Lão Bà Ngươi Thật Bổng

Chương 39

Bên ngoài âm thanh ồn ào của cảnh sát chạy đến cũng không còn, hai người ăn ý cùng tắt điện thoại di động, chuẩn bị ngủ sớm một chút.

Rõ ràng cùng nghĩ là nằm dựa lưng vào nhau ngủ để phòng ngừa xấu hổ, nhưng bất tri bất giác, hai người đều cùng quay lưng lại, lúc thời điểm tỉnh lại, Phương Nhan phát hiện hai người ở cùng nhau thật thân mật.

Phương Nhan tỉnh lại không phải do đồng hồ sinh học bảy giờ của bản thân, mà do ở ngoài có tiếng gõ cửa. Cảm thấy bên trong không có động tĩnh, nhưng tiếng gõ cửa vẫn không ngừng, vừa gõ cửa Giang Mẫu Thân vừa lên tiếng: "Tê Ngô, Viên Viên, ăn sáng."

Phương Nhan đã lâu không có ngủ yên ổn như vậy, căn bản không muốn thức dậy. Nhưng lại nghĩ bây giờ đang ở trong nhà của Giang Tê Ngô, vội vàng đứng dậy để phối hợp với thời gian làm việc và nghĩ ngơi của Giang Mẫu Thân. Phương Nhan mới vừa động, Giang Tê Ngô bên cạnh đã như bạch tuột quấn lấy nàng. Không chỉ như vậy, thân thể Giang Tê Ngô đại bộ phận đều ở trên người nàng, so với mấy lần trước cùng ngủ, Giang Tê Ngô  gần gũi hơn nhiều.

Bất quá theo ánh mắt của Phương Nhan nhìn xuống, nàng vẫn không khỏi cười khổ. Dù hai người đều là con gái, mặc loại áo ngủ này, thân thể chặt chẻ khăng khít, mặc kệ là ai nhìn thấy, đều sẽ có suy nghĩ miên man.

"Rời giường, ăn xong rồi ngủ tiếp." Giang Mẫu Thân ở ngoài cửa vẫn tiếp tục lên tiếng, giống như nếu hai người không dậy vẫn sẽ tiếp tục nói.

Nhưng Phương Nhan vẫn có chút không đành lòng đánh thức Giang Tê Ngô, nàng rón rén đem tay của Giang Tê Ngô trên người mình lấy ra, lặng lẽ đi mở cửa.

Ngay lúc mở cửa, Phương Nhan mới nhớ lại bản thân đang mặc áo ngủ rất mát mẻ, cho dù chỉ là hé cửa thôi, dáng vẻ mặc đồ ngủ như vậy vẫn bị Giang Mẫu Thân nhìn thấy.

Phương Nhan đứng nép vào cửa, có chút lúng túng nói: "Dì, bữa sáng chúng con sẽ không ăn."

Giang Mẫu Thân biểu hiện rất lạnh nhạt, giống như đã sớm phát hiện sự tồn tại của loại áo ngủ như vậy, nhìn Giang Tê Ngô bên trong thoáng qua rồi nói với Phương Nhan: "Vậy thì để Tê Ngô ngủ đi, con ăn đi…"

Phương Nhan không dám từ chối, nàng ngủ trong nhà người khác, được mời ăn bữa sáng, đêm qua còn cưỡng hôn con gái người ta, nói không chột dạ là không thể. Nghĩ vậy, nàng mỉm cười, chỉ mặc áo khoác vào, liền theo sau Giang Mẫu Thân đi phòng khách ăn sáng.

Điểm tâm còn nóng hổi, rất đơn giản nhưng hương vị rất tốt, Phương Nhan khen ăn ngon, liền bắt đầu không nói câu nào. Từ hôm qua phát hiện Giang Mẫu Thân không phải người bình thường, Phương Nhan không thể không cảnh giác.

Giang Mẫu Thân vẫn là điệu bộ không có chuyện gì nói chuyện: "Đêm qua quá ồn ào, dưới lầu xảy ra chuyện gì?"

Phương Nhan trong lòng khẽ động, biết được Giang Mẫu Thân muốn nói đến chuyện gì, giải thích nói: "Dưới lầu có người tỏ tình, trên lầu có người tạt nước đuổi đi…Một lúc sau, có cảnh sát tới."

