"Mẹ ngủ ngon, má Mị ngủ ngon."
"Tiểu Yên ngủ ngon." Kỳ Uyển Ca giúp bé Kỳ Yên Nhi đắp chăn xong cùng Lệnh Hồ Mị nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi phòng bé Kỳ Yên Nhi.
"Uyển Ca em đi tắm trước đi, ngồi máy bay cả ngày nhất định là mệt rồi." Đưa tay cầm áo khoác của Kỳ Uyển Ca treo lên.
"Ừ.. Được." Kỳ Uyển Ca mệt thật, cũng không nghĩ nhiều mà cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Mà ở ngoài trong lòng Lệnh Hồ Mị lại không bình tĩnh như vậy, nàng bắt đầu nhớ lại ngày tháng chung sống với Kỳ Uyển Ca. Chẳng lẽ ta thật thích Kỳ Uyển Ca? Từ lúc vào ở nhà của Kỳ Uyển Ca, Lệnh Hồ Mị đã phát hiện cảm tình của mình đối với Kỳ Uyển Ca có chút không tầm thường. Là từ khi nào chứ? Từ quán rượu? Nhất kiến chung tình? Tuy nói là sống vạn năm, nhưng đối với chuyện tình cảm, Lệnh Hồ Mị vẫn tương đối mờ mịt. Hồ ly là đa tình, tuy nói thường lưu luyến trong ôn hương, nhìn qua cái gọi là ái tình trong nhân thế, nhưng chưa từng động tình thật, mà với Lệnh Hồ Mị mà nói, Kỳ Uyển Ca không giống vậy.
"Cót két...."
"Uyển Ca, em tắm....." Lệnh Hồ Mị ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Uyển Ca. Lúc này Kỳ Uyển Ca mặc áo ngủ trên người, tóc nửa khô nửa ướt, cám dỗ trước ngực như ẩn như hiện, da trắng khiết nhẵn nhụi, tựa như có thể nhỏ ra nước. Lệnh Hồ Mị chỉ cảm thấy bụng có một dòng nước ấm xẹt qua, ta cư nhiên nổi lên du͙© vọиɠ với Uyển Ca!
"Tôi tôi.. tôi đi tắm!" Lệnh Hồ Mị nắm áo choàng tắm lên vọt vào phòng tắm trong nháy mắt.
"Mị....." Kỳ Uyển Ca cũng không phải không thấy bộ dạng quẫn bách của Lệnh Hồ Mị. Nhìn bóng lưng Lệnh Hồ Mị chạy mất dạng mà cười ra tiếng.
"Ta thích Kỳ Uyển Ca?" Lệnh Hồ Mị dùng nước lạnh đánh vào khô nóng trên người. Nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của Kỳ Uyển Ca lại nghĩ tới bé Kỳ Yên Nhi, cười lên hài lòng. Thích thì thích thôi. Tuy hồ ly đa tình, nhưng hồ ly chưa từng ủy khuất bản thân, thích thì cứ thích, cho nên chưa cần tới một khắc Lệnh Hồ Mị đã nghĩ thông suốt rồi.
Căn hộ gia đình do Lệnh Hồ Mị cố ý sắp đặt, một gian phòng khách hai gian phòng ngủ còn có phòng tắm. Lệnh Hồ Mị đẩy cửa tiến vào phòng ngủ của Kỳ Uyển Ca, Kỳ Uyển Ca đang nằm trên giường. Tựa hồ đã ngủ say, ánh trăng nhu hòa vẩy trên mặt Kỳ Uyển Ca, nhìn không như ban ngày, trên mặt ít đi một chút kiên nghị lại nhiều một chút ôn nhu. Tâm Lệnh Hồ Mị mạnh mẽ rung động, trong mắt một mảnh ôn nhu, nhẹ nhàng bò lên giường, cúi người ấn một nụ hôn trên đầu Kỳ Uyển Ca.
"Ngủ ngon, Uyển Ca của ta." Nằm ở trên giường, hai tay vòng lấy eo của Kỳ Uyển Ca, tìm một vị trí thoải mái để ngủ. Mà ôm lấy Kỳ Uyển Ca chìm vào giấc ngủ, Lệnh Hồ Mị không có nhìn thấy thời khắc này Kỳ Uyển Ca nhếch miệng lên một độ cong.
"Mị... Nơi này thật đẹp." Kỳ Uyển Ca cùng Lệnh Hồ Mị mang bé Kỳ Yên Nhi đi trên quảng trường Avenue Jean Médecin, dọc theo đại lộ Promenade des Anglais đi về phía đông tới vườn hoa Jardin Albert đệ nhất. Xem cảnh đẹp bờ biển xanh thẳm biển xanh trời xanh, bên người còn ngẫu nhiên có tiếng cười đùa bé Kỳ Yên Nhi cùng Mị phát ra, đối diện với ánh mắt ôn nhu của Lệnh Hồ Mị chỉ cảm giác trong lòng thật ấm áp.
