, Uyển Ca em còn có việc, đi trước đây." Lặc Tư Vũ cảm thán: hai người này ân ái thật đúng là không phân trường hợp a ~ bầu không khí này cô không thể ở lại nữa.
"Tư Vũ, lên xe chúng ta cùng về đi." Lệnh Hồ Mị lúc này mới chút ý tới những người xung quanh, ngượng ngùng cười cười với Lặc Tư Vũ.
"Không cần đâu, một lúc nữa Dạ Dạ sẽ tới đón em. Uyển Ca không thể bị lạnh, hai người về trước đi." Cười cười ý ngại ngại.
"Vậy bọn chị đi trước đi, nếu có chuyện nhớ gọi điện thoại cho chị." Áo khoác mang theo mùi vị của Lệnh Hồ Mị, Kỳ Uyển Ca trong lòng rất vui thích, chuyện ở công ty đó sớm đã không biết bay đi nơi nào rồi. Mà giờ Lệnh Hồ Mị lại không biết trong không lúc vô tình nàng đã tránh được một kiếp nạn.
"Ừ.. Bái bai ~" Lặc Tư Vũ lắc lắc tay về phương hướng của Kỳ Uyển Ca với Lệnh Hồ Mị ~
"Mẹ ~~" Mới vừa đi tới trước xe, bé Kỳ Yên Nhi đã bổ nhào lên người Kỳ Uyển Ca.
"Con nhẹ chút ~ Mẹ con giờ đang là động vật cấp cao cần bảo vệ đó!" Lệnh Hồ Mị kéo bé Kỳ Yên Nhi ra, nhỏ không vui mà bĩu bĩu môi.
"Được rồi được rồi, hai người cứ gặp mặt là ầm ĩ lên. Người nhận biết được hai người là mẹ con, người không nhận biết được còn tưởng hai người là kẻ thù đó." Vỗ vỗ vai bé Kỳ Yên Nhi tỏ vẻ an ủi, lại vứt một ánh mắt cho Lệnh Hồ Mị, ý tứ rõ ràng: chị ngoan ngoan chút cho em!
"Được rồi, được rồi!" Lệnh Hồ Mị nhún nhún vai, mở cửa xe cho Kỳ Uyển Ca, tay phải đỡ khung xe phía trên, rất sợ Kỳ Uyển cụng phải. Sau khi thắt dây an toàn cho cô, Lệnh Hồ Mị mới chạy qua bên kia dặn dò bé Kỳ Yên Nhi thắt chặt dây an toàn, khởi động xe.
Sau khi đám người Kỳ Uyển Ca đi rồi, Lặc Tư Vũ không như cô nói có Dạ Dạ sẽ tới đón cô, mà là đi một mình trên đường.
"A a ~~ Mau nhìn đi là Dạ Dạ, là Dạ Dạ a!!" Một nữ sinh ở trên phố phát ra một tiếng thét chói tai.
"Sớm biết hôm nay chương trình Minh Tinh mời Dạ Dạ, mình nhất định sẽ đi đặt vé vào cửa rồi!" Một nữ sinh khác mặt đầy vẻ tiếc nuối.
Nghe được những lời đó, Lặc Tư Vũ quay đầu lại. Trên một siêu thị có màn hình cực lớn đang chiếu chương trình Minh Tinh về các nghệ sĩ đang hot, khách quý kỳ này chính là Dạ Dạ. Mới nãy chỉ là một màn giới thiệu thôi, giờ chương trình mới thật sự bắt đầu.
"Cô ấy thật là quá hot đi, rất là nhiều người gửi thư muốn chúng tôi mời cô ấy tới chương trình Minh Tinh, nhưng vẫn luôn vì thông báo đầy mà bị từ chối. Mọi người có thể đoán được cô ấy là ai rồi chứ?" Người dẫn chương trình đánh động không khí toàn khán đài.
"Dạ Dạ, Dạ Dạ, Dạ Dạ!" Lúc này ở dưới đài đã có mấy người không nhịn được hào hứng, hô to tên Dạ Dạ với trên đài.
"Đúng rồi, mọi người đoán không sai, cô ấy chính là ca sĩ mới ra mắt hot nhất hiện nay, nữ thần của đêm tối xưng là Dạ Dạ, cho chúng tôi mời Dạ Dạ!"
"Dạ Dạ, Dạ Dạ, Dạ Dạ cố lên!" Người dưới đài ôm lấy nhau có, chảy nước mắt có, có thể tưởng tượng được độ hot của Dạ Dạ hiện nay.
"Chào mọi ngươi, tôi là Dạ Dạ. Mọi người khỏe chứ?" Hướng về tất cả mọi người dưới đài lộ ra vẻ cười hồn nhiên.
"Khỏe.." Lại một mảnh thanh âm đinh tai nhức óc.