Nghe được câu trả lời, Giang Mẫu Thân nhẹ gật đầu, giống như đối với chuyện này không có hứng thú, lại bắt đầu hỏi thăm Phương Nhan những chuyện khác, Phương Nhan trả lời rất cẩn thận, nhưng không thể không nói, cùng Giang Mẫu Thân chiến đấu tâm lý làm nàng rất mệt mỏi.

Làm như biết được Phương Nhan đang lừa gạt Giang Tê Ngô, nhưng lại vì một lý do nào đó không có vạch trần Phương Nhan. Giang Mẫu Thân lại lo lắng Phương Nhan sẽ làm chuyện tổn thương đến Giang Tê Ngô, cho nên nói thăm dò từng chút. Hai người như đánh Thái Cực qua lai tới lui, cuối cùng vẫn không biết được bí mật của nhau.

Sau khi ăn điểm tâm xong, Phương Nhan như là phi nước đại chạy về phòng của Giang Tê Ngô, lúc này mới cảm giác mình sống lại. Căn phòng vẫn như cũ làm cho người ta cảm giác vô cùng an tâm, cảm giác này xâm nhập cả người, Phương Nhan bình tĩnh trở lại, nhìn Giang Tê Ngô trên giường, nàng lại bắt đầu mệt mỏi. Phương Nhan mở điện thoại, định đặt báo thức rồi ngủ lại, những điện thoại được mở không tới mấy giây, hàng loạt tin nhắn kéo nhau đến.

Nàng xem, đã thấy tin của Mẫu Thân Chung Vĩ Triết, còn có tin của bản thân Chung Vĩ Triết, cả hai đang dò hỏi về việc nàng đang ở đâu.

Hôm nay là mùng một đầu năm, theo tập tục, nhất định ngày đầu năm phải chúc tết trưởng bối, bởi vì nhà Chung Vĩ Triết là ở trên núi, khoảng cách khá xa, cho nên mỗi lần đi về phải đi rất sớm.

Nếu không phải Chung Vĩ Triết nhắc nhở thì Phương Nhan đều không nhớ những chuyện này.

Nói thật, nàng không thích tết, năm nào cũng vậy, nàng cũng phải cũng Chung Vĩ Triết đi đoàn tụ với những thân thích buồn nôn kia. Nhất là Mẫu Thân Chung Vĩ Triết, mỗi lần gặp đều chia tay trong không vui.

Nhưng vì cái tập tục này, nàng không thể không cùng Chung Vĩ Triết đi, cho dù nàng rất chán ghét, nhưng cũng phải làm tròn bổn phận làm dâu.

Tự an ủi chính mình, nhất là Giang Tê Ngô ngày càng ỷ lại vào mình, nếu không nhổ cỏ tận gốc, thì cuối cùng chính mình với Giang Tê Ngô đều sẽ cùng nhau bị tổn thương. Nàng không muốn chuyện này xảy ra, nàng với Giang Tê Ngô đều là phụ nữ, không nên vì chuyện như vậy mà tổn thương lẫn nhau.

[ Wechat ] Phương Nhan: Tôi khoảng tám giờ về tới.

Phương Nhan trả lời tin nhắn của Chung Vĩ Triết, cuối cùng quyết định phải làm tròn nghĩa vụ làm vợ hắn.

Tin nhắn trả lời lại rất nhanh, nhưng Phương Nhan không có xem, nàng ngồi ở bên giường, nghĩ sẽ nhờ Giang Mẫu Thân nói lại với Giang Tê Ngô mình đi về.

Nhưng nàng vẫn luyến tiếc Giang Tê Ngô, suy nghĩ một chút, nàng vẫn đi về.

"Tốt, vậy con đi cẩn thận, Viên Viên…"

"Làm phiền dì, vậy con đi….." Phương Nhan cõi lòng áy náy, nàng không muốn cứ như vậy rời đi, nhưng hiện thực luôn tàn khốc như vậy.

Giang Mẫu Thân cười cười ra vẻ không sao, nhìn Phương Nhan đi về, thì đi vào phòng của Giang Tê Ngô.