"Mẹ. Chúng ta đi ăn cơm đi. Má Mị bảo sẽ dẫn tiểu Yên đi ăn bữa lớn." Kéo kéo tay Kỳ Uyển Ca.
"Chị lại đáp ứng nhỏ cái gì vậy?" Kỳ Uyển Ca quay đầu nhìn Lệnh Hồ Mị nói.
"Không có gì. Chính là hứa với nhỏ mang nhỏ đi ăn thịt nướng." Lệnh Hồ Mị ngượng ngùng gãi gãi đầu.
"Chị cứ chiều con hoài."
"Con gái của chị. Chị không quen để ai khác chiều. Hắc hắc."
"Miệng lưỡi trơn tru..." Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng thì tràn đầy ngọt ngào.
"Má Mị, má Mị! Nhanh lên nhanh lên, muốn cháy rồi!" Bé Kỳ Yên Nhi huơ tay vung chân chỉ huy Lệnh Hồ Mị nướng thịt, tuy nói là chỉ huy, rõ ràng là thêm bận tay.
"Rồi rồi, cho con, coi con gấp ghê chưa!" Lệnh Hồ Mi cầm một xâu thịt gà đã nướng ngon đưa cho bé Kỳ Yên Nhi.
"Má Mị thật tốt! Mẹ người cũng ăn đi."
"A a.. Tiểu Yên ăn trước đi! Nhìn coi ăn miệng đầy mỡ này." Ôn nhu giúp bé Kỳ Yên Nhi lau vết bẩn ngoài miệng, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ bận rộn của Lệnh Hồ Mị, trong con ngươi của Kỳ Uyển Ca càng là ôn nhu.
"Uyển Ca?"
"Thật sự là em à! Đã lâu không gặp rồi, Uyển Ca em ngày càng phiêu lượng đó." Nghe tiếng nói, Lệnh Hồ Mị buông thịt nướng xuống, lạnh lùng nhìn người đàn ông đang bước tới.
"Viễn Hàng..." Kỳ Uyển Ca không nghĩ tới sẽ gặp Lâm Viễn Hàng ở nơi này. Đối mặt với anh lớn đã luôn săn sóc cho mình mấy năm trước thì nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Mà trong mắt Lệnh Hồ Mị thì không phải như vậy, chẳng lẽ Kỳ Uyển Ca thích tên nam nhân này?
"Mẹ. Con no rồi!" Bé Kỳ Yên Nhi cũng cảm giác được khí tức trên người Lệnh Hồ Mị ngày càng lạnh, bất giác cầu nguyện thay cho mẹ.
"Ặc... Đây là?" Vừa rồi luôn đặt ánh mắt trên người Kỳ Uyển Ca, giờ mới phát hiện bên cạnh Kỳ Uyển Ca còn có một người phụ nữ mỹ lệ và một đứa bé vẻ ngoài giống với Kỳ Uyển Ca.
"Đây là con của em, tiểu Yên tới chào chú đi." Kỳ Uyển Ca mỉm cười kéo tay bé Kỳ Yên Nhi qua.
"Chào chú." Không tình nguyện mà lên tiếng chào hỏi, làm bộ xoa xoa đôi mắt mơ màng ôm Kỳ Uyển Ca làm nũng nói: "Mẹ, má Mị, tiểu Yên mệt rồi chúng ta về ngủ đi." Kéo vạt áo của Lệnh Hồ Mị và Kỳ Uyển Ca.
"Được, ngại quá bọn em phải đi trước đây." Lệnh Hồ Mị không nói một lời theo Kỳ Uyển Ca rời đi.
"Uyển Ca..." Nhìn phương hướng Kỳ Uyển Ca rời đi, trong mắt người đàn ông là một mảng mất mác.
"Tên đó là ai?" Trở về phòng Lệnh Hồ Mị một tay kéo Kỳ Uyển Ca lại.
"Tiểu Yên, con về phòng trước đi." Lệnh Hồ Mị xoay người nói với bé Kỳ Yên Nhi. Bé Kỳ Yên Nhi cũng cảm giác hiện tại không khí không thích hợp có sự tồn tại của mình, nói ngủ ngon rồi rời đi.
"Hắn là ai? Em thích hắn?" Thấy bé Kỳ Yên Nhi vào phòng, Lệnh Hồ Mị hỏi tiếp.
