Cửu Vĩ Hồ Sinh Tình

Chương 14: Gặp Thỏ Khả Khanh


"A, mệt chết được, Đại tỷ hỗn đản này!" Lệnh Hồ Tích thật là muốn mắng nương nó! Đại tỷ của nàng cái gì cũng quăng cho nàng với Lệnh Hồ Nhan còn mình thì chạy đi động phòng rồi! Đáng giận nhất là còn bày kết giới ở ngoài phòng nữa! Ngay cả nhòm trộm cũng chẳng nhòm được.

"Tiểu Tích, kiên trì một chút, ơ? Tiểu Yên đâu?" Người tới quá nhiều, Lệnh Hồ Nhan cũng có chút không đỡ được, không nhìn một cái, chỉ mới trong thời gian chớp mắt đã không nhìn thấy bé Kỳ Yên Nhi nữa.

"Tiểu Yên mới vừa rồi vẫn còn ở đây mà, có thể là nhàm chán đi chơi rồi." Lệnh Hồ Tích nhìn nhìn xung quanh phát hiện không có bóng dáng của bé Kỳ Yên Nhi.

"Hôm nay người tới khá phức tạp, ta sợ tiểu Yên gặp nguy hiểm, không được rồi, phải nhanh chóng đi tìm tiểu Yên thôi."

"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì chăng?" Làm Biểu tỷ của ba tỷ muội nhà Lệnh Hồ Mị, Hồ Linh nhìn thấy bộ dạng gấp gáp của Lệnh Hồ Nhan thì biết khả năng có chuyện rồi.

"Biểu tỷ, tìm không thấy tiểu Yên đâu." Lệnh Hồ Tích nhìn thấy Hồ Linh tựa như nhìn thấy cứu tinh vậy, Biểu tỷ này còn đáng tin cậy hơn Đại tỷ của nàng.

"Hiện tại chúng ta chia nhau đi tìm tiểu Yên, cũng chú ý những người khả nghi trên hôn lễ. Ngôn nhi nàng đi kêu Mặc Quân với Lãnh Minh bọn họ cũng giúp tìm xem, họ sẽ giúp thôi. Tiểu Nhan ngươi tiếp tục chiêu đãi khách nhân, nơi hôn lễ không thể không có ai ở đó. Tiểu Tích ngươi đi triệu tập ám vệ của Hồ tộc đi tìm tiểu Yên, tiểu Yên tuyệt đối không thể xảy ra chuyện." Hồ Linh cũng trầm mặt xuống. Tiểu Yên đi chơi thì còn được, nếu vì có người muốn tổn thương tiểu Yên, đừng nói với Lệnh Hồ Mị, chỉ nàng thôi cũng sẽ khiến kẻ đó chết rất khó coi.

"Được, chúng ta chia nhau hành động đi." Dựa theo lời Hồ Linh nói, mấy người đi tìm tiểu Yên.

Lúc này bé Kỳ Yên Nhi đang ở đâu chứ? Bé Kỳ Yên Nhi quả thật gặp nguy hiểm, có điều là nhỏ lạc đường thôi. Chẳng qua nhỏ cảm thấy nhàm chán muốn đi ra ngoài hóng hóng mát, trong lúc vô tình chạy tới nơi gần Hồ Linh sơn. Lúc nằm trên cỏ nhìn sao sáng, bé Kỳ Yên Nhi nhìn thấy một con thỏ, vì vậy liền đuổi theo con thỏ đó, đuổi đuổi hoài tới lạc đường luôn.

"Thỏ chết tiệt! Thỏ thúi tha! Bị ta bắt được thì khẳng định kêu ngươi chờ xem!" Bé Kỳ Yên Nhi lạc đường rải hết bực tức lên người con thỏ nọ.

"A! Mẹ ~ Má Mị ~~ Cô Tích ~~ Cô Nhan ~~ Mọi ngươi ở nơi nào a ~ "

"Thỏ chết tiệt! Đều tại con thỏ chết tiệt đó! Nếu không thì sao mình lại lạc đường chứ. Hu hu hu hu hu mẹ ơi, tiểu Yên thật nhớ người!"

