Nghĩ như vậy, nàng căn bản không nên hối hận.
Nguy cơ rồi sẽ được hóa giải, Phương Nhan an ủi chính mình như vậy, đi được vài bước, thì thấy trinh sát hình sự Hàn Hương. Phương Nhan muốn chào hỏi, lại thấy đi bên cạnh nàng còn có một nữ nhân xinh đẹp nữa. Nét đẹp nhu hòa, nhưng dáng người yêu nghiệt, có lẽ trên dưới ba mười tuổi, ánh mắt khi nhìn Hàn Hương tràn đầy sáng ngời.
Phương Nhan tiến lên chào hỏi, mỹ nữ định rụt tay về, nhưng Hàn Hương lại cố chấp nắm lấy không thả.
“Phương Nhan tỷ, đến điều tra hả?” Hàn Hương mỉm cười trả lời lại, giống như không để tâm chuyện bị người khác nhìn thấy việc hai nữ nhân quá mức thân mật.
Phương Nhan gật đầu mỉm cười, ánh mắt chuyển sang người bên cạnh, muốn dùng ánh mắt hỏi thân phận người bên cạnh.
Hàn Hương tay khoác lên hông của mỹ nhân, cười với Phương Nhan giới thiệu: “Đây là mẫu thân của ta.”
Nữ nhân kia liền đỏ mặt, thanh âm của nàng dịu dàng, đôi mắt nhu tình như nước, nóng nảy giải thích: “Đừng nghe Hàn Hương nói lung tung, tôi là mẹ kế của Hàn Hương, Phong Nhã Nhu, xin chào Phương Nhan tiểu thư, thường xuyên nghe Hàn Hương nhắc tới cô.”
Phương Nhan bị nụ cười này lây nhiễm, cảm thấy mỹ nhân này cười rất đẹp.
Từ nãy giờ thời gian không đến một tiếng đồng hồ, Phương Nhan đã gặp được mấy mỹ nữ hình thái khác nhau. Mạc Tham Hoan phong hoa tuyệt đại, Lăng Phỉ lãnh diễm tuyệt luân, Phong Nhã Nhu nhu tình như nước, về phần Hàn Hương mặc dù cũng là mỹ nhân, nhưng bị thần thái của ba người này che mất đi phần ánh sáng. Nàng liền theo bản năng so sánh mấy mỹ nhân này với Giang Tê Ngô, thì lại thấy Giang Tê Ngô là đẹp nhất.
“Xin chào, tôi có thể gọi là Nhã Nhu tỷ không?” Phương Nhan cố ý lôi kéo làm quen, nàng vươn tay cùng người đẹp bắt tay.
Bàn tay yếu ớt không xương, mùi thơm bay tới làm cho người khác sảng khoái, cho dù là như vậy, Phương Nhan vẫn không có cảm giác tim đập nhanh. Mỹ nhân này có lẽ không quen cùng người lạ tiếp xúc, hàm súc cười một tiếng, chạm một cái rồi thôi, còn hướng Hàn Hương liếc trộm.
Rõ ràng, người mẹ kế này rất ỷ lại vào Hàn Hương, tính tình còn rất sâu sắc, giống như ở trong phòng nuôi lớn đóa hoa.
Đem tất cả thu vào trong mặt, Phương Nhan bỗng nhiên thấy rất nhớ Giang Tê Ngô.
Nhìn nãy giờ, Hàn Hương không một tiếng động nắm chặt tay của mỹ nhân, hướng về phía của Phương Nhan lễ phép cười một tiếng: “Chúng tôi có hẹn cùng với Tham Hoan, Phương Nhan tỷ, không thể tiếp tục nói chuyện nữa.” Nói xong, Hàn Hương nắm tay mỹ nhân biến mất ở cuối hành lang.
Phương Nhan nhìn qua bên kia ngẩn người, đối với tính hướng của mình có chút mơ hồ. Nàng đối với Giang Tê Ngô động tâm, nhưng đối với những nữ nhân khác, nàng không có một chút cảm giác đặc biệt gì. Nói cách khác, trời sinh nàng không phải là đồng tính luyến ái, chỉ là đối với Giang Tê Ngô xảy ra phản ứng hóa học.
Nghĩ đến Giang Tê Ngô, cô nghiêm túc, cho đến bây giờ mỗi ngày đều như vậy, sáng sớm thì chúc một ngày tốt lành, buổi tối thì chúc ngủ ngon. Nhưng Phương Nhan thì nội tâm có chút sợ hãi, nàng kỳ thật cũng rất nhát gan, cũng bởi vì từ nhỏ đến lớn đều không có chỗ nương tựa, để lòng nàng ngày càng bị phong bế.
