Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 30: Nàng là người của ta, không cho nàng nghĩ đến người khác!

Tô Tử Ngưng bị nàng gọi một tiếng "Tô cô nương" làm cho sững sờ, vội vã xoay người dậy, thuận tay đem nàng kéo lên. Mà lúc này tiếng gọi lo lắng của đám người Tần Phóng cũng truyền tới.

Tần Mặc Hàm tốc độ rất nhanh, tiến lên một bước, cấp tốc đem mũ trùm thay Tô Tử Ngưng kéo lại, bảo đảm che tốt rồi, mới truyền âm thanh đáp: "Chúng ta không có chuyện gì, ở chỗ này."

Tần Phóng cùng Tần Hạ ngay lập tức xuất hiện, hai người đều quỳ xuống: "Tiểu chủ nhân!"

Tần Mặc Hàm dừng lại, mở miệng nói: "Đứng lên, không liên quan đến các ngươi, là ta tùy hứng. Bất quá, ta cũng đã nắm ít nhiều phần thắng, phỉ thế nào rồi?"

Mấy người Tiêu Hiên lúc này cũng chạy tới: "Tần cô nương, Chấp Mặc cô nương, hai vị vẫn ổn chứ?"

Nhìn bọn họ đều chạy lại đây, Tần Mặc Hàm cũng đoán được kết quả rồi, lạnh nhạt nói: "Chúng ta rất tốt."

Văn Nhân Thu không nhanh không chậm đi đến, hắn từ xa đã nhìn thấy Tần Mặc Hàm thay Tô Tử Ngưng kéo mũ trùm lại, ánh mắt cũng quét đến sườn mặt của Tô Tử Ngưng, tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng cũng đủ khiến hắn kinh diễm. Hơn nữa không biết vì sao, vừa gặp Tô Tử Ngưng thì trong lòng hắn dâng lên một cảm giác kỳ quái, cảm tình như đã quen từ lâu rồi, để hắn có chút không nhịn được, đưa mắt đặt ở trên người nàng.

Thấy nàng vô sự, Văn Nhân Thu chắp tay trầm giọng nói: "Lần này quấy nhiễu phỉ, mang đến phiền phức cho các vị, tại hạ xin lỗi. Mấy vị trượng nghĩa ra tay, thay Văn Nhân gia tru diệt phỉ, tại hạ vô cùng cảm kích, Văn Nhân gia nợ các vị một ân tình. . ."

"Chờ đã." Tần Mặc Hàm lập tức đánh gãy lời nói của Văn Nhân Thu: "Văn Nhân công tử khách khí, bất quá ta cảm thấy, sự miêu tả của ngươi có chút vấn đề. Tru diệt phỉ, cũng không phải thay Văn Nhân gia, mà là nó bị ngươi dẫn đến tấn công chúng ta, bị chúng ta chặt đứt đuôi, làm nó tức giận mới quay qua trả thù. Chúng ta vì mạng sống, bí quá hóa liều mới phải diệt trừ nó. Bất quá, Văn Nhân công tử cao thượng, tuy vừa bắt đầu gắp lửa bỏ tay người, nhưng không có thấy chết không cứu, Tần gia liền không truy cứu chuyện này nữa."

Dứt lời, nhìn Văn Nhân Thu càng là lãnh khốc mấy phần, lại hướng Tiếu Hiên mấy người nói: "Mấy vị trượng nghĩa ra tay, giúp ta  tru diệt phỉ, Tần gia vô cùng cảm kích."

Tô Tử Ngưng cúi đầu, trốn ở Tần Mặc Hàm sau lưng, không ngừng cười trộm, người này, càng lúc càng nói đến hợp tình hợp lý.

Văn Nhân Thu nói như vậy dĩ nhiên là có tính toán, phỉ tuy không phải cấp cao linh thú, nhưng trên thân thể phỉ chỗ nào cũng có giá trị, hoàn toàn là nguyên liệu tốt để luyện cực phẩm đan dược cùng pháp khí, vì lẽ đó hắn nghĩ nợ các nàng chút ân tình, liền muốn đem phỉ chiếm riêng. Hắn tự cho rằng Văn Nhân gia địa vị hơn người, dù bọn người kia muốn chia phần món hời này, thì cũng không sánh bằng lấy lòng Văn Nhân gia. Nơi nào ngờ Tần Mặc Hàm không xem hắn ra gì, trong lúc nhất thời khiến hắn có chút lúng túng. Hắn quay đầu nhìn Tiêu Hiên, lên tiếng hỏi: "Tần gia? Bắc Xuyên Tần gia?"