"Thỏ của ta làm gì ngươi chứ?" Thỏ Khả Khang cảm giác cái người trước mắt nhất định có bệnh, nằm ở nơi này nhìn sao sáng thì nghe nhỏ rống loạn. Rõ ràng là tự nàng ta đi loạn lạc đường mà, còn muốn trách thỏ của mình chứ.

"A ~ Quỷ kìa, mẹ ơi, cứu mạng a ~" Bé Kỳ Yên Nhi nghe có tiếng người nói, sợ thụt lùi mấy bước ngã nhào trên đất.

"Ngươi nói ai là quỷ?" Thỏ Khả Khang lãnh lạnh nhìn người trước mắt.

"Ngươi... Ngươi... Ơ ngươi là người? May quá may quá." Bé Kỳ Yên Nhi vỗ vỗ ngực, mặt đầy vẻ được cứu rồi, lúc này mới đánh giá bộ dạng của người trước mắt. Không lớn hơn mình bao nhiêu, ôm một con thỏ, bộ dạng còn rất khả ái chỉ là không khả ái bằng mình.

"Chào ngươi, ta kêu Kỳ Yên Nhi, danh tự của ngươi là gì?" Mẹ bảo phải có lễ mạo.

"Thỏ Khả Khanh."

"Ngươi cũng là tới tham gia hôn lễ của mẹ với má Mị sao?" Tiểu Yên cảm thấy gặp người ở chỗ này hẳn đều là tới tham gia hôn lễ của Kỳ Uyển Ca với Lệnh Hồ Mị.

"Ta theo mẫu hậu tới tham gia hôn lễ của Yêu vương, không biết có phải là mẹ với má Mị mà ngươi nói hay không." Thỏ Khả Khanh cũng không biết tại sao phải nói nhiều như vậy với tiểu hài trước mặt, có thể vì cảm giác được bộ dạng nhỏ tương đối vô hại đi.

"Cũng là một ý thôi, vậy ngươi biết đường về chứ?" Ai da, được cứu rồi ~ Bé Kỳ Yên Nhi hoan hô một trận trong lòng.

"Biết. Nhưng mà tại sao phải nói cho ngươi?"

"Ơ hay? Cũng vì con thỏ của ngươi ta mới lạc đường a! Nếu không do con thỏ thúi tha của ngươi sao ta có thể lạc đường chứ!"

"Chuyện đó có gì liên quan tới ta?" Quay người ôm thỏ muốn rời đi, trái lại bị người sau lưng liều chết níu lại.

"Vị tỷ tỷ này... Ngươi hãy nói cho ta biết làm sao về được chứ?" Đáng thương nhìn Thỏ Khả Khanh, tựa như đang nói: nói cho ta đi, nói cho ta đi mà. Đáng tiếc a bé Kỳ Yên Nhi, người trước mắt là Thỏ Khả Khanh, chiêu nay tựa hồ vô dụng.

"Theo con đường này cứ đi thẳng sẽ về thôi." Ghét bỏ đẩy bé Kỳ Yên Nhi ra, một bộ sao ta phải nói với ngươi nhiều như vậy.

Ngay khi bé Kỳ Yên Nhi xoắn xuýt có nên đi thẳng về phía trước hay không thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng của Lệnh Hồ Tích.

"Tiểu Yên ~~~"

"Cô Tích con ở đây này ~" Bé Kỳ Yên Nhi kích động đáp lại.

"A ~ Tiểu Yên hù chết ta mất, con không sao chứ, đi đâu mà chẳng thấy vậy?" Ôm lấy bé Kỳ Yên Nhi, kiểm tra cẩn thận trên người xem có bị thương không.

"Con không sao, chỉ là lạc đường thôi cô Tích." Bé Kỳ Yên Nhi có chút xấu hổ, dẫu sao chuyện này với ai cũng sẽ ngại thôi.

"Vậy thì tốt, chúng ta về đi thôi, tiểu Yên ~ Mọi người đều đang tìm con đó."