"Anh ta là lớp trưởng của em trước kia, hồi đó rất săn sóc em, nhưng em lại không thích anh ta." Kỳ Uyển Ca kiên định đối mắt với Lệnh Hồ Mị.
"Nga...." Lệnh Hồ Mị cảm giác mình thở phào nhẹ nhõm, thì ra Uyển Ca không thích tên đó.
"Uyển Ca."
"Hửm? Mị hôm nay chị sao vậy?"
"Chị không sao cả." Lệnh Hồ Mị rủ hai tay, xiết chặt thành nắm tay.
"Có phải mệt mỏi rồi không?" Tay trái của Kỳ Uyển Ca nhẹ nhàng áp lên gò má Lệnh Hồ Mị.
"Uyển Ca,. Chị.. chị chị thích em." Lệnh Hồ Mị nắm chặt tay đang áp lên má mình, nghiêng người một cái áp Kỳ Uyển Ca lên tường đưa môi tới.
"Ngô....." Kỳ Uyển Ca có chút sửng sốt với cử động của Lệnh Hồ Mị, nhưng cô lại không ghét Lệnh Hồ Mị hôn mình, tựa hồ còn có một loại cảm giác mê luyến. Đôi tay đặt lên vai Lệnh Hồ Mị đáp lại nụ hôn kia.
"Mị, em cũng thích chị." Mãi tới khi hai người không thở nổi nữa, Lệnh Hồ Mị mới buông lỏng giam cầm Kỳ Uyển Ca. Nàng vốn cho rằng Kỳ Uyển Ca không thích, nhưng sau khi nghe Kỳ Uyển Ca nói, Lệnh Hồ Mị bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Kỳ Uyển Ca, trong mắt một mảng sáng rực. Thì ra không phải là cảm giác đơn phương của mình nàng!
"Được rồi, không còn sớm nữa, mau đi tắm, ngày mai còn phải đưa tiểu Yên đi chơi đó." Kỳ Uyển Ca cầm đồ tắm nhét vào tay Lệnh Hồ Mị, đẩy nàng vào phòng tắm.
"Được... Hắc hắc.." Giờ phút này trong lòng Lệnh Hồ Mị đã vui như nở hoa rồi.. Thì ra Uyển Ca cũng thích ta! Thích ta! Một cái đầu kích động đυ.ng phải cái giá ở cạnh bồn tắm.
"Ầm ầm..."
"Mị! Chị không sao chứ....." Kỳ Uyển Ca nghe động tĩnh trong phòng tắm cũng là sợ giật nảy.
"Không... không sao.." Lệnh Hồ Mị xoa đầu, nghe Kỳ Uyển Ca ở bên ngoài quan tâm, ấm áp trong lòng. Nghe Lệnh Hồ Mị nói không sao, Kỳ Uyển Ca cũng yên lòng xuống.
Mấy ngày này, Lệnh Hồ Mị mang Kỳ Uyển Ca cùng bé Kỳ Yên Nhi đi xem thành phố Nice, đại nhạc hội của Monte Carlo, thăm quan cung điện Thân vương, ba người ở Nice chơi vui quên trời đất Mà khiến Lệnh Hồ Mị vui nhất dĩ nhiên là Kỳ Uyển Ca chấp nhận tình cảm của mình. Cũng nên đến lúc về rồi, tuy nói chơi mấy ngày nhưng trong lòng Lệnh Hồ Mị cũng không quên chuyện Hồ Linh. Kỳ Uyển Ca đi lâu vậy rồi cũng lo lắng việc vận hành kinh doanh của công ty. Thế là hai người thương lượng định ngày hôm sau đặt vé máy bay chuẩn bị về nước.
~~~~~~~~~~~~
"Chào cô Hoa!"
"Chào các em!" Hoa Ngôn đi vào lớp học, theo thói quen bình thường mở sách dạy ra.
"Bài này ai muốn trả lời."
"Ê ê. Hồ Linh, nhìn cậu bình thường cái gì cũng không để ý, sao vừa thấy cô Hoa thì mắt cũng chẳng chớp. Chẳng lẽ cậu thích cô Hoa?"
Hồ Linh chỉ là lạnh lùng liếc nhìn Diệu Tiêu Nhiên một cái, cũng không đáp lại.
"Cô, Hồ Linh bảo để bạn trả lời!" Diệp Tiêu Nhiên không sợ chết đứng lên, vừa nói còn vừa đá mắt với Hồ Linh, tựa như nói: Cơ hội tốt để tiếp xúc với cô Hoa nga, cơ hội hiếm có, mau trả lời đi mau trả lời đi.