Tiêu Hiên tiếp nhận nói: "Là Hoành Châu Tần gia."

Văn Nhân Thu trong lòng có chút kiêng kị, bất kể là Bắc Xuyên hay Hoành Châu,  bọn họ nếu không tính toán muốn nhân tình này, hắn cũng không thể làm gì, dù sao hắn cũng không chiếm được lợi thế.

Hàn Phi Vi làm sao chịu được người khác không nể mặt biểu ca nhà mình, lạnh lùng nói: "Phỉ là biểu ca ta phát hiện, trước vì đối phó nó, tổn hại ba hộ vệ Văn Nhân gia, sau đó, cho dù là tru diệt phỉ, cũng là chúng ta hỗ trợ, các ngươi bất quá bốn người, còn hai cái Trúc Cơ, nếu không có chúng ta giúp sức, làm sao có khả năng giết được phỉ!"

Tần Mặc Hàm gật gật đầu: "Vậy chính là nói, các ngươi cũng không muốn cho Tần gia mặt mũi. Vậy cũng được, chúng ta tuỳ việc mà xét, ta chỉ lấy phần ta nên được. Đuôi phỉ, là chúng ta đoạn, con mắt là chúng ta đâm, này đủ khiến chúng ta nắm giữ quyền ưu tiên lựa chọn. Chấp Mặc, nàng muốn cái gì?"

Tô Tử Ngưng hiểu rõ về phỉ, tự nhiên nhận ra những bộ phận kia đều rất hữu dụng.

Hàn Phi Vi sắc mặt phát trầm: "Chấp Mặc vốn cùng một đội với chúng ta, không phải người nhà họ Tần các ngươi."

Tần Mặc Hàm khẽ lắc đầu, Hàn gia nuôi một nữ nhi ngu xuẩn như thế, cũng là nghiệp chướng. Nàng liếc mắt có chút âm trầm Tô Tử Ngưng, tùy ý nói: "Há, từ hôm nay trở đi, nàng chính là người của Tần gia, Hàn cô nương không cần bận tâm."

Tô Tử Ngưng luôn cảm thấy lời này nghe có chút vi diệu, càng nghĩ càng lệch, nàng mau mau tỉnh táo lại nói: "Ta muốn đuôi của nó."

Đôi mắt lạnh buốt của Văn Nhân Thu lập tức ngưng lại, nhưng vẫn giả vờ phong độ, im lặng gật đầu, ra hiệu tiếp tục.

Tần Mặc Hàm càng là tùy ý: "Nàng lấy đuôi, vậy ta lấy đầu, như vậy là được rồi. Văn Nhân công tử bọn họ nhiều người, còn lại đều nhường họ hết đi. Tần Phóng, Tần Hạ, cái khác chúng ta liền không lấy, trở lại ta tưởng thưởng các ngươi, xem như bù đắp, ý các ngươi thế nào?"

Tần Phóng Tần Hạ nghiêm mặt, chắp tay nói: "Đều nghe theo tiểu chủ nhân dặn dò!" Bọn họ có chút nhịn không được cười trộm, phỉ thân quý giá nhất chính là cái đuôi dài đằng sau cùng cặp sừng trên đầu. Còn có xương sọ là vật liệu tốt nhất dùng trong luyện khí, ngay cả đôi mắt cũng là thuốc dẫn tốt trong luyện đan, có thể nói thứ đáng giá nhất đã bị hai vị tiểu chủ nhân cầm đi rồi. Tuy nói tiểu chủ nhân xấu tính, nhưng phần bụng phỉ chứa nội đan quý hiếm để lại cho bọn họ, cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, nguyên bản tiêu diệt phỉ đều là công sức của Tần gia, phân chia như vậy cũng là hợp tình hợp lý.

Văn Nhân Thu làm sao không biết Tần Mặc Hàm không chừa hắn mặt mũi, nhưng hắn xác thực không lời nào để nói, dù sao vết thương trí mạng đều do các nàng ra tay. Hơn nữa hai hộ vệ Tần gia ít nhất cũng là Kim Đan đỉnh phong. Trong lòng hắn có chút ngưng trọng, Hoành Châu Tần gia nơi nào lại nhảy ra một vị tiểu chủ nhân, dĩ nhiên để hai tu sĩ Kim Đan đỉnh phong theo làm hộ vệ, trong khi nàng ấy chỉ mới Trúc Cơ.