Đợi đã cô Tích, con cần đi nói tạm biệt." Bé Kỳ Yên Nhi xoay người muốn đi tìm Thỏ Khả Khanh, nhưng phát hiện đã không có bóng người Thỏ Khả Khanh nữa, phảng phất như mới vừa nãy nhìn thấy chỉ là ảo ảnh vậy.

"Ơ ~ Sao không thấy đâu nữa?" Bé Kỳ Yên Nhi cảm thấy một trận thất lạc trong lòng, mà ngay cả mấy ngày không thấy mẹ cũng không thất lạc như vậy, thật giống thiếu đi thứ gì đó.

"Sao rồi tiểu Yên? Đang tìm thứ gì sao?" Lệnh Hồ Tích thấy vẻ thất hồn lạc phách của Bé Kỳ Yên Nhi, đó là gì vậy?

"Không có gì, cô Tích, chúng ta về thôi." Kéo tay Lệnh Hồ Tích, hai ngươi đi về hướng Lệnh Hồ phủ. Bé Kỳ Yển Nhi ba tuổi vẫn chưa rõ cái gì là nhân tình thế thái, nhưng ba chữ Thỏ Khả Khanh này đã khắc nơi đáy lòng của nhỏ.

"Là một hài tử không đơn giản đâu." Đợi sau khi bé Kỳ Yên Nhi đi rồi, Thỏ Khả Khanh mới từ sau thân cây bước ra.

"Thỏ con, chúng ta về thôi, mẫu thân nhất định đang cuống lên." Thỏ con kêu lên một tiếng chi chi, tựa hồ là đang đáp lại Thỏ Khả Khanh, một người một thỏ rời khỏi Hồ Linh sơn.

"Tiểu Yên ~ Con đã đi đâu vậy?" Nhìn thấy bé Kỳ Yên Nhi bình an trở về, Lệnh Hồ Nhan cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Nếu thật có chuyện gì xảy ra, người đầu tiên tự trách chính là nàng.

"Cô Nhan ~~" Bé Kỳ Yên Nhi cũng biết chuyện mình làm sai, một bộ nhận sai.

"Tốt rồi tốt rồi, tiểu Yên đã về rồi, mọi người giải tán đi, đều mệt cả ngày rồi." Hoa Ngôn dàn xếp, Lệnh Hồ Mị không có ở đây, nàng Biểu tẩu này cũng có chút mặt mũi.

"Ân, Ngôn nhi nói phải đó, tiểu Yên không sao là tốt rồi, mọi người về phòng hết đi." Hồ Linh biết tâm tư của Hoa Ngôn, nhìn thấy bé Kỳ Yên Nhi bình an vô sự cũng đã yên lòng rồi.

"Tiểu Yên? Sao còn chưa về phòng?" Lệnh Hồ Nhan tiễn khách nhân về, tới đại sảnh thì thấy bé Kỳ Yên nhi đang phát ngốc.

"Cô Nhan, có khi nào trong lòng cô như bị mất một đồ vật hay không?" Bé Kỳ Yên Nhi nghĩ nghĩ, tựa hồ như dạng mất một thứ vậy.

"Mất đồ? Vậy thì đi tìm về, sao rồi, tiểu Yên bị mất đồ sao?" Lệnh Hồ Nhan ôm bé Kỳ Yên Nhi vào lòng, hài tử này từ khi trở lại hôm nay đã có chút không bình thường.

"Cô Nhan, con không biết..." Không biết tại sao lại thất lạc, cũng không biết tại sao lại nhớ cái người gọi là Thỏ Khả Khanh đó.

"Tiểu Yên ~ Cứ đi theo tim mình là tốt rồi, cái khác không cần nghĩ nhiều đâu." Lệnh Hồ Nhan cho rằng vì Kỳ Uyển Ca với Lệnh Hồ Mị kết hôn nên tiểu Yên mới xuất hiện loại tâm tình này.

"Cô Nhan, hôm nay người tới tham kiến hôn lễ có nhà họ Thỏ sao?"

