Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 4

Trong lòng Tần Mặc Hàm có chút nặng nề, ánh mắt mang theo lo lắng nhìn về phía Tô Tử Ngưng. Nàng nhìn đến xuất thần nên không biết Tô Tử Ngưng đem biểu tình của nàng thu hết vào trong mắt, trong đôi mắt hoa đào lộ ra một tia hứng thú. Tô Tử Ngưng cơ hồ có thể nắm chắc bảy tám phần người này không phải Lâm Khinh Trần, nhưng có thể đoạt xá được nàng ấy thì tu vi ít nhất cũng trên bậc Nguyên Anh, coi như là một lão gia hỏa.

Đoạt xá người khác là việc làm hết sức tổn hại công đức, tu hành về sau cũng sẽ mang thêm nghiệp chướng, cho nên những người làm ra chuyện đoạt xá đều không phải loại tốt lành gì. Người này lại xem ra có chút ý tứ, đối với mình tốt không hiểu nổi, tuy rằng có thể chỉ vì lợi dụng, nhưng đối với tình cảnh bây giờ của nàng mà nói thì lợi nhiều hơn hại.

Sau một hồi, Tần Mặc Hàm bị tiếng đập cửa làm cho bừng tỉnh, mới đứng dậy đi ra ngoài đem đồ ăn vào, để thị nữ lui ra ngoài trước.

Đem đồ ăn đặt lên bàn, Tần Mặc Hàm nhìn thấy ánh mắt Tô Tử Ngưng không ngừng liếc về bên này, liền âm thầm cười khẽ. Tô Tử Ngưng như thế nào giả bộ được, nàng chính là bị bỏ đói hai ngày rồi, huống hồ trên bàn toàn các món ăn tinh xảo mê người, dụ cho cái bụng vốn chết lặng của nàng trong nháy mắt sôi lên ùng ục. Tô Tử Ngưng thẹn thùng che bụng lại, trong lòng thầm nói mất mặt quá mức rồi.

Khóe miệng Tần Mặc Hàm không ức chế được khẽ cong, mặc dù rất nhanh ép xuống, nhưng Tô Tử Ngưng vẫn bắt được ý cười thoáng qua kia. Không thể không nói, Lâm Khinh Trần này cười lên rất đẹp mắt, bất đồng với nụ cười dối trá trước kia. Hiện tại nàng cười rất nhẹ nhưng chẳng khác gì hoa lê trong gió, thanh nhã mê người.

Tô Tử Ngưng âm thầm lắc lắc đầu, tội gì nghĩ nhiều như vậy, đang suy nghĩ thì nghe người nọ nhẹ giọng nói: "Đói bụng không, lại đây ăn đi."

Tô Tử Ngưng sửng sốt, nàng ta cố ý gọi người đi lấy đồ ăn là để cho mình ăn sao? Nhìn trên bàn chỉ có một bộ chén đũa, nếu nhớ không lầm, nàng ấy hôn mê hai ngày, hầu như cũng không có ăn gì.

"Thất thần làm cái gì, không đói bụng sao?"

Tô Tử Ngưng mím môi, đôi mắt trong veo như nước nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Ngươi cũng thật lâu chưa có ăn gì."

Tần Mặc Hàm ngồi ở bên cạnh bàn, có chút ảo não, nàng chỉ thấy đau lòng nên đã quên thân phận của hai người lúc này. Không nói nữa, nàng cầm lấy đũa ăn qua một lượt ba đĩa thức ăn trên bàn, sau đó ăn tiếp hai khối bánh ngọt. Nàng ăn không nhanh không chậm, còn làm ra vẻ như đang cẩn thận thưởng thức, giống như rất ngon vậy. Kỳ thật đồ ăn này có chút nhạt nhẽo, hương vị tuy không tệ, nhưng cũng chẳng ngon lành gì.

Tô Tử Ngưng cả đời rất xem trọng chuyện ăn uống, cho dù lúc trước nàng đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên cũng chưa bao giờ bạc đãi bụng của mình. Giờ phút này nhìn Tần Mặc Hàm ăn uống say sưa ngon lành, đều nhanh nhịn không được nuốt nước miếng. Trong lòng không khỏi oán trách, mới vừa rồi còn cảm động một phen, ai ngờ mình bất quá chỉ nói một câu, nàng  ấy liền lập tức mặc kệ mình.