Đem phỉ phân chia xong, Tần Mặc Hàm vô tình hay cố ý hỏi câu: "Văn Nhân công tử tìm phỉ, có phải hay không cũng đã kinh động đến một ít vật khác?"

Văn Nhân Thu ánh mắt tối sầm lại, lạnh lùng nói: "Phỉ uy lực, Tần cô nương cũng lĩnh giáo, kinh động đồ vật tự nhiên không ít, không biết Tần cô nương muốn hỏi cái gì?"

Tần Mặc Hàm không phản ứng gì, chỉ là chậm rãi nói: "Nhện xanh bảy màu vốn nên sinh sống ở đầm lầy, đột nhiên xuất hiện ở ngoại vi Vô Tận Hải Vực, bây giờ chúng ta lại nhìn thấy phỉ, bởi vậy muốn xác nhận một chút."

"Tại hạ vẫn chưa nhìn thấy nhện xanh bảy màu, lúc đó gặp phải phỉ, nó dĩ nhiên rất cáu kỉnh, không biết bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cho nên mới tấn công chúng ta. Chúng ta một đường bị đuổi mới chạy đến nơi này, nhưng cụ thể phát sinh cái gì, chúng ta cũng không rõ lắm."

Tần Mặc Hàm không hỏi nhiều nữa, chỉ là đối với Tiêu Hiên nói: "Các ngươi đã là người quen cũ, vậy chúng ta xin từ biệt trước." Dứt lời, nàng cũng không đợi Tiêu Hiên bọn họ nói cái gì, trực tiếp mang theo Tô Tử Ngưng, nhắm hướng đông nơi đầm lầy đi đến. Tô Tử Ngưng quay đầu lại, liếc nhìn Văn Nhân Thu, khóe môi câu lên một nụ cười lạnh lùng, lập tức cũng liền rời đi.

Tiêu Hiên mấy người hai mặt nhìn nhau, nghĩ gọi lại các nàng nhưng không biết thế nào mở miệng. Mà Văn Nhân Thu ánh mắt đầu tiên lướt qua Tần Mặc Hàm, trong mắt có tia lạnh lùng, sau đó hắn nhìn chằm chằm một thân áo đen Tô Tử Ngưng, mãi đến khi không thấy tăm hơi của nàng nữa.

Hàn Phi Vi tất nhiên ước gì các nàng đi càng sớm càng tốt, bây giờ tìm được Văn Nhân Thu rồi, càng thêm hài lòng, vội vã chạy đến bên Văn Nhân Thu, cao hứng nói: "Biểu ca, cuối cùng cũng tìm được huynh, huynh không có bị thương chứ?"

Văn Nhân Thu lắc đầu, nhíu mày nói: "Vô Tận Hải Vực không phải chốn chơi đùa, lần sau muội không được phép đến đây, chúng ta lập tức về."

Hàn Phi Vi mếu máo: "Muội cùng Tiêu Hiên bọn họ nhận cấp bốn nhiệm vụ, muốn đi tìm Địa Long cốt, biểu ca huynh cùng chúng ta đi, có được hay không?"

Văn Nhân Thu quay đầu nhìn Tiêu Hiên, nghi ngờ nói: "Địa Long cốt?"

Tiêu Hiên thở dài: "Phụ thân ta lâm bệnh nặng, Bách Lý đan sư nói, cần Địa Long cốt làm thuốc, ta phải đi."

Văn Nhân Thu lông mày càng nhíu chặt, ngẩng lên nhìn con đường hắn vừa đi qua, lắc  đầu: "Tiêu Hiên, nơi đó không an toàn, nhện xanh bảy màu có thể xuất hiện ở đây, thứ khác cũng có thể xuất hiện, rất nguy hiểm."

Đôi mày kiếm của Tiêu Hiên khẽ nhướng: "A Thu, phát sinh chuyện gì?"

Văn Nhân Thu xoay người, cũng không tính nhiều lời: "Ta cũng không thể ở lại lâu, chúng ta nhiều năm giao tình, ngươi phải tin tưởng ta." Dứt lời, hắn liếc mắt Hàn Phi Vi: "Theo huynh trở lại."