"Thỏ? Khả năng là Thỏ tộc đi, vương của Thỏ tộc thì họ Thỏ, hôm nay cũng có tới tham gia hôn lễ của mẹ với má Mị của con. Sao vậy?" Cảm thấy hứng thú với Thỏ tộc từ khi nào vậy?

"Nga. Không có gì." Thỏ Khả Khanh kia hẳn là Thỏ tộc đi.

"Được rồi, tiểu Yên mau đi ngủ đi, trễ lắm rồi, không thì mai không dậy nổi đâu." Cười nói với bé Kỳ Yên Nhi, từ đáy lòng nàng thật thích chất nữ hiểu chuyện này.

"Nga được, cô Nhan ngủ ngon." Nói ngủ ngon về phòng mình rồi, cả đêm đó có mấy người đã định trước không ngủ được...

"Tiểu Yên con đi nhìn xem, mẹ con với Đại tỷ của ta sao còn chưa ra chứ?"

"Không muốn! Muốn đi thì cô Tích đi đi!" Con mới không cần quấy nhiễu thế giới hai người của mẹ với má Mị! Con tuyệt đối không phải vì sợ nhìn thấy ánh mắt gϊếŧ người của má Mị đâu.

Mà hiện tại Kỳ Uyển Ca với Lệnh Hồ Mị đang làm gì chứ? Buổi sáng hai người còn chưa kịp ôn tồn, Kỳ Uyển Ca đã bắt đầu đại kế huấn phu của cô ~

"Mị ~~" Kỳ Uyển Ca bày ra một bộ dạng lưu manh từng bước từng bước tới gần Lệnh Hồ Mị.

"Uyển... Uyển Ca, không muốn!" Lệnh Hồ Mị nhăn nhó nắm đồ từ từ lui về sau.

"Tại sao? Đã kết hôn rồi còn làm sao nữa?" Lại bước thêm một bước, Lệnh Hồ Mị đã ở trước mắt.

"Không muốn ~~~" Rất mất mặt có hiểu không ~~~

"Lệnh Hồ Mị, chị quên chị đã hứa với em điều gì rồi?" Dùng ngón tay nhấc cằm Lệnh Hồ Mị lên, lúc này mặt Lệnh Hồ Mị đỏ có thể xuất huyết.

"Lúc em muốn thấy chân thân của chị phải biến cho em xem ~~" Lệnh Hồ Mị nhỏ giọng lầu bầu, rồi sao rồi sao. Chị biến là được rồi, không cần dùng bộ dạng ủy khuất nhìn chị đâu mà.

"Ngoan ~ Mau chút biến về đi." Kỳ Uyển Ca đã gấp gáp tới không đợi được muốn sờ cặp tai lông mềm mượt kia, đôi mắt sáng lên nhìn chằm chằm Lệnh Hồ Mị.

"Vâng ~~~" Lệnh Hồ Mị không biết làm gì hơn đành biến về chân thân. Nàng là Yêu vương đó có được không, tại sao mỗi lần đều bị Kỳ Uyển Ca ăn gắt gao, thật nghĩ không ra cái gì mà khả ái bức người chứ! Tại sao Kỳ Uyển Ca lại nói khả ái! Khả ái cái đầu to quỷ quái em á! Chị là hồ ly chứ không phải mèo a! Hồ ly là vũ mị đó! Vũ mị đó! Không phải khả ái! Khả ái đâu!

"Ngô..." Lúc này Lệnh Hồ Mị không còn tâm đi phỉ nhổ, đã bị Kỳ Uyển Ca bắt được lỗ tai, tay kia còn sờ trên đuôi của nàng chứ! Mặt Lệnh Hồ Mị càng đỏ hơn! Cái đuôi là nơi mẫn cảm nhất của nàng...

Kỳ Uyển Ca rất trầm mê chơi đùa với tai và đuôi, nếu như nàng ngẩng đầu nhất định sẽ thấy bộ dạng ẩn nhẫn kia của Lệnh Hồ Mị.

"Uyển Ca xong chưa... Đám tiểu Yên hẳn là đang đợi sốt ruột rồi... Hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên của chúng ta đó.." Lệnh Hồ Mị có chút ngượng ngùng, ngày hôm qua người bị đè, thế mà là nàng.