"A ~~ Dạ Dạ, bạn bè của chúng tôi đều rất thích bài hát của cô, từ đâu mà cô có nhiều linh cảm sáng tác tới vậy? Mọi người biết không? Đĩa nhạc xuất bản đầu tiên của Dạ Dạ đã đột phát 80 vạn bản! Oa, Dạ Dạ cô cũng quá hot đi! Tôi đều có chút hâm mộ rồi." Người dẫn chương trình ở một bên cảm khái.
"Tôi đã ghi lại từng chút từng chút trong cuộc sống, tôi nghĩ đó là linh cảm đi." Hơi hơi cười một cái, mê đảo người ái mộ đông đảo dưới đài.
"Dạ Dạ.." Nhìn tới đó, Lặc Tư Vũ cũng câu lên khóe môi, Dạ Dã đã trở nên thành thục rồi.
"Đều biết chuyện tình cảm của minh tinh sẽ bị soi mói, vậy Da Dạ, do đâu mà cô có dũng khí thừa nhận tình yêu của mình với mọi người vậy?"
Dạ Dạ đã sớm nghe nói người dẫn chương trình Minh Tinh khó giải quyết, chỉ là không nghĩ tới vừa lên lại hỏi vấn về trực tiếp như vậy. Trong lúc nhất thời bầu không khí có chút gượng gạo.
"Dạ Dạ, cố lên!!! Chúng em vĩnh viễn ủng hộ chị!!!" Người xem dưới đài cũng khẩn trương không thôi. Không biết là ai dẫn đầu kêu lên một tiếng, người ái mộ dưới đài liền bắt đầu kêu theo. Họ yêu Dạ Dạ một nguyên nhân khác chính là sau khi Dạ Dạ ra mắt đã thừa nhận mình có người thích, cô thích một cô gái. Người ái mộ yêu cô không giả bộ, mà lại vì người con gái cô yêu, cho nên phần đông người ái mộ đều là nữ sinh.
"Cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ cho tới nay, thật ra người cho tôi dũng khí là người ở bên tôi. Khi tôi tám tuổi thì quen biết chị ấy....." Ánh mắt Dạ Dạ có chút thấm ướt.
......
Cô cũng không biết cha mẹ mình là ai, cũng không biết nhà mình ở đâu. Cô chỉ biết cô gọi là Dạ Dạ, là một đứa mồ côi.
"Con nhỏ mù, con nhỏ mù, con nhỏ mù không ai thèm." Dạ Dạ từ đằng xa nhìn thấy một bé gái bị mấy đứa trẻ cô nhi viện đẩy ngã xuống đất. Nhỏ nhìn qua bé gái kia, là người bị đưa tới mấy ngày trước, mắt bé ấy không nhìn thấy nên mới bị người ta ức hϊếp.
Sau khi mấy đứa nhỏ đó đi, Dạ Dạ nhìn bé gái kia từ từ đứng lên. Bé ấy cũng không khóc, một mặt bình tĩnh, tựa như mọi chuyện đều chưa từng xảy ra vậy. Dạ Dạ chầm chậm đi tới bên người bé kia, lần đầu tiên vươn tay về phía bé ấy. Tại sao? Hỏi Dạ Dạ thì nhỏ cũng chẳng biết, có thể vì tò mò về bé ấy đi.
"Em gọi là Dạ Dạ, chị tên gì?" Dưới nắng chiều, Dạ Dạ dắt tay bé kia nhẹ nhàng hỏi.
"Lặc Tư Vũ.." Gió nhẹ thổi qua, thanh âm dễ nghe từ trong miệng bé ấy truyền ra. Ba chữ nhẹ nhàng vùi vào lòng Dạ Dạ. Năm đó Dạ Dạ tám tuổi, Lặc Tư Vũ mười tuổi.
Dạ Dạ rất thông minh, có rất nhiều người muốn nhận nuôi nhỏ, nhưng đều bị nhỏ nghĩ hết các cách cự tuyệt. Lúc Dạ Dạ lại một lần tóc rối bời, chạy tới trước mặt Lặc Tư Vũ nói với bé: những người đó muốn nhận nuôi em cũng không dễ vậy đâu, thì Lặc Tư Vũ chỉ là nhẹ nhàng ôm lấy Dạ Dạ.
"Cảm ơn em, Dạ Dạ."
Dạ Dạ ngây ra, sau đó lộ ra vẻ cười thật tươi. Khi đó nhỏ không cần gì cả, nhỏ làm hết thảy chỉ vì cùng một chỗ với Tư Vũ thôi.
....
"Oa, không ngờ Dạ Dạ với Tư Vũ còn là thanh mai trúc mã đó, thật khiến người ta hâm mộ a." Người dẫn chương trình – Tiêu Ca cũng chú ý tới Dạ Dạ khi cô ra mắt, anh không cách nào hiểu nổi một ca sĩ không để tâm tới tiền đồ mà lớn mật thừa nhận khuynh hướng yêu người cùng giới của mình. Anh từng luôn cho rằng là do công ty ca nhạc bày ra, cũng nghĩ tới trong chương trình này làm khó Dạ Dạ. Nhưng khi anh nghe Dạ Dạ kể chuyện cô với Lặc Tư Vũ quen nhau xong, anh cảm thấy tự trách với ý nghĩ trước đó của mình.