"Nha đầu, Viên Viên tỷ của con cũng đã đi, con còn muốn tiếp tục ngủ."

Giang Tê Ngô vốn đưa lưng về phía Giang Mẫu Thân, thì quay lại, mắt mở ra, cũng không có một chút gì là mới tỉnh ngủ, ngược lại giống như đã thức từ lâu. Nhìn mẫu thân, nàng uể oải nói: "Đi, đi đâu?"

Giang Mẫu Thân vừa nói vừa đi ra ngoài: "Về quê chúc tết."

Nhìn mẫu thân đi, Giang Tê Ngô gọi lại: "Mẹ, chờ chút…"

Giang Mẫu Thân kỳ lạ, nhìn Giang Tê Ngô hỏi: "Chuyện gì?"

Giang Tê Ngô hơi đỏ mặt, nói lời cảm tạ: "Mẹ, đêm qua cám ơn mẹ."

Giang Mẫu Thân làm ra vẻ không biết gì: "Thật không biết con đang nói cái gì."

Giang Tê Ngô mím môi, cuối cùng vẫn nói: "Đêm qua người tạt nước là mẹ a."

Giang Mẫu Thân cười, nói lại: "Làm sao như vậy được, ta đã đi ngủ sớm."

"Mẹ cũng không hỏi chuyện gì xảy ra?"

Giang Mẫu Thân sững sờ, biết mình cũng không dối gạt được. Lúc cười, có mấy phần giống với Giang Tê Ngô, nhìn con gái đối diện: "Ta….Ai, tốt tốt tốt, chính là ta giội, quấy rầy người khác ngủ, mấy ngày nay đoán chừng mấy bạn hàng xóm sẽ đi theo ta nói này nọ.

"Mẹ, thật xin lỗi, con sẽ giải quyết chuyện Chung Vĩ Triết thật tốt."

"Ân, ta tin tưởng con."

Cuộc nói chuyện của hai người kết thúc, so với mẹ con nói chuyện thì hai người giống như bằng hữu nói chuyện hơn. Giang Mẫu Thân chuẩn bị đi ra, thì ngừng lại, nhắc nhở: "Không nên cùng Viên Viên quá thân cận."

"Vì cái gì?"

"Nàng không phải là người bình thường."

"Mẹ, không phải người luôn nói với con, không nên kỳ thị nghề nghiệp sao?"

"Ai, không phải chuyện này, được rồi, chờ con bị thua thiệt, thì đừng tìm ta khóc lóc." Giang Mẫu Thân bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cuối cùng không nói ra hoài nghi của mình.

Giang Tê Ngô cảm thấy hiếu kì có chút buồn cười, mặc dù biết mẫu thân mình có chút mẫn cảm, chuyện này không có căn cứ nhưng trực giác làm cho cô cảm giác có chút bất an. Mặc dù biết có nhiều chỗ không thích hợp, nhưng cô cũng không hi vọng mình biết rõ ràng.

Nghĩ vậy, cô thở dài một hơi, mở điện thoại, Wechat của mình đã bị tin nhắn muốn làm nổ, nhất là Chung Vĩ Triết mười mấy tin nhắn.

Giang Tê Ngô không muốn nhìn, nàng vội vàng kéo lên, phát hiện "Viên Viên tỷ" không có gửi tin nhắn cho mình. Vẻ mắt trở nên thất lạc, không khỏi bắt đầu tự mình lẩm bẩm: "Đều tại mẹ nói hưu nói vượn, làm hại em bắt đầu nhớ tới chị."



Mà bên này, Phương Nhan cũng về đến nhà.

Chung Vĩ Triết đã dọn xong đồ đạc của bản thân, vừa nhìn thấy Phương Nhan trở về, thì liền yêu cầu nàng nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Phương Nhan gật đầu, nàng tùy ý lấy quần áo, liền đi vào phóng tắm. Nhìn thấy hàng động của Phương Nhan, Chung Vĩ Triết lén lấy chìa khóa phòng tắm mở cửa, hắn nghĩ là muốn cầu hoan với Phương Nhan, Phương Nhan không chút lưu tình vội vàng đẩy hắn ra khỏi phòng tắm.