Hàn Phi Vi tuy có chút miễn cưỡng, nhưng nàng đến đây chính vì tìm Văn Nhân Thu, không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói: "Tiêu Hiên huynh, nghe biểu ca đi, huynh ấy nói như vậy khẳng định là có lý do, chúng ta trước tiên về nghỉ ngơi, hôm khác lại đi."

Tiêu Hiên nhìn về hướng mấy người Tần Mặc Hàm vừa rời khỏi, trầm mặc chốc lát: "Ngươi mang Phi Vi trở về trước, phụ thân ta không còn nhiều thời gian." Dứt lời, hắn cấp tốc xoay người nhắm hướng đông đi.

Lạc Túc mấy người liếc mắt nhìn nhau, cũng chắp tay từ biệt, Diệp Ánh nói: "Thỉnh cầu biểu thiếu gia chiếu cố Phi Vi." Dứt lời, nàng cũng bước nhanh đi theo.

Bên này Tô Tử Ngưng biểu hiện có chút nghiêm trọng: "Mặc Hàm, nàng tách khỏi bọn họ, có phải phát hiện cái gì bất thường?"

Tần Mặc Hàm nghiêng mặt nhìn nàng, trầm thấp ừ một tiếng, một lát sau lại nói: "Còn có Hàn Phi Vi, nàng ta không dễ chịu với nàng, cho nên ta không muốn đi cùng bọn họ nữa."

Tô Tử Ngưng mím môi, cúi đầu đè nén nụ cười nơi khóe miệng, bất quá nghĩ đến cái gì, nàng cau mày nói: "Văn Nhân Thu gặp phỉ tuyệt không phải ngẫu nhiên, phỉ tuy rằng tính khí táo bạo, tuy nhiên sẽ không dễ dàng đuổi theo người.  Hơn nữa nhiều người như vậy, nó hiển nhiên chỉ nhằm vào hắn, liền ngay cả khi bị ta chặt đứt đuôi, nó nhìn thấy Văn Nhân Thu, cũng sẽ quay đầu tấn công hắn."

Tần Mặc Hàm không lập tức đáp lời nàng, đi thêm mấy bước, nàng giảm tốc độ, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Tô Tử Ngưng: "Nàng rất quan tâm hắn?"

Tô Tử Ngưng nhất thời không hiểu: "Ai?"

"Văn Nhân Thu." Nhàn nhạt phun ra ba chữ này, nàng lại bỏ thêm câu: "Nàng vẫn đang nói hắn."

Tô Tử Ngưng: . . .

Nàng vẫn đang nói hắn. . . Tô Tử Ngưng hơi nhướng mày, trầm mặc một lát, tâm tình cũng có chút nặng nề. Nàng không nhịn được ở trong lòng tự tát chính mình, đúng vậy, vẫn nói không thèm để ý đến hắn, kỳ thực bản thân liền đang để trong lòng. Bình tĩnh mà xem xét, nếu đối phương không phải Văn Nhân Thu, nàng sẽ không chú ý nhiều như vậy.

Nhận ra tâm tình của nàng sa sút, Tần Mặc Hàm không nói vấn đề đó nữa, chỉ là mở miệng nói: "Cõ lẽ hắn cầm đi một loại đồ vật không được phép lấy, hơn nữa xem tình hình bây giờ, không chỉ là phỉ, rất nhiều dị thú khác cũng đã bị kinh động, hắn lúc này chắc chắn muốn nhanh chóng rời đi, vì lẽ đó, đi cùng hắn, quá nguy hiểm."

Tô Tử Ngưng làm sao không biết nàng ấy đang nói sang chuyện khác, nhìn vẻ mặt nàng ấy không biểu hiện gì, chẳng biết vì sao, cảm giác thấy hơi chột dạ, nàng vội vàng nói tiếp: "Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng là giờ khắc này chúng ta đi về phía đông, rất có khả năng gặp phải đám dị thú đang bạo động."

Tần Mặc Hàm nheo mắt nhìn nàng: "Nàng không phải muốn làm nhiệm vụ sao?"

Tô Tử Ngưng nghẹn lời, nhìn rừng cây rậm rạp tĩnh mịch phía xa xa, có chút lo lắng: "Thế nhưng cũng không cần cố sức liều mạng."

Tần Mặc Hàm dừng bước, ra hiệu Tần Phóng: "Đi tới thăm dò, xem tình huống cụ thể ra sao."