Giang Tê Ngô tuổi còn rất trẻ, nàng sợ Giang Tê Ngô sẽ không chịu nỗi áp lực lúc hai người bên nhau, rồi sau đó lựa chọn từ bỏ. Nếu như vậy, Phương Nhan cảm giác mình sẽ hoàn toàn sụp đỗ, nàng rất sợ cảm giác bị bỏ rơi.
Dù cho Giang Tê Ngô là yêu nàng, nhưng Phương Nhan không thể không dùng lý trí để suy nghĩ, nàng cũng gặp nhiều vụ án liên quan đến đồng tính, bởi vì người nhà bạn bè xung quanh tạo ra quá nhiều áp lực hình thành vụ án, cũng đã gặp nhiều người giả đồng tính để lừa gạt người khác.
Tóm lại “Chỉ cần biết được một người nào đó đồng tính, thì người xung quanh sẽ cảm thấy người đó có bệnh. Vì cũng có người đồng tính làm chuyện xấu, nên từ đó về sau, chỉ cần nghe đồng tính thì mọi người đều sợ.”
Phương Nhan lắc đầu, quả thật đây là bệnh nghề nghiệp của nàng, mỗi lần vừa nghĩ tới một từ ngữ, thì nàng có thể liên tưởng đến rất nhiều nội dung. Nhưng nàng hiểu rõ, sự bất an này của nàng là vì gần đây căn bản nàng không có gặp được Giang Tê Ngô, mặc dù các nàng nếu nói là người yêu cũng chưa phải, nhưng hai người bận rộn nên đã bỏ qua rất nhiều.
Nghĩ đến, nàng lấy điện thoại ra xem, kiểm tra thời gian làm việc mà nàng đã an bài.
Sáng ngày mai, những chuyên gia tỉnh sẽ tới đây họp, Phương Nhan là thạc sĩ chuyên gia tâm lý phạm tội, nên cũng được mời họp. Họp ba ngày, trọng điểm là phân tích các vụ án giao lưu, tiếp theo đó, toàn soạn nàng gửi tiểu thuyết đã có hồi âm, hẹn thứ tư gặp mặt bàn về chi tiết.
Ngày thứ năm…Ngày thứ sáu…
Phương Nhan ý thức được, thời gian gần đây nàng sẽ không có thời gian để gặp Giang Tê Ngô, ngay cả liên quan tới chuyện làm thủ tục ly hôn, thời gian không thể không kéo dài.
Nghĩ đến tất cả thời gian hầu như đều được đã sắp xếp, Phương Nhan hoài nghi dáng vẻ của chính minh như vậy là không hề có thời gian yêu đương. Nàng thở dài, bỏ điện thoại vào trong túi, nhưng suy nghĩ một chút, nàng lại lấy điện thoại ra một lần nữa.
Tới lui mấy lần, Phương Nhan nhắn wechat cho Giang Tê Ngô.
[ Wechat ] Phương Nhan: Đang bận sao?
Khoảng mười phút sau, Phương Nhan mới nhận được tin nhắn trả lời.
[ Wechat ] Giang Tê Ngô: Cũng không hẳn tính là bận rộn, Viên Viên tỷ nhớ em sao?
[ Wechat ] Phương Nhan: Không có.
[ Wechat ] Giang Tê Ngô: A, vậy em tiếp tục khiêu vũ.
[ Wechat ] Phương Nhan: ….
Phương Nhan nhắn lại chấm chấm chấm, thấy đối phương không có trả lời. Nhưng bây giờ, trong lòng nàng có gì đó khó chịu, cảm giác nếu không được giải tỏa, sẽ hỏng mất.
[ Wechat ] Phương Nhan: Trở về!!!
Giang Tê Ngô lập tức gửi tới icon hình con mèo, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Phương Nhan.
[ Wechat ] Phương Nhan: Hôm nay có rãnh không?
[ Wechat ] Giang Tê Ngô: Không có.
[ Wechat ] Phương Nhan: Được, vậy hẹn lần sau đi.
[ Wechat ] Giang Tê Ngô: Viên Viên tỷ, em còn chưa nói hết mà, chị hỏi lại em lần nữa đi.
Phương Nhan làm theo, thì thấy Giang Tê Ngô lập tức trả lời.
[ Wechat ] Giang Tê Ngô: Hôm nay không rãnh, nhưng Viên Viên tỷ có thể đến trường tìm em, hôm nay chúng em lần đầu tiên diễn tập.
Nghe được như vậy, Phương Nhan nhớ tới buổi biểu diễn mà lần trước Giang Tê Ngô nhắc tới. Sau khi gặp Mạc Tham Hoan thì buổi chiều nàng không có chuyện gì để làm, so với đi dạo xung quanh, nàng đi xem Giang Tê Ngô khiêu vũ thì tốt hơn.
[ Wechat ] Phương Nhan: Được, hiện tại chị sẽ đến.
