Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 34: Kẻ nào bắt nạt thê tử ta, tất cả đều chém!

Tô Tử Ngưng không kịp thấy vẻ mặt người hồn, chỉ thấy nàng ấy bị Tần Mặc Hàm giấu qua một bên, vội nói: "Mặc Hàm, nàng đừng buồn bực nàng ấy."

Tần Mặc Hàm lắc đầu: "Ta hiểu được, nàng ấy đói bụng, ta để nàng ấy về bên trong đèn." Dứt lời đem người hồn bỏ vào trong đèn, nhẹ nhàng chỉ chỉ đầu của nàng ấy. Người hồn giả vờ hung ác cắn cắn ngón tay của nàng, nhưng vẫn ngoan ngoan trở lại.

Tô Tử Ngưng cũng nhìn thấy người hồn cắn trái cây, dĩ vãng thấy mình ăn đồ ăn người hồn đều hiếu kỳ, cũng thường thường đến gần ăn. Vì vậy lúc này nghe Tần Mặc Hàm nói người hồn đói bụng, cần vào trong đèn bổ sung linh lực, nàng cũng không phát hiện điều gì không đúng, thấy Tần Mặc Hàm nói trái cây ăn được, còn định đưa tiếp cho nàng ấy.

Tần Mặc Hàm đàng hoàng trịnh trọng mỉm cười, đem một cái trái cây to bằng trứng gà ăn xong. Nàng nhẫn nhịn thế nào đi nữa thì cũng không hoàn toàn ức chế được phản ứng sinh lý, đến cuối cùng, trong đôi mắt màu mực cũng long lanh nước như sắp tràn ra. Nàng không tiếp trái cây nữa, hé miệng nói: "Ta ăn no, nàng cũng ăn đi, ăn từ buổi sáng, đến hiện giờ cũng nên đói bụng."

Tô Tử Ngưng không ngốc, ở bên Tần Mặc Hàm cho tới giờ, nàng ấy đều không thích nói chuyện, cũng không bao nhiêu vẻ mặt, cho nên nàng kỳ thực đối với chút biến hóa nhỏ bé của nàng ấy rất nhạy cảm. Lần thứ nhất không chú ý, lần này làm sao không rõ ràng. Cô nương ngốc này, con mắt cũng chua đỏ còn cứng rắn chống đỡ. Biết nàng ấy là muốn đem thịt để cho mình ăn, trong lòng vừa cảm động lại vừa đau lòng, có thể tưởng tượng đến dáng dấp khả ái của nàng ấy, ý đồ xấu cũng nổi dậy.

Nàng đem cái trái cây cắn vào một ngụm, hơi nheo mắt, thấy Tần Mặc Hàm trợn tròn con mắt nhìn nàng, cười nói: "Trái cây ăn ngon không?"

Tần Mặc Hàm mím mím môi: "Cũng không tệ lắm."

Vị chua khiến cho Tô Tử Ngưng híp mắt rùng mình , lập tức hơi kinh ngạc nói: "Nguyên lai Mặc Hàm nàng thích ăn chua, vốn là ta sợ nàng ăn không được, cho nên chỉ mới hái bốn trái thôi."

"Ta ăn no, nàng cũng có thể ăn, không sao."

Tô Tử Ngưng trong mắt mang theo ý cười: "Bất quá không có chuyện gì, nơi đó tràn đầy mấy gốc cây đều là loại trái này, nếu nàng thích ăn, ngày mai ta sẽ hái thật nhiều về, chẳng những có thể lấp đầy bụng còn giải khát."

Nói xong, nàng thấy rõ Tần Mặc Hàm nuốt nước miếng, khóe miệng có chút co giật, biểu hiện trên mặt cũng có chút cứng ngắc, xem ra có chút sầu khổ. Thực sự không nhịn được, Tô Tử Ngưng "Xì" một tiếng, cúi đầu che miệng, cười đến hai vai đều run rẩy.

Tần Mặc Hàm môi mỏng nhếch, vẻ mặt có chút không dễ chịu, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, nhàn nhạt nhìn Tô Tử Ngưng: "Trêu đùa ta, nàng rất vui vẻ?"

Tô Tử Ngưng bận rộn xua tay, nhưng vẫn không thể nào dừng lại trận cười, đến gần cười híp mắt nói: "Chẳng qua là cảm thấy nàng rất khả ái."