Chung Vĩ Triết đương nhiên không đồng ý, Phương Nhan liền đối với vị giáo sư người gặp người thích Chung Vĩ Triết nói: "Anh với tôi như vậy là sử dụng bạo lực, tôi muốn cùng anh ly hôn!" Chung Vĩ Triết cuồng loạn gầm gú, Phương Nhan ngược lại không vội, nàng chậm rãi lấy khăn tắm trùm lại, chỉ ra phòng khách nói: "Tôi bắt đầu ghi lại những hành vi bạo lực của anh…Tôi tin tưởng, nó sẽ là chứng cứ hữu hiệu nhất."

Chung Vĩ Triết đúng thật là tức điện lên, hắn luôn cho rằng bản thân rất cường đại, thật không ngờ, đêm qua ở chỗ Giang Tê Ngô bị coi thường, hiện giờ hắn muốn từ Phương Nhan lấy lại uy nghiêm đã mất đêm qua.

"Cô lắp camera từ lúc nào!"

"Một thời gian…Tôi cũng rất lâu không có xem qua, không biết có thể hay không nhìn thấy anh đem nữ nhân khác về nhà."

Phương Nhan lạnh lùng nhìn chằm chằm Chung Vĩ Triết trước mặt đã chó cùng rứt giậu, nàng cũng rõ ràng, Chung Vĩ Triết đã bắt đầu xuất hiện nhân cách phản xã hội, sau đó, vì ly hôn, hắn có khả năng chuyện gì cũng làm ra được.

"Cô…Phương Nhan! Cô không nên ngậm máu phun người!"

"Ai phung ai còn chưa biết đâu…Chung Vĩ Triết, anh đừng nghĩ anh là giáo sư tâm lý học, liền coi thường tôi, chúng ta cùng học về tâm lý học, tôi so với anh càng hiểu nhiều hơn…" Phương Nhan lạnh lùng trào phúng, Chung Vĩ Triết muốn giơ tay đánh nàng, lại kiêng kị cái camera, cuối cùng chỉ tức giận đập bẻ đồ đạc.

Phương Nhan nhàn nhã đến phòng dành cho khách, bắt đầu mặc lại quần áo, nàng mỉ lệ động lòng người. Nhưng sắc mặt nàng quá nhợt nhạt, Phương Nhan cầm son môi muốn trang điểm, lại phát hiện tay của mình đang run lẩy bẩy.

Run rẩy ngày càng nhiều, Phương Nhan dùng một tay khác cầm lấy, làm thế nào cũng không bình tĩnh được, tim đập nhanh, nhưng nàng không biết là tại vì hành vi điên cuồng của Chung Vĩ Triết hay là vì nàng đã bắt đầu tìm được con đường đi đến cuộc sống tự do.

Nếu muốn triệt để ly hôn với Chung Vĩ Triết, mà không tố cáo hắn thông gian với Giang Tê Ngô, thì chỉ có cách phải bức Chung Vĩ Triết thành người có nhân cách phản xã hội.

Phương Nhan nghĩ mình có thể làm được, thầy đã từng nói với nàng, một người tội phạm hoàn mỹ không nhất định là một chuyện gia tâm lý tốt, nhưng một chuyện gia tâm lý tốt, cũng tuyệt đối có thể là một kẻ phạm tội.

Nàng muốn để Chung Vĩ Triết nghi kỵ nàng, hoài nghi nàng, sau đó để bản thân lâm vào ảo tưởng, từ đó triệt để hủy đi cuộc sống của mình, không thể không bị cưỡng chế ly hôn.

Khéo miệng Phương Nhan giơ lên một vòng, phối hợp với son môi, nên càng xinh đẹp động lòng người. Nghĩ đến đây, tâm tình nàng bình ổn trở lại,nàng lại vẻ lông mày, làm cho bộ dáng mềm mại đáng yêu trở nên cứng rắn.

Cho dù là như vậy, Phương Nhan vẫn xinh đẹp, kiểu xinh đẹp làm người ta hai mắt tỏa sáng, kể cả Chung Vĩ Triết, luôn quen nhìn vợ mình trong bộ đồng phục bổng nhiên biến hóa gợi cảm, cũng không khỏi nhìm chằm chằm rất lâu. Trong lòng hắn lại bắt đầu dao dộng, muốn lấy lòng Phương Nhan để đạt được mục đích.