Tần Mặc Hàm nhìn qua giống như đang tập trung ăn nhưng ánh mắt lại như có như không liếc qua Tô Tử Ngưng, trong lòng cười khẽ, thì ra Chấp Mặc khi còn nhỏ đáng yêu như thế, rõ ràng đói muốn chết vẫn còn nhớ chuyện người khác chưa ăn cơm, bây giờ lại bày ra dáng vẻ tội nghiệp rồi.

Ăn lửng dạ, nàng buông đũa, quay đầu nói: "Ta ăn xong rồi, phần còn lại ngươi xem đó mà ăn đi." Thức ăn trên bàn mỗi món đều chỉ động một chút, hơn nữa đều ăn thật sự gọn gàng, cũng không xáo trộn, liền như vậy nhìn qua thật sạch sẽ.

Tô Tử Ngưng có khổ sở gì chưa từng nếm qua, giờ phút này đói thật sự, chẳng hề ghét bỏ thức ăn nàng dùng rồi. Cúi thấp đầu xuống, cố gắng ép đỏ vành mắt mới ngước lên nhìn Tần Mặc Hàm, sau đó ngồi ở kia tận lực khắc chế để tướng ăn mình không quá khó nhìn.

Nàng cầm đũa rất đoan chính, mỗi lần gắp cũng không nhiều nhưng tốc độ rất nhanh, chỉ hai ba đũa liền đem miệng căng tròn, cố gắng nhai nuốt xuống.

Thần sắc Tần Mặc Hàm ôn hòa, ở một bên nhìn, chỉ là không biết có phải hay không mới vừa cơm nước xong, nàng thấy buồn ngủ đến lợi hại. Buồn ngủ tới có chút mãnh liệt, nàng nỗ lực quơ quơ đầu, miễn cưỡng nói: "Ăn xong liền đi nhanh trở về, hôm nay việc ngươi biết ta biết, không cần nói cho người khác. Chịu phạt xong rồi thì ở trong phòng dưỡng thương, đừng ra khỏi phòng."

Tô Tử Ngưng gian nan mà nuốt đồ ăn, liên tục gật đầu, nàng có thể cảm giác được Tần Mặc Hàm buồn ngủ, nhìn nàng ấy nói xong liền đứng lên đi về phía giường. Tần Mặc Hàm đi được nửa đường, lại mê mang nói: "Ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn."

Nàng buồn ngủ tràn trề nên tiếng nói có chút mơ hồ, thiếu đi ngữ điệu lạnh lùng, nhưng lại làm cho Tô Tử Ngưng trong lòng khẽ động, lão gia hỏa thay đổi cái thân thể, như thế nào liền như vậy đáng yêu. Giờ phút này Tần Mặc Hàm ở trong mắt nàng đã là lão gia hỏa đoạt xá người, tuy rằng chính nàng cũng có thể xem như là một lão gia hỏa già đến không thể già hơn.

Tần Mặc Hàm vừa đặt lưng xuống giường, thậm chí chăn mền cũng chưa kịp đắp, liền chìm vào trong giấc ngủ, đến khi nàng mở mắt ra lần nữa thì trần nhà màu trắng quen thuộc đã xuất hiện trên đỉnh đầu, khiến trong lòng nàng đột nhiên trầm xuống! Nàng lập tức ngồi dậy, cấp tốc đánh giá hết thảy xung quanh, kia là cái ly sứ màu trắng quen thuộc trên đầu giường, màn cửa lộ ra khe hở nho nhỏ, đây là thế giới nguyên bản của nàng!

Tần Mặc Hàm mờ mịt ngồi dậy, nàng lại nằm mơ? Không…… Không có khả năng, những cảm giác đó, tình tiết như thế rõ ràng, tuyệt đối không thể là nằm mơ, vậy có nghĩa là nàng lại trở về rồi? Đứng lên, nàng bỗng nhiên kéo ra bức màn, ánh mặt trời chói mắt cứ thế chiếu vào, làm cho nàng híp híp mắt lại, trời sáng rồi.