Tần Mặc Hàm có chút không tự nhiên quay mặt đi nơi khác, cũng không nói thêm gì nữa, Tô Tử Ngưng cũng không tiếp tục nháo nàng, ở một bên hài lòng ăn thịt, đương nhiên cũng mặc kệ Tần Mặc Hàm kháng nghị, thỉnh thoảng lại đút cho nàng một ít. Tần Mặc Hàm vốn là muốn cự tuyệt, nhưng rốt cuộc vẫn thuận theo nàng ấy. Hai người sau khi ăn xong, Tô Tử Ngưng cũng mệt mỏi đến tàn nhẫn.

Tần Mặc Hàm thấy nàng mệt nhọc, liền nhẹ giọng nói: "Nàng liền nghỉ ngơi đi, ta ngủ đủ rồi, nàng trước tiên chợp mắt một lúc, có chuyện ta sẽ gọi nàng."

Tô Tử Ngưng xác thực mệt, cũng không nhiều chối từ, vùi ở một bên rất nhanh liền ngủ say. Tần Mặc Hàm nghiêng người nằm, con mắt nhìn chằm chằm gương mặt nàng say ngủ, bên trong hiện lên một tia mê man, lập tức lại dẫn theo một chút thoải mái cùng ôn hòa.

Một đêm bình yên vô sự trôi qua, Tô Tử Ngưng ngủ rất trầm, khi tỉnh lại trời cũng đã sáng lắm rồi, nàng nhất thời một mặt ảo não vươn mình ngồi dậy, nhìn Tần Mặc Hàm đang ngồi xếp bằng ở một bên, hối hận nói: "Ta ngủ quên, nàng như thế nào không đánh thức ta, nàng một đêm không ngủ sao?"

Tần Mặc Hàm lắc đầu: "Không có chuyện gì, ta đêm qua vẫn miễn cưỡng sắp xếp trong cơ thể một tia linh lực, tuy rằng tiến triển không lớn, nhưng hôm nay so với trước khá hơn một chút."

Tô Tử Ngưng sững sờ, lập tức vui vẻ nói: "Đúng rồi, nàng đã có thể tự mình ngồi dậy."

"Tối hôm qua nàng nghỉ ngơi tốt không?" Tần Mặc Hàm nhàn nhạt hỏi.

Tô Tử Ngưng gật gật đầu, hiện tại nàng cảm giác tinh thần thoải mái, trong cơ thể linh lực cũng khôi phục, trong đầu một mảnh thanh minh, một buổi tối khôi phục đến mức rất nhanh.

Tần Mặc Hàm đăm chiêu nhìn nàng ấy, đêm qua nàng không ngủ, sau nửa đêm nhưng là nhìn thấy trên người Tô Tử Ngưng nổi lên nhàn nhạt ánh sáng, từng tia từng sợi, còn như ngôi sao lóng lánh, từ ngoài động không ngừng hướng về trong cơ thể nàng ấy hội tụ. Đó là một luồng linh lực trời đất đặc biệt tinh khiết, mà Tô Tử Ngưng hiển nhiên là trong giấc ngủ bất tri bất giác chìm vào tu luyện. Tuy rằng cảm thấy kinh ngạc, nhưng Tần Mặc Hàm thấy linh lực kia không gây tổn thương đến Tô Tử Ngưng, liền ở một bên bảo vệ không quấy rối đến nàng ấy. Thậm chí là bởi vì quanh thân nàng ấy tỏa ra nồng đậm linh lực, nàng cũng có thể từ đó hấp thu được một ít, nàng phát hiện cỗ linh lực này dĩ nhiên là hội tụ Tinh Thần chi lực, càng làm cho nàng đột nhiên nhớ tới ghi chép của Tần gia có nhắc đến một loại vô thượng công pháp, gọi Tinh Thần Quyết.

Tần Mặc Hàm nhìn Tô Tử Ngưng bắt đầu bận rộn, trong mắt có chút phức tạp, nàng phát hiện trên người nàng ấy có rất nhiều bí mật, hơn nữa mỗi một cái đều đủ để khiến nàng ấy hãm sâu trong lao tù. Nàng cũng không biết phải làm sao, có nên làm như không biết gì về chuyện nàng ấy tu luyện Tinh Thần Quyết, nàng một mặt lại muốn nhắc nhở, rồi lại sợ quá đường đột dẫn đến nàng ấy đề phòng.

Tô Tử Ngưng nhìn thấy Tần Mặc Hàm do dự, không nhịn được hỏi nàng: "Mặc Hàm, làm sao?"

Tần Mặc Hàm dừng một chút, mở miệng nói: "Nàng buổi tối chìm vào trong tu luyện, nàng có biết không?"