"Ừ, thanh mai trúc mã...." Hạ Dạ trong mắt càng là ôn nhu.
"Dạ Dạ...." Mà ở trên phố, Lặc Tư Vũ đã khóc không thành tiếng.
"Vậy sau này thì sao? Hai người thế nào? Mắt của Tư Vũ đã khỏi chưa?" Người dẫn chương trình Tiêu Ca lần này cũng không gây khó dễ nữa mà đang theo đầy sự quan tâm.
"Sau đó chúng tôi phiêu bạc khắp nơi, cuộc sống trước kia rất khó khăn nhưng vẫn tốt khi có Tư Vũ ở cạnh tôi, đều qua hết rồi. Mắt của Tư Vũ đã chữa được, giờ bọn tôi rất hạnh phúc. Tôi cũng biết không chỉ trong showbiz còn có rất nhiều người không đồng tình với tình yêu của chúng tôi, nhưng Dạ Dạ tôi đây đời này chỉ thích một mình Lặc Tư Vũ, chỉ cùng một chỗ với Lặc Tư Vũ..." Trong ánh mắt lộ ra kiên định.
"Dạ Dạ!! Chúng em ủng hộ chị!! Dạ Dạ cố lên!" Người ái mộ dưới đài lau nước mắt hét lên. Họ không nhìn lầm Dạ Dạ, họ sẽ luôn luôn ủng hộ cô.
"Tin chắc giờ mọi người đã hiểu đôi chút về Dạ Dạ rồi, hôm nay chương trình Minh Tinh cho chúng ta biết chuyện của Dạ Dạ với Tư Vũ, mọi người sẽ còn yêu Dạ Dạ chứ?"
"Sẽ!!"
"Vậy để chúng ta ủng hộ Dạ Dạ, ủng hộ album "Tư niệm" của Dạ Dạ, cuối cùng để Dạ Dạ mang đến cho chúng ta bài chủ đạo "Từ khi gặp được người" trong album nhé. Xin mời Dạ Dạ."
(Mỗ Bạch: (≧▽≦)/ tham khảo lời của "từ khi gặp được người", muốn nghe các bạn có thể nghe qua, rất là êm tai đó)
https://www.youtube.com/watch?v=b8adoeIUZyU
Tên bài hát: Từ khi gặp được người
Từ khi gặp được người, sinh mạng càng có ý nghĩa hơn trước
Từ khi gặp được người, em cũng đã yêu người
Từ khi gặp được người, ngay cả phiền não cũng thú vị hơn trước
Từ khi gặp được người, người là duy nhất của em
Trước khi quen biết người, thế giới là một phiến hoang nguyên
Sau khi quen biết người, thế giới biến thành thiên đường rồi
Dù trời cao an bài cho em với người gặp nhau lúc khác
Người yêu em đã trở thành điều tất nhiên
Từ khi gặp được người, sinh mạng càng có ý nghĩa hơn trước
Từ khi gặp được người, em cũng đã yêu người
Từ khi gặp được người, ngay cả phiền não cũng thú vị hơn trước
Từ khi gặp được người, người là duy nhất của em
Trước khi quen biết người, thế giới là một phiến hoang nguyên
Sau khi quen biết người, thế giới biến thành thiên đường rồi
Dù trời cao an bài cho em với người gặp nhau lúc khác
Người yêu em đã trở thành điều tất nhiên
.........
"Tư Vũ, cơm chín rồi, có thể ăn nga." Dạ Dạ ở phòng bếp kêu tên Lặc Tư Vũ.
"Tư Vũ?" Không nghe thấy đáp lại, liền lại gọi một tiếng.
"Tư Vũ...." Dạ Dạ thở dài, bất đắc dĩ đi tới trước mặt TV nhẹ nhàng gọi một tiếng, lúc này Lặc Tư Vũ mới hồi thần lại.
"Sao lại coi tiết mục này nữa rồi?" Nhìn người trước mặt mắt đỏ mang theo nước mắt, thật không biết nên khóc hay nên cười. Người này, không biết xem tiếc mục chương trình Minh Tinh biết bao lần rồi, mỗi lần xem chính là bộ dạng này.
"Dạ Dạ, chị yêu em."
"Tư Vũ, em cũng yêu chị."
Vì vậy mọi người biết đó, chuyện nên xảy ra thì phải xảy ra thôi. Chỉ tiếc cho đồ ăn đầu bếp Dạ Dạ mới làm ra, xem ra chỉ có thể để sáng mai hâm nóng lại ăn.