Nàng thất thần đi đánh răng rửa mặt, ôm cánh tay, bực bội mà ở trong phòng đi tới đi lui. Nếu như là thật, vậy ở thế giới kia có phải Lâm Khinh Trần đã trở về rồi hay không? Vậy Tô Tử Ngưng làm sao bây giờ? Nàng không biết vì sao mình lại chiếm cứ thân thể Lâm Khinh Trần, nhưng nàng đã buông tha Tô Tử Ngưng rồi, nếu Lâm Khinh Trần tỉnh lại, vậy nàng ta sẽ đối phó Tô Tử Ngưng như thế nào? Mà chuyện nàng chiếm cứ thân thể người ta cũng sẽ bại lộ.

Càng nghĩ trong lòng càng bất an, Tần Mặc Hàm nhanh chóng đi đến bàn sách, ngồi xuống mở ra máy tính lần nữa, nàng cơ hồ là nín thở nhìn màn hình đang khởi động từ từ. Giao diện hoàn toàn mở ra, trừ bỏ mấy cái biểu tượng trên màn hình cùng ô cửa sổ nhắc nhở thời gian biểu thì chẳng có gì hết.

Trong lòng nàng trống rỗng, trở về vốn là chuyện tốt, vô luận nàng đối với thế giới này rất không có lòng cảm mến, trở về đây dù gì cũng an toàn hơn so với nơi kia, nhưng mà Chấp Mặc, Tô Tử Ngưng ở nơi đó, nàng…… Nàng không muốn một Tô Tử Ngưng đơn thuần không nơi nương tựa phải sống trong một cuốn sách không sao hiểu nổi, lại còn bị đối đãi như thế.

Nàng nắm chặt con chuột trong tay, chống đỡ cái trán, trong lòng khó chịu đến lợi hại, không phải nói mang nàng đi sao, vì cái gì lại làm nàng trở về.

Đến khi Giang Tư trở về, liền nhìn thấy Tần Mặc Hàm đang cầm chuột ngồi trước máy tính, trên giao diện là hai hàng văn dịch, nàng chỉ duy trì tư thế ngồi lặng im, sắc mặt hiếm thấy có chút suy sụp.

Trong ấn tượng của Giang Tư, Tần Mặc Hàm luôn là một người có cảm xúc nhạt nhòa, dù cho nàng trải nghiệm rất nhiều nhưng xưa nay biểu hiện trên mặt vẫn an nhiên. Hiện tại bộ dạng này của nàng khiến cho Giang Tư rất kinh ngạc, càng nhiều hơn là lo lắng.

"Mặc Hàm, Mặc Hàm?" Giang Tư gọi liên tục vài tiếng, Tầm Mặc Hàm mới lấy lại tinh thần, cảm xúc trên mặt nàng được giấu xuống, xoa trán một cái, cười nhạt nói: "Về rồi à?"

Đôi mày thanh tú của Giang Tư nhíu lại: "Trông cậu không được ổn, làm sao vậy, hôm qua còn rất tốt mà, xảy ra chuyện gì sao?"

Giang Tư là người bạn duy nhất Tần Mặc Hàm có giao tình nồng hậu trên thế giới này, nàng cũng biết Giang Tư quan tâm nàng, chính là loại chuyện này sợ  nói ra cũng không có ai tin, nhiều nhất khuyên giải an ủi bất quá đây chỉ là một giấc mộng mà thôi. Ánh mắt nàng tối đen lại, lắc đầu nói: "Đêm qua nằm mơ thấy một giấc mộng không tốt lắm, tỉnh lại không cách nào tiêu tan, nên tinh thần có hơi không ổn."

Giang Tư có chút nghi ngờ: "Thật chỉ như vậy thôi?"

Tần Mặc Hàm bất đắc dĩ: "Tớ có thể có chuyện gì?" Giang Tư suy nghĩ, trừ bỏ ngày hôm qua hợp đồng thất bại, chính xác là không có chuyện gì khác. Trong lòng thở dài, mở miệng hỏi nàng: "Mơ thấy gì mà khiến cậu canh cánh trong lòng như thế?"