Nhưng cho dù là Phương Nhan, hay là Giang Tê Ngô đều đối với người nam nhân này triệt để hết hy vọng.

"Đi thôi, về nhà." Phương Nhan tránh đi cái bàn tay đang muốn nắm lấy mình, đi về phía trước mấy bước.

Chung Vĩ Triết xụ mặt xuống, lại không có thể phát tác, đành im lặng đi theo sau, hai người lái xe từ Thiên Đường thị đi lên núi.

[ Wechat ] Giang Tê Ngô: Về quê chơi vui không?

[ Wechat ] Phương Nhan: Không có a, bọn họ đều trốn tránh chị.

[ Wechat ] Giang Tê Ngô: Bọn họ đều là kẻ nịnh hót! Cũng không phải chị muốn làm cái nghề này.

Phương Nhan phải ở lại đây cho qua hết tết, mọi người thân thích khi thấy được Phương Nhan đều kiếm đường đi vòng qua.

Không phải đối với nghề nghiệp của nàng đáng sợ, nhưng cũng đối với nghề nghiệp của nàng mà sợ, những người thân thích kia lúc bắt đầu xem chân dung tâm lý phạm tội như là đồ chơi, chỉ cần gặp được Phương Nhan, thì sẽ mở đầu câu nói đầu tiên để cho nàng độc tâm.

Qua mấy lần, Phương Nhan liền mất kiên nhẫn, nói chuyện cũng không còn uyển chuyển, mỗi lần đều nói đến họ xấu hổ bỏ đi.

Sự việc phát sinh như vậy, Phương Nhan lại được thanh tịnh, liền đi lên núi cùng Giang Tê Ngô nói chuyện Wechat. Nhưng sự thật này nàng sẽ không nói ra.

Giang Tê Ngô thì vẫn lo lắng, hỏi nàng chừng nào trở về, hỏi nàng có đồng ý cùng mình đi chơi, tóm lại, muốn đem Phương Nhan rời khỏi cái nơi khinh khủng đó. Phương Nhan được quan tâm, trong lòng có dòng nước ấm chảy qua, bắt đầu cùng Giang Tê Ngô nói đùa.

[ Wechat ] Phương Nhan: Nghĩ như vậy a?

[ Wechat ] Giang Tê Ngô: Ân ~ ~

[ Wechat ] Phương Nhan: Trả lời nhanh như vậy, xem ra là không muốn rồi.

[ Wechat ] Giang Tê Ngô: Muốn như vậy, nên mới trả lời nhanh!

Đối với việc Giang Tê Ngô cực lực giải thích, Phương Nhan khóe miệng có chút giương lên, lại không nhịn được ý cười.

[ Wechat ] Phương Nhan: Chị ngày mai sẽ trở về, buổi tối mời em ăn cơm.

[ Wechat ] Giang Tê Ngô: Trời tối ngày mai không được, em đi với bạn học cao trung.

Phương Nhan liền nhớ tới chuyện này, vẫn là nàng yêu cầu Giang Tê Ngô nên đi tham gia để mở thêm một chút quan hệ. Bất quá, nàng cũng chỉ có rãnh vào tối mai, nếu bỏ lỡ, nàng không biết chừng nào mới gặp lại Giang Tê Ngô.

[ Wechat ] Phương Nhan: Đi với bạn học vui vẻ.

Cho nên, Phương Nhan cũng không có đề cập với cô thời gian gặp mặt tiếp theo, nói tiếp về chủ đề gặp bạn học cao trung.

Phương Nhan mơ hồ tưởng tượng được bộ dạng "Cao Lãnh" của Giang Tê Ngô khi đi tụ họp. Trò chuyện một chút, Giang Tê Ngô cũng quen mất việc chừng nào gặp lai Phương Nhan, Phương Nhan chủ động kết thúc cuộc trò chuyện, vì Wechat có một thông báo mới.

[ Tin tức ] Luật sư sở sự vụ gửi yêu cầu kết bạn.

Lúc đầu Phương Nhan nghĩ là luật sự Trương Mỗ nên đồng ý thêm bạn. Sau đó, đối phương giới thiệu là Trang Nhất Sinh.