Tô Tử Ngưng ánh mắt lóe lên, trong nháy mắt nghĩ tới điều gì, chần chờ nói: "Ta đêm qua làm cái gì sao?"

"Nàng trong giấc mộng không ngừng hấp thu linh lực từ sao trời, ta có thể khôi phục một ít, cũng bởi vì mượn linh khí của nàng. Bất quá, xem ra chính nàng không biết được, đối nàng như vậy mà nói cũng không phải là chuyện tốt, vạn nhất. . ."

"Tần Mặc Hàm." Tô Tử Ngưng đột nhiên đánh gãy nàng, Tần Mặc Hàm dừng lại tiếng nói, chăm chú nhìn chằm chằm nàng ấy, lập tức nghe Tô Tử Ngưng nói: "Nàng là muốn nói, nàng phát hiện ra công pháp tu hành của ta, đúng không?"

Tần Mặc Hàm gật đầu, Tô Tử Ngưng lại đột nhiên di chuyển tức thời đến trước chân nàng, ngồi xổm người xuống có chút nguy hiểm nói: "Nàng không sợ ta diệt khẩu?"

Tần Mặc Hàm con ngươi thu nhỏ lại, không nói một lời nhìn chằm chằm Tô Tử Ngưng, lập tức che ngực cúi đầu kịch liệt bắt đầu ho khan. Tô Tử Ngưng biến sắc mặt, bận rộn đỡ lấy nàng, nơi nào còn được một tia khí tràng như lúc nãy, vội vàng nói: "Ta. . . Nàng, nàng thế nào?"

Trong lúc Tô Tử Ngưng cảm thấy hối hận không thôi, đã thấy Tần Mặc Hàm đột nhiên thẳng tắp eo, thu lại ho khan, nhàn nhạt liếc nàng một chút: "Đây chính là thái độ diệt khẩu của nàng?"

Tô Tử Ngưng: ". . ."

Biết mình bị đùa giỡn, Tô Tử Ngưng khá là tức giận bỏ qua Tần Mặc Hàm, nàng sức mạnh không nhỏ, Tần Mặc Hàm ngồi không vững trực tiếp bị nàng đẩy ngã, sau một khắc, nàng rồi lại vội vội vàng vàng đỡ nàng ấy lên. Nhìn Tô Tử Ngưng mặt lạnh không để ý tới mình, Tần Mặc Hàm đang nằm ở bả vai của nàng không nhịn được buồn cười, lần này không phải ý cười, mà trực tiếp cười ra tiếng.

Tiếng cười mềm mại êm tai truyền tới, khiến cho ngọn lửa trong lòng Tô Tử Ngưng nhất thời bị dập tắt không còn gì, nàng giả vở bất mãn nói: "Nàng cũng không còn người hồn, làm sao còn có thể cười, nàng cười cái gì?"

Tần Mặc Hàm tiếng cười rất nhanh liền ngừng, lúc ngẩng đầu lên cũng chỉ còn ý cười nhàn nhạt. Nàng nói: "Đại khái cùng với nàng chung một chỗ, không còn người hồn cũng muốn cười."

Tô Tử Ngưng trong lòng run lên, tim đập đột nhiên lọt mấy phách, nàng bận rộn dời mắt, nhưng lại không ngừng được trái tim đang đập rộn ràng.

Tần Mặc Hàm ngừng ý cười, nghiêm túc nói: "Ta chỉ là lo lắng nàng cùng người khác ở một chỗ, trong lúc vô tình bị bại lộ Tinh Thần Quyết. Tuy nói nó thất truyền hơn vạn năm, nhưng các đại gia thế tộc cũng đều ghi chép lại, huống hồ có thể hấp thụ sức mạnh sao trời, liền đủ để gây nên tham niệm."

Nàng nói tới cực kỳ thản nhiên, Tô Tử Ngưng thay đổi sắc mặt nhưng cũng buồn bực không ít, đây là lúc nào rồi, nàng tay trói gà không chặt, nếu như mình đối nàng động sát tâm, nàng không phải chịu chết sao.

Tựa hồ biết ý của nàng, Tần Mặc Hàm nghiêm túc nói: "Ta lại không phải người ngu, nàng cho rằng đổi là người khác ta đều chịu nhắc nhở sao? Lúc trước nàng chịu vì ta lấy Tụ Hồn Đăng, thay ta tẩm bổ người hồn, lần này cũng là liều mạng đem ta kéo tới trên đảo này, bây giờ như thế nào cam lòng gϊếŧ ta."