Hoa Ngon cũng tìm tới chỗ thanh âm có cô gái đồ đen toàn thân, chỉ là nhìn một cái tâm đã đau tới co thắt lại.
"Hồ..." Không thể nào! Không thể nào là nàng. Chống lại ánh mắt của Hồ Linh, thân thể của Hoa Ngôn không nghe theo sự sai khiến mà lui về sau một bước, sách trong tay cũng rơi xuống.
"Cô Hoa? Vẫn nhớ ta sao?" Thanh âm nhàn nhạt vang lên, tựa hồ không có băng lãnh như vậy.
"Hồ... Hồ Linh." Liều mạng nhẫn nhịn nước mắt, không để người trước mắt thấy bộ dạng chật vật của mình, xoay người chạy khỏi lớp học.
"Cô Hoa bị gì vậy?" Người ở trong lớp đều là mơ màng cả lũ, mà chỉ có mình Hồ Linh biết lý do Hoa Ngôn rời đi. Ngôn nhi, nàng vẫn không chịu tha thứ cho ta sao?
"Ê! Cô Hoa vì cậu mới vậy đó." Diệp Tiêu Nhiên ngồi bên cạnh Hồ Linh.
"Mặc dù không rõ giữa cô Hoa và cậu xảy ra chuyện gì, nhưng đây là lần đầu tớ thấy cô Hoa có bộ dạng như vậy." Hồ Linh vẫn không nói gì, duy trì bộ dạng vừa nãy, chỉ là trong mắt nhiều hơn chút lo âu.
"Lệnh Hồ Mị! Nàng trở lại rồi!" Lúc chạy khỏi lớp học Hoa Ngôn đã kinh hoảng tâm thần, run rẩy điện thoại cho Lệnh Hồ Mị.
"Ai?"
"Hồ.... Linh..." Hai ngàn năm tư niệm, hai ngàn năm không bỏ. Hoa Ngôn vẫn là không nhịn được khóc thành tiếng.
"Ngươi thấy nàng? Nàng....." Chẳng lẽ lần này Hồ Linh là vì Hoa Ngôn?
"Mị? Điện thoại của ai?" Lần đầu thấy Lệnh Hồ Mị dáng vẻ có chút không biết làm sao.
"Một người bạn. Uyển Ca em còn không đi làm sẽ trễ đó."
"A a, biết rồi." Hôn hôn gò má Lệnh Hồ Mị, cầm quần áo lên đi khỏi phòng.
Lúc Hoa Ngôn điện thoại với Lệnh Hồ Mị, không chút nào chú ý đằng sau có một cái bóng đang nhìn chằm chằm vào từng cử động của Hoa Ngôn, ngón tay vạch trên tường, lưu lại mấy vệt sâu đậm, Ngôn nhi...
"Đừng nghĩ nhiều, không sao đâu." Lệnh Hồ Mị luôn không an ủi người, nghe tiếng khóc của Hoa Ngôn, vẫn là không nhịn được an ủi một câu.
"Ta... Ta vẫn chưa quên được nàng."
"Thuận theo tự nhiên đi....."
"Có lẽ...... nàng đã nghĩ thông suốt rồi..." Một câu cuối cùng, Lệnh Hồ Mị không biết là nói với Hoa Ngôn hay là nói với mình nữa.
Hoa Ngôn ngẩng đầu nhìn trời không, tựa như trở lại ngày tháng mới gặp Hồ Linh.
"Thấy bản Hoa tiên còn không mau mau quỳ lạy!"
"Hoa tiên?"
"Uy, sao ngươi không để ý người ta! Thật chưa thấy qua con hồ ly vô vị như ngươi đó!"
"Uy uy uy..... Hồ Linh ngươi cứ bộ dạng cả ngày không cười lấy một cái này là muốn đông chết yêu à."
"Ngươi có thể rời đi. Chẳng ai cản ngươi."
"Ngươi bảo ra rời đi thì ta phải đi à, bản Hoa tiên đây chẳng phải là rất không có mặt mũi sao?"
"Hồ Linh, ngươi thật mỹ, sao đối với ai cũng lãnh thanh vậy chứ?"
"Ngươi uống say rồi."
"Không không.. Bản Hoa tiên mới không có uống say, Hồ Linh ta thích ngươi, ta thật thích ngươi, ngươi có thể thích ta một chút không."
"Hoa Ngôn, ngươi say rồi."
"Linh.... Ha ha, ta hôn tới rồi.. Linh, ta sẽ phụ trách với ngươi nga! Bản Hoa tiên nói được làm được!."
Nhìn Hoa Ngôn đã ngủ mê mang, lại sờ sờ bên môi, một trận thở dài.....