[ Wechat ] Trang Nhất Sinh: Tôi đối với vụ án của cô rất có hứng thú, cũng rất có lòng tin, có thể suy nghĩ chúng ta gặp nhau một lần không?

[ Wechat ] Phương Nhan: Chỉ cần đối với tôi không có hứng thú thì có thể.

Phương Nhan đồng ý, nên Trang Nhất Sinh hỏi thời gian địa điểm gặp mặt, Phương Nhan liền nghĩ đến địa điểm mà Giang Tê Ngô họp mặt với các bạn học.

[ Wechat ] Phương Nhan: Vậy thì khách sạn Thiên Đường.

[ Wechat ] Trang Nhất Sinh: Tốt, gặp nhau ở đó.

Sau khi Trang Nhất Sinh nói như vậy, cũng không tiếp tục làm phiền, nên hai người kết thúc cuộc nói chuyện.

Kỳ thực Phương Nhan biết mục đích sự thật của Trang Nhất Sinh khi tiếp nhận vụ án này, nhưng hiện tại cái gì có thể có lợi cho vụ án cô sẽ không từ chối. Nàng không muốn thua, nhất là phải thua cho tên cặn bả Chung Vĩ Triết.

"Đừng trách tôi, điều là ngươi tự làm tự chịu Chung Vĩ Triết." Phương Nhan lạnh lùng nói một mình, lời nàng nói ra như lưỡi dao, sẽ nắm bắt thời cơ đâm sau lưng Chung Vĩ Triết.

Hết thảy tất cả, sẽ bắt đầu thay đổi từ năm mới.

Sơ Lục Trung buổi trưa mười một giờ ba mươi lăm phút…

Chung Vĩ Triết muốn cùng bạn đi đánh cờ, nên sau khi về tới nhà, thì nhanh chóng rời đi. Phương Nhan ở nhà một mình cảm thấy tự do tự tại, nàng bắt đầu trang điểm, lựa chọn quần áo thật lâu, nhưng cuối cùng nàng vẫn mặc áo sơ mi mà bản thân cảm thấy thoải mái nhất.

Tối mùng sáu, bảy giờ mười lăm phút, đã qua giờ Giang Tê Ngô cùng bạn học bắt đầu gặp mặt, Phương Nhan cùng Trang Nhất Sinh gặp mặt.

Từ khi kết thúc cao trung tới nay, hai người mới gặp lại nhau.

Trang Nhất Sinh khá hài hước, độc thân giàu có, là đối tượng được nhiều nữ nhân mơ ước. Hắn cố gắng thể hiện sự phong độ của bản thân muốn hấp dẫn Phương Nhan, nhưng nàng không quan tâm, luôn luôn không tự chủ mà nhìn điện thoại.

Có người nhắn Wechat cho nàng, nhưng không phải Giang Tê Ngô mà là Tạ Tử Kỳ.

[ Wechat ] Tạ Tử Kỳ: Lão sư, vừa rồi nam nhân kia không biết đã nói gì với nữ thần, hiện tại nữ thân cứ liên tục uống rượu, em sợ nữ thần sẽ uống say.

[ Wechat ] Phương Nhan: Bảo về em ấy.

[ Wechat ] Tạ Tử Kỳ: Nữ thần không cho em hổ trợ, tên nam nhân kia hiện tại còn rất ồn ào, nói em là gì của cô ấy, lo nhiều như vậy làm gì. Rất muốn đánh chết hắn.

Nhìn đến đây, Phương Nhan đã không thể bình tĩnh được nữa, nàng không có tâm trạng cùng Trang Nhất Sinh nói chuyện phiếm, hiện tại trong đầu của nàng chỉ nghĩ không biết Giang Tê Ngô có bị thiệt thòi gì không.

Là nàng đề nghị Giang Tê Ngô tham gia buổi họp mặt để mở rộng quan hệ, nhưng hình như Giang Tê Ngô lại dùng sai phương pháp.

Phương Nhan rất sợ sẽ có chuyện gì xảy ra, nàng luôn cảm thấy nếu hiện tại nàng không đi qua đó, nàng sẽ hối hận cả đời.