Tần Phóng gật đầu, trong nháy mắt không còn thấy thân ảnh, Tần Mặc Hàm tìm nơi sạch sẽ, ngồi xếp bằng xuống. Tô Tử Ngưng thấy vậy cũng ngồi ở bên người nàng, cúi đầu nghĩ Văn Nhân Thu khả năng cầm đi vật gì phi thường quý hiếm, do đó kinh động đến bọn nhện xanh bảy màu chạy loạn, còn chọc đến phỉ tức giận vô cùng.

Tần Mặc Hàm nhìn nàng xuất thần, chợt nhớ đến một chuyện, liền nghiêng đầu, nhẹ nhàng vươn tay ra hướng trên mặt Tô Tử Ngưng dò xét.

Đột nhiên nhìn thấy một bàn tay thon dài trắng nõn vươn đến đây, Tô Tử Ngưng nhất thời kinh ngạc, có chút khẩn trương: "Nàng làm gì?"

Tần Mặc Hàm đem những ngón tay mát lạnh vuốt dọc theo sườn mặt Tô Tử Ngưng, thản nhiên đáp: "Nhìn mặt của nàng, xem vết thương thế nào rồi."

Tô Tử Ngưng sờ sờ khóe mắt, lắc đầu: "Bất quá chỉ là một vết sướt nhỏ, đã lành rồi." Dù sao cũng là tu sĩ, vết thương nhỏ sau khi được linh lực chữa trị, cũng sẽ không lưu lại dấu vết.

Tần Mặc Hàm còn muốn nói gì nữa, Tần Hạ nhưng có chút cảnh giác: "Tiểu chủ nhân, bên kia có động tĩnh."

Tần Mặc Hàm nhìn một chút phương hướng các nàng vừa đi qua: "Người?"

Tần Hạ gật đầu, thần thức dò ra đi tới, cau mày nói: "Là người, thật giống bọn người Tiêu Hiên, đúng, là bọn họ." Chỉ là vừa dứt lời, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, kinh hãi nói: "Không chỉ là người, còn có một bầy. . . Chim ba đầu khổng lồ!"

Tần Mặc Hàm sắc mặt lạnh lẽo, trong nháy mắt minh bạch Văn Nhân Thu đã làm gì, vừa vặn Tần Phóng phát hiện chuyện lớn, cấp tốc trở lại, hô to: "Tiểu chủ nhân, phía trước là. . . Thôn Thiên Mãng a!"

Tần Mặc Hàm lập tức nói : "Ngự kiếm, chạy về phía nam!"

Giờ khắc này ngự kiếm, cũng không lo được sẽ rơi vào khu vực mất kiểm soát, một khi bị chim ba đầu khổng lồ phát hiện, các nàng tuyệt đối không có kết quả tốt! Chim ba đầu khổng lồ là yêu thú khó dây dưa nhất Vô Tận Hải Vực, chúng nó hết sức giảo hoạt, hai cánh giang rộng đến hai trượng, sinh ra đã có ba cái đầu, hơn nữa sống quần cư, là tử thần ở trên bầu trời. Bị nó bắt gặp quả thật chính là ác mộng! Mà Thôn Thiên Mãng, chỉ vừa nghe hơi thì ngươi đã bị nó quấn lấy nuốt trọn vào bụng, nguy hiểm đến cùng cực!

==============

Tác giả có lời muốn nói: Tần thiếu chủ mặt than đàng hoàng trịnh trọng mà nói hưu nói vượn

Tần Mặc Hàm: Nàng rất quan tâm hắn?

Tô Tử Ngưng: Không có, ta. . . Ta chỉ là….

Tần Mặc Hàm: Ta nói nàng là người của ta, thì nàng tự mình hiểu, không cho nàng nghĩ đến người khác.

Tô Tử Ngưng:. . . Ta là người của Tần gia? Ta bị nàng ăn?

Tần Mặc Hàm:. . . Ta mặc kệ, nàng còn nói nữa, ta sẽ thả người hồn ra đè nàng.

Tô Tử Ngưng (bị tấn công dữ dội không dậy nổi): Nàng một người trêu chọc  ta thì thôi đi, còn lấy người hồn làm trợ thủ, thật là đáng thẹn! Huhu…thê tử tốt của ta manh động, mà người hồn của nàng cũng manh động! Ta nhận ngã xuống.