Tô Tử Ngưng hơi đỏ mặt, ánh mắt quyến rũ khẽ liếc người kia, trầm thấp mắng câu: "Không biết xấu hổ."

Tần Mặc Hàm có chút bật cười, lắc đầu không nói gì thêm.

Tần Mặc Hàm thân thể khôi phục rất chậm, ở trên đảo đợi ba ngày, Tô Tử Ngưng dùng Tinh Thần chi lực tẩm bổ nàng, nàng mới có thể miễn cưỡng bản thân đứng dậy bước đi, nhưng linh lực vẫn là trống rỗng.

Hòn đảo này có chút kỳ quái, rõ ràng là đảo nằm giữa Vô Tận Hải Vực, nhưng cùng đảo bình thường không có gì khác biệt, cũng có một vài dã thú hung dữ nhưng chỉ là động vật hoang dã mà thôi, hoàn toàn không có linh lực, Tô Tử Ngưng ở trên đảo đốn gỗ kết bè, nhưng cũng không vội. Nhất định phải chờ Tần Mặc Hàm khôi phục linh lực, nếu không rời khỏi đây lại gặp phải linh thú hung ác trong Vô Tận Hải Vực, nàng khó mà bảo vệ nàng ấy chu toàn.

Bất quá cũng may Tần Mặc Hàm tuy rằng thân thể chưa khôi phục nhiều, thế nhưng cuối cùng cũng coi như không ảnh hưởng hành động, hai người ở trên đảo trải qua cuộc sống vô cùng bình thường, rất là an nhàn, thế nhưng phần an nhàn này cũng không kéo dài bao lâu

Ở ngày thứ mười các nàng sống trên đảo, Tô Tử Ngưng đi ra ngoài tìm thức ăn. Bây giờ Tần Mặc Hàm đã hơi hơi có thể điều động một ít linh lực, kinh mạch cũng được Tô Tử Ngưng tỉ mỉ ôn dưỡng, nàng lại muốn sớm ngày khôi phục, bởi vậy không có đi cùng nàng ấy, mà là ở trong động nhắm mắt tu luyện.

Chỉ là khi nàng miễn cưỡng đem linh lực vận chuyển được nửa đường, thì đột nhiên bên tai truyền đến tiếng nói lạ lẫm, khiến nàng phải mở mắt ra. Bên ngoài âm thanh ầm ĩ, đại khái là có mấy người đang đến gần, trong đó một nam nhân trung niên vui vẻ nói: "Thiếu gia, nơi này có cái động, thật giống như có người ở trong đó."

Tần Mặc Hàm nhíu nhíu mày, nàng giờ khắc này linh lực vận chuyển tới một nửa, dừng lại sẽ dẫn tới một lần nữa tổn thương. Bởi vậy nàng tạm thời không có động tác, chỉ là nhìn một nhóm bốn người có chút chật vật đi vào.

Tiến vào bốn người, dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi, gương mặt thư sinh, chỉ là đôi mắt ti hí nhìn không được tốt, đặc biệt là nhìn thấy Tần Mặc Hàm đang ngồi trên cỏ, con ngươi hắn lập tức lộ ra kinh diễm cùng da^ʍ tà không chút nào che giấu, mà ba nam tử phía sau nhìn thấy Tần Mặc Hàm cũng đều ngẩn ra, ánh mắt phóng túng mà nhìn nàng.

Tần Mặc Hàm trong lòng nhất thời rõ ràng, người đến không có ý tốt.

Quả nhiên, nam tử trẻ tuổi kia vuốt phẳng lại quần áo, giả vờ phong lưu cười nói: "Không nghĩ tới trên hòn đảo nhàm chán vắng ngắt này, dĩ nhiên lại có một mỹ nhân phong thái tiên tử như vậy, quả thật không uổng công ta đến đây một chuyến. Mỹ nhân, làm sao một người lại ở nơi rách nát này, nàng là không cẩn thận đi lạc đến đây hay sao?"

Tần Mặc Hàm liếc mắt nhìn hắn, thấy trên y phục chỗ bả vai người này có chỉ thêu con chim ưng màu vàng, liền biết hắn là người của Mộ Dung gia ở Hoành Châu. Mộ Dung gia nề nếp bất chính, đều dựa vào song tu để tăng công lực, lần này đại khái phiền phức rồi. Tuy nói như thế, vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Bất quá là ra ngoài rèn luyện, tạm thời ở đây nghỉ ngơi, không nghĩ tới công tử nhà họ Mộ Dung cũng như thế có hứng thú, đi vào vùng biển Vô Tận."