Tần Mặc Hàm có chút ngơ ngẩn, ngay sau đó cười khổ nói: "Mơ thấy một người rất thân hồi nhỏ, người ấy đang gặp phải chuyện không tốt"

Giang Tư vốn muốn hỏi là ai, rốt cuộc trước nay không thấy Tần Mặc Hàm cùng ai thân cận, nhưng nghĩ đến thân thế nàng, lại sợ chạm đến chỗ đau, nên chỉ vỗ vỗ bả vai nàng xem như an ủi.

"Ăn cơm chưa?" Giang Tư nhìn đồng hồ, hỏi nàng.

Tần Mặc Hàm lắc đầu đứng lên: "Cậu cũng chưa ăn phải không, tủ lạnh vẫn còn thức ăn, để tớ đi nấu."

Giang Tư nhíu mày, nuốt nước miếng xuống, gian nan cự tuyệt: "Cậu thoạt nhìn sắc mặt không tốt, chúng ta ăn cơm hộp đi." Tần Mặc Hàm vốn nấu ăn rất ngon, sau khi ở chung với nàng thì miệng Giang Tư bị nuôi biến thành kén ăn, thức ăn bên ngoài đều cảm thấy kém hơn món do Tần Mặc Hàm nấu.

Tần Mặc Hàm nhìn bộ dáng trái lương tâm của cô, có chút bật cười: "Không cần, để tớ nấu."

Giang Tư đôi mắt đều sáng: "Vậy tớ muốn ăn thịt kho, cá sốt chua ngọt, thịt nhồi đậu hũ…Mà thôi, cậu nấu cái gì cũng được, tớ đến phụ cậu."

Tần Mặc Hàm vén tay áo lên, đeo tạp đề vào, đem cô đuổi đi ra ngoài: "Cậu mà giúp tớ thì chỉ còn nước gọi cơm hộp thôi."

Giang Tư sắc mặt đỏ lên, rất nhanh liền không chút khách khí hô: "Nhớ đừng để rừng nha!"

Cô ngồi ở phòng khách, nhìn Tần Mặc Hàm cuốn ống tay áo trắng lên rồi rửa sạch nguyên liệu nấu ăn, nàng dáng người cao gầy, nước da lại trắng, mái tóc dài mượt được bới gọn gàng bằng một cái kẹp màu bạc. Ai nấu cơm cũng bị nhiễm phải mùi khói lửa thức ăn, vậy mà đến tay nàng lại làm cho người ta cảm thấy có một luồng khí chất lịch sự tao nhã, thật sự là cảnh đẹp ý vui. Giang Tư chống cằm không khỏi cảm khái, ngày sau người đàn ông nào có thể cưới được Tần Mặc Hàm, quả thật là có phúc rồi.

Bên này yên ổn an bình, mà ở nơi thế giới khác lại cuồn cuộn sóng ngầm.

Lúc Lâm Khinh Trần tỉnh lại đã là giờ Tỵ canh ba, cả người nàng mệt mỏi hỗn độn, sau một hồi những ký ức đứt gãy mới dần dần trở nên rõ ràng. Sắc mặt nàng thật sự khó coi, nàng không thể tin được người đêm qua kia lại là nàng, nàng sao có thể đối tốt với Tô Tử Ngưng như vậy, cho dù là muốn để nàng ấy thay mình làm việc, không phế đi nàng ấy là tốt lắm rồi, sao có thể đem thánh dược chữa thương của Lâm gia cho nàng ấy dùng. Ký ức trong đầu mười phần rõ ràng, nhưng nàng lại không cảm giác được tâm tình lúc ấy như thế nào, rất kỳ lạ! Trong trí nhớ mình giống như một người xa lạ, thế nhưng cách nói chuyện vẫn là có chút giống. Nếu không phải ký ức rõ ràng như thế, cũng chưa bao giờ nghe nói sau khi bị đoạt xá còn có thể lấy lại thân thể lần nữa, nàng thật cho rằng chính mình bị đoạt xá.