Phương Nhan đồng ý, Giang Tê Ngô liền gửi tới cái icon con mèo đang cười thật to, chứng minh tâm tình của cô rất tốt.
Nhìn thấy con mèo, Phương Nhan liền mỉm cười, thông qua kính chiếu hậu, thấy có một chiếc xe đang bám theo xe của nàng. Đây là thám tử tư mà Chung Vĩ Triết thuê theo dõi nàng, nhưng hắn tiếc tiền thuê thám tử tư không chuyên nghiệp, nên bị Phương Nhan vứt bỏ dễ như trở bàn tay. Mấy hôm nay, nàng cố tình để cho tên thám tử đó theo dõi mình, nhưng hôm nay không được, nàng không thể để cho Chung Vĩ Triết biết nàng với Giang Tê Ngô có quen biết, cho nên nàng bỗng nhiên giẫm chân ga. Tên thám tử này đối với thành thị không hiểu biết nhiều, lại rất là nghiệp dư, Phương Nhan khóe miệng lộ ra tươi cười, nàng đột nhiên quẹo qua một đường nhỏ, bỏ lại tên đó phía sau.
Bởi vì nhân số gia tăng, học viên phải ngày càng mở rộng, nên các câu lạc bộ không gian để phát huy cũng rất lớn.
Hiện tại đã hai giờ chiều, mùa đông còn chưa kết thúc, đi trên đường vẫn cảm thấy rất lạnh. Các sinh viên đều không tự nguyện ra ngoài, tất cả tập trung ở phòng tự học, tại câu lạc bộ, Phương Nhan kéo áo, để chính mình không bị cái lạnh làm ảnh hưởng.
Thứ nhất vì thời tiết quá lạnh, thứ hai là vì không để gương mặt của mình bị người khác nhìn thấy, nàng nhìn lên phía trên, tìm vị trí của Giang Tê Ngô, rất nhanh tìm được câu lạc bộ Audition.
Nhưng so với trong tưởng tượng thật khác biệt, cái câu lạc bộ Audition này thật náo nhiệt, bên ngoài vây đầy một đám người, đè ép cửa sổ nhìn vào bên trong, líu ríu nói cái gì đó. Phương Nhan không nói gì, đi tới một chút, xuyên qua lớp cửa kính nhìn thấy có một nhóm người đang luyện tập bên trong.
Giang Tê Ngô đang đứng bên trong, rất nghiêm túc, lúc này đang phối hợp với âm nhạc khiêu vũ, động tác rất linh hoạt, sạch sẽ. Phương Nhan thấy Giang Tê Ngô khiêu vũ, lần đầu tiên thấy Giang Tê Ngô có một mặt như vậy, nàng yên tĩnh cùng đám người xem, lấy góc độ của người xem để thưởng thức Giang Tê Ngô.
Theo tiếng nhạc, mười mấy người cùng hòa thành một thể, hết một bản nhạc, lão sư chỉ đạo nhìn như có chuyện phải rời đi, Giang Tê Ngô cũng không có lựa chọn nghĩ ngơi, cô mặt không thay đổi cùng nam nhân bên cạnh nói cái gì đó.
Nam nhân vội gật đầu, trong sự kích động xen lẫn sùng bái, sau đó Giang Tê Ngô cũng nói cái gì đó với một nữ nhân, nữ nhân kia trong mắt lập tức mang theo hơi nước, nước mắt gần như sắp chảy ra.
Phương Nhan rốt cuộc cũng hiểu được vì Giang Tê Ngô không có bạn bè, đề nghị của cô trực tiếp có hiệu quả, nhưng không biết dùng lời nói quyển chuyển, nên rất dễ bị người khác hiểu lầm là kiêu ngạo.
Bên cạnh quần chúng vây xem bắt đầu bàn tán xôn xao, chủ đề đều tập trung chuyện Giang Tê Ngô làm cho nữ sinh kia khóc. Bởi vì do thảo luận quá mức lớn tiếng, Giang Tê Ngô ánh mắt lạnh băng nhìn tới, dùng ánh mắt để ngăn lại những nghị luân lung tung của đám người này, nhưng khi cô nhìn một vòng, ánh mắt đột nhiên dừng lại, lập tức tỏa sáng.
Phương Nhan xác định được Giang Tê Ngô đã thấy được nàng, nhưng chỗ này đông người, nàng không tiện đi ra.
Nhưng Giang Tê Ngô đã vui vẻ chạy như bay lại chỗ Phương Nhan, làm cho nam sinh đứng bên cạnh kích động, hắn có cảm giác cái kịch bản mà bọn hắn chuẩn bị diễn, sắp trở thành bách hợp rồi.
“Viên Viên tỷ, chị đã đến.”
Phương Nhan không có chỗ để trốn, mà căn bản là trốn không thoát.