"Được, chúng ta ra ngoài đi." Thấy đại kế huấn phu rất thành công, hài lòng nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Lệnh Hồ Mị.

"Mẹ, má Mị rốt cuộc hai người cũng ra rồi!"

"Đại tỷ, tối qua không làm Tẩu tử mệt đó chứ?" Lệnh Hồ Tích nhìn hai người trước mắt, lòng nghĩ tới: Ra trễ vậy có phải vì tối qua quá mệt rồi chăng?

"Tiểu Yên. Ngày mai chúng ta sẽ về nhà, chốc nữa đi dọn đồ đi." Kỳ Uyển Ca trái lại không có để ý tới biếu tình của người khác.

"Nhanh vậy đã về rồi sao?"

"Ân, tiểu Yên không sao đâu, sẽ còn về lại mà." Lệnh Hồ Mị nhìn thấy bộ dạng của bé Kỳ Yên nhi, cho rằng nhỏ không nỡ rời khỏi Hồ giới.

"Vậy khi nào chúng ta sẽ về lại?"

"Khả năng phải mấy năm nữa." Lệnh Hồ Mị nghĩ nghĩ nói.

"Nga..." Bé Kỳ Uyên Nhi mặt đầy thất lạc.

"Tiểu Yên? Sao vậy?" Kỳ Uyển Ca nhìn bộ dạng của bé Kỳ Yên Nhi thì cảm thấy tựa hồ có chút không bình thường.

"Mẹ, con không có sao.." Mấy năm sẽ qua rất nhanh thôi.. Bé Kỳ Yên Nhi nghĩ trong đầu.

Ngày tiếp theo mấy người nói tạm biệt với Lệnh Hồ Nhan và Lệnh Hồ Tích rồi rời đi. Sau khi đám người Lệnh Hồ Mị rời đi, Lệnh Hồ Nhan về tới đại sảnh thấy hai phong tín, một phong viết "Cô Nhan tự mở", còn phong kia thì không viết gì cả. Lệnh Hồ Nhan hiếu kỳ mở phong tín ra.

"Cô Nhan, xin cô giao phong thư kia cho Thỏ Khả Khanh của Thỏ tộc. Tiểu Yên."

Tuy Lệnh Hồ Nhan rất hiếu kỳ, nhưng vẫn làm theo lời bé Kỳ Uyên Nhi đi tới Thỏ tộc. Sau khi dò hỏi người của Thỏ tộc thì biết Thỏ Khả Khanh là Nhị công chúa của Thỏ tộc. Lệnh Hồ Nhan ẩn thân vào Vương cung của Thỏ tộc tìm được phòng của Thỏ Khả Khanh, đến khi ở trong chỉ có mình Thỏ Khả Khanh thì mới đi vào.

"Ngươi là Thỏ Khả Khanh?"

"Ngươi là ai?" Thỏ Khả Khanh thật hiếu kỳ, người có thể vô thanh vô thức (không tiếng không hơi thở) tiến vào Vương cung thì khẳng định không phải tầm thường, không biết nữ tử trước mắt này là địch hay bằng hữu.

"Có người bảo ta đưa một phong tín cho ngươi." Để tín của bé Kỳ Yên Nhi lên bàn, xoay người rời khỏi.

Thỏ Khả Khanh nhìn tín ở trên bàn, trong lòng cảm giác rất mạc danh kỳ diệu. Nàng cũng không nhận thức nữ tử vừa rồi, hơn nữa nữ tử đó rõ ràng tu vi cao không lường được, ẩn vào Vương cung chỉ vì đưa một phong tín?

Mở phong rín trên bàn ra, nhìn nội dung trong tín, bên mép Thỏ Khả Khanh hơi câu lên một độ cong mà chính nàng cũng không phát giác ra. Lộp bộp một tiếng, trong phong tín rơi ra một cái khuyên tai, trên khuyên tai có khắc một chữ Yên.

"Thỏ Khả Khanh, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, đường để về đâu..."