Rốt cuộc sao lại thế này, có người hạ chú nàng sao? Ánh mắt nàng trở nên mờ mịt, trong lòng ẩn ẩn có chút bất an, chậm rãi vận chuyển linh lực, tại kinh mạch bên trong đan điền cẩn thận tìm kiếm một phen, vẫn chưa phát hiện dị thường, rốt cuộc sao lại thế này? Nàng trong lòng lo sợ nghi hoặc, nặng nề nhìn chằm chằm hộp Cửu Hoa Cao trước mắt, ngay sau đó thấp giọng nói: "Hồng Anh, Tô Tử Ngưng ở đâu?"

Cả một ngày Tần Mặc Hàm đều trong trại thái suy sụp tinh thần,  thế nhưng vào lúc ba giờ chiều, giao diện kỳ quái kia lại lần nữa xuất hiện trên laptop.

Nhưng nội dung lần này khiến cho Tần Mặc Hàm có chút sững sờ, bởi vì Lâm Khinh Trần…đã chết. Nguyên nhân chết thật ngoài dự đoán, bởi vì bên trong đan điền của Tô Tử Ngưng vậy mà lại phong ấn một món Tiên Giai Pháp khí. Căn cứ trong sách giới thiệu, Pháp khí Tu Chân giới chia làm Địa giai, Thiên giai, Tiên giai, Thánh giai, Thần giai. Mỗi một giai chia làm ba phẩm. Người tu tiên bình thường có được Địa giai pháp khí đã là khó rồi, Thiên giai cơ bản chỉ có một ít dòng chính của Đại gia tộc mới có thể có, Tiên giai thì chỉ có trong Ngũ đại tông, Tam đại gia tộc của Tu chân giới. Hơn nữa phải là người có thiên phú đặc biệt mới có khả năng được ban thưởng pháp khí, trường hợp như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Thánh giai thì nghe nói Tam đại thánh địa của Tu chân giới mới có, về phần Thần giai, chính là trời đất tạo ra, đến nay chưa ai từng thấy.

Có thể tưởng tượng, trung phẩm Tiên giai pháp khí trong đan điền của Tô Tử Ngưng lúc hộ chủ đã phát ra uy lực cường đại cỡ nào, đến mức trực tiếp đem Lâm Khinh Trần đánh chết.

Lâm Khinh Trần chết, Tiên giai pháp khí bị lộ, chờ đợi Tô Tử Ngưng lại là tai họa ngập đầu, Tô gia muốn chiếm đoạt Tiên khí, Lâm gia muốn gϊếŧ nàng, đồng dạng như nhau đều muốn đoạt bảo vật. Bị hai phe vây bắt, Tô Tử Ngưng phải hoàn toàn dựa vào sức mạnh của Tiên giai pháp khí mới tránh thoát một kiếp, sau đó toàn thân trọng thương rơi xuống Mai Cốt Chi Địa ở Dĩnh thành, một trong Tam đại tuyệt cảnh trong truyền thuyết Tu Chân giới. Người rơi vào trong đó đều là trăm chết vô sinh! Bên trong rốt cuộc như thế nào, Tần Mặc Hàm không biết, nhưng câu cuối cùng trong sách, nàng nhớ rất rõ – Đây là luyện ngục mà cuộc đời Tô Tử Ngưng không dám nhớ lại.

Tần Mặc Hàm cả người phát lạnh, tinh thần vô cùng căng thẳng, đúng lúc này cơn buồn ngủ mãnh liệt kéo đến, cảm giác này Tần Mặc Hàm cũng không xa lạ gì, lần đó ở thế giới kia cũng là như vậy.

Không đến 7 giờ, nàng liền trở về phòng nghỉ ngơi, Giang Tư sợ nàng sinh bệnh nhưng nàng chỉ nói nàng buồn ngủ lợi hại. Chờ trở lại phòng, cơ hồ vừa đυ.ng tới giường liền đã ngủ. Giang Tư thấy nàng ngủ rất trầm, cũng không phát sốt, nên đành kìm chế lo lắng, tắt đèn bàn trở về phòng mình.

'

Sau khi đi vào giấc ngủ, Tần Mặc Hàm chỉ cảm thấy chính mình bị người kéo vào một cơn lốc xoáy, chóng mặt nhức đầu. Đến khi thanh tỉnh lại, trước mắt hết thảy hóa thành cảnh tượng cổ xưa. Chỉ là cảm giác hiện tại, thật không tốt!