Mộ Dung Trùng hơi sững sờ, lập tức cười càng thêm hài lòng: "Nguyên lai mỹ nhân nhận thức ta, vậy thì dễ làm rồi. Bổn công tử đây coi trọng nàng, nói cho ta biết nàng tên là gì, ta mang nàng trở lại, cưới nàng làm tiểu thϊếp của ta, theo ta cùng nhau song tu, cũng không cần tới Vô Tận Hải Vực nơi quỷ quái thế này rèn luyện."

Tần Mặc Hàm lạnh lùng liếc hắn một cái: "Mộ Dung công tử bản thân cũng đang gặp nạn, làm thế nào đem ta trở lại?" Nàng con mắt mang theo nhàn nhạt cảnh cáo, tuy ngồi ở chỗ đó bất động, khí thế nhưng là có, để Mộ Dung Trùng hơi sững sờ.

Hắn cười gằn một tiếng: "Ta nhìn không lọt mắt nàng hay sao?" Bọn hắn lúc đi vào, hộ vệ bên cạnh liền nói cho hắn biết, người bên trong linh lực cực yếu, hẳn là bị trọng thương đang trong quá trình vận công hồi sức, hắn chẳng lẽ sợ nàng.

Mộ Dung Trùng chậm rãi đi qua, rất vô liêm sỉ hướng ở trên người Tần Mặc Hàm ngửi một cái, một mặt say sưa: "Quả nhiên là mỹ nhân, liền mùi vị cũng dễ ngửi như vậy, linh thể cũng là không sai, ha ha." Hắn liếʍ liếʍ môi, quay đầu lại nói: "Bổn thiếu gia muốn cùng mỹ nhân hảo hảo vui đùa một chút, đừng quấy rầy sự vui vẻ của ta, đi ra ngoài trước."

"Thiếu gia?" Một người trong đó liếʍ mặt cười nói. Lại bị Mộ Dung Trùng đạp một cước: "Cút ngay, như thế cực phẩm nữ nhân, ngươi đừng hòng mơ tới, chờ ta chơi chán lại nói!"

Trong miệng hắn ngôn ngữ xằng bậy không thể tả, Tần Mặc Hàm cúi đầu cắn môi, ngay lúc Mộ Dung Trùng định hướng mặt nàng vuốt ve, thì đột nhiên ngoài động vang lên tiếng hét thảm, một tên hộ vệ bị đạp văng thật xa, liền sau đó bóng đen bay vào bóp lấy tay Mộ Dung Trùng!

Mộ Dung Trùng biến sắc mặt, hắn bây giờ cũng là Trúc Cơ trung kỳ, mà hắc y nhân đang chế trụ tay hắn, hiển nhiên cũng là Trúc Cơ. Hắn lập tức vận chuyển linh lực muốn tránh thoát, cao giọng gọi: "Người đâu, mau gϊếŧ kẻ này!"

Không ngờ lần này hắn rút tay lại không được, hắn kinh hoảng nhìn về phía người trước mắt, mà phía đối diện Tô Tử Ngưng cũng đang đỏ mắt nhìn hắn. Nàng rõ ràng một gương mặt quyến rũ xinh đẹp đến mê người, thế nhưng giờ khắc này trong mắt nàng tràn đầy sát ý, dù là ai cũng có thể phát hiện nàng đang vô cùng tức giận. Sau một khắc Mộ Dung Trùng chỉ nghe được nàng lạnh lùng nghiến răng nói: "Liền ngươi cũng dám động vào nàng!" Cùng lúc đó răng rắc một tiếng, ngón tay của hắn bị Tô Tử Ngưng triệt để bóp nát, cánh tay cũng bị bẻ gãy.

Mộ Dung Trùng kêu lên thảm thiết, rồi lại phát hiện một đạo kiếm khí lạnh lẽo quét qua mặt hắn, lập tức gọt đi mũi của hắn, thuận thế cắt đứt cổ hắn. Mộ Dung Trùng liền lời thừa thãi cũng không kịp nói, lập tức trợn to con mắt tắt thở.

===================

Tác giả có lời muốn nói:

"Thẳng tắp" cô nương: ta sắp bị thê tử trêu đến ngất. Kẻ nào không có mắt dám bắt nạt thê tử ta, tất cả đều chém!

Tác giả quân: Đúng, đúng, chém hết!

"Thẳng tắp" cô nương: Ha ha, người thứ hai chính là ngươi

Tác giả quân: Má ơi!