Lão Bà Ngươi Thật Bổng

Chương 23

Editor : BlackObs

——————

[ wechat ] Viên Viên tỷ: Xin lỗi, phải mất một lúc nữa chị mới đến được, em cứ chơi trước đi!

Phương Nhan có điểm không đành lòng, đây là lần đầu nàng lỡ hẹn với người khác. Nhưng nếu không làm như vậy, khi nàng xuất hiện, trọng tâm chú ý của Giang Tê Ngô đều sẽ đặt trên người nàng, chứ không phải người ngẫu nhiên gặp gỡ – Tạ Tử Kỳ.

[ wechat ] Giang Tê Ngô: Tốt, em chờ chị.

Giang Tê Ngô hồi phục, còn phát một biểu tượng cảm xúc thập phần đáng yêu.

Phương Nhan nhìn cái emoji dễ thương kia mà không cách nào cười nổi. Ngoài trời thật sự quá lạnh, nàng theo quán tính muốn cho điện thoại di động vào túi, lại trông thấy một tin nhắn khác nhảy ra.

[ wechat ] Tạ Tử Kỳ: Phương lão sư, cứu mạng a! Tê Ngô căn bản không để ý đến em.

[ wechat ] Phương Nhan: ? ? ?

[ wechat ] Tạ Tử Kỳ: Cô ấy nói đang đợi bạn, nếu bạn không đến thì sẽ không trượt, thậm chí còn không thèm trợ giúp người gà mờ như em.

[ wechat ] Phương Nhan: *cười* thật đúng là băng sơn mỹ nhân a.

[ wechat ] Tạ Tử Kỳ: Đúng vậy, chưa nói em đã té sấp mặt mười ba lần rồi.

Phương Nhan không biết phải trả lời thế nào cho tốt, suy nghĩ một hồi lại không chủ định nặn ra hai chữ.

[ wechat ] Phương Nhan: Cố lên!

Cũng vào lúc này, xe bus mà nàng chờ cả buổi rốt cuộc xuất hiện, Phương Nhan chủ quan cho rằng đây là tuyến xe về cục cảnh sát, nàng không nghĩ ngợi bước lên xe. Lên rồi mới phát hiện chiếc xe này lái về một hướng khác.

Phương Nhan trấn định bản thân, ngẩng đầu nhìn quét qua bản đồ lộ trình, hên xui thế nào mà tuyến xe này sẽ đi ngang qua sân trượt băng chỗ Giang Tê Ngô.

Phương Nhan do dự không biết nên xuống xe hay không, thế nhưng có thể là bị sự ấm áp trong xe bus hấp dẫn, cuối cùng nàng quẹt thẻ xe, ngồi ở ghế sát cửa sổ.

'Có lẽ đây là định mệnh'.

Phương Nhan thở dài trong lòng, nàng vẫn không thể nào bỏ rơi Giang Tê Ngô, càng không cách nào để cho Giang Tê Ngô ở đó một mình.

Quãng đường dài đằng đẵng, khi Phương Nhan đến nơi, đã gần mười giờ đêm.

Đây là tuyến xe công cộng sau chót, lượng người trong sân trượt cũng vì thế mà vơi dần. Nhạc nền phát vang vọng trên sân, Phương Nhan thích âm nhạc, chỉ là không thích thể loại ầm ĩ. Nhưng không thể phủ nhận, loại nhạc này làm tâm tình nàng cũng bị kích động theo.

Phương Nhan dễ dàng tìm được Giang Tê Ngô, cô dĩ nhiên không lẫn trong đám người đang trượt, hơn nữa, dung mạo cô rất nổi bật, không phải kiểu sắc sảo như mấy hot girl mạng xã hội, khi Giang Tê Ngô không cười, cô mang một nét đẹp băng giá cực kỳ thu hút.

Góc độ này với Phương Nhan mà nói rất là mới mẻ, ngàn người ngàn diện, mỗi người đều bày ra dáng vẻ khác nhau, mà Giang Tê Ngô vẫn ở đó lạnh lùng quan sát xung quanh.

Loại địa phương này có khá nhiều người không đứng đắn, Phương Nhan lấy điện thoại di động, muốn xác định xem Tạ Tử Kỳ đang ở đâu, hỏi ra mới biết vừa rồi Tạ Tử Kỳ có việc nên đã rời đi, chỉ có Giang Tê Ngô là một mình đợi từ tám giờ đến hơn mười giờ.

Giang Tê Ngô cũng không có ý định từ bỏ, trên mặt thoáng chốc toát ra vẻ bất an. Cô cúi đầu bấm điện thoại, Phương Nhan cũng cúi đầu, nàng biết nhất định là Giang Tê Ngô đang gửi tin nhắn cho mình.

Quả nhiên, wechat lại truyền tới tin nhắn từ Giang Tê Ngô. Không có bất kỳ oán giận nào mà chỉ có lo lắng.

Phương Nhan cảm thấy tội lỗi vô cùng, nàng thấy mừng là mình đã thuận theo lương tri đến thăm dò tình hình Giang Tê Ngô. Nếu nàng không tới đây, nàng tin Giang Tê Ngô có thể chờ đợi cả đêm.

[ wechat ] Giang Tê Ngô: Chị không sao chứ Viên Viên tỷ?

[ wechat ] Giang Tê Ngô: Có phải gặp chuyện gì rồi không?

Phương Nhan thấy hành vi của mình thật tệ, trông coi Giang Tê Ngô không ngừng gửi tin đến, Phương Nhan hít sâu một hơi, gõ một câu hồi phục.

[ wechat ] Viên Viên tỷ: Chị tới rồi.

Trong nháy mắt đó, Giang Tê Ngô từ vị trí đứng lên, ánh mắt cô bắt đầu dạo khắp nơi, chỉ mất vài giây để cô nhìn thấy đối tượng. Giang Tê Ngô mỉm cười hướng về phía Phương Nhan.

Phương Nhan cũng nở nụ cười, cầm giày trượt đi tới bên cạnh, "Xin lỗi, chị đến muộn, trên đường gặp chút chuyện làm trễ nãi".

"Không sao, vẫn còn sớm mà". Giang Tê Ngô cũng không để tâm.

Cô vốn không phải dạng người kiên nhẫn, nhưng cô thật sự đã đợi Phương Nhan rất lâu. Loại cảm giác này, ngay cả bản thân Giang Tê Ngô cũng thấy khó có thể tin nổi.

"Chị đổi giày đi".

"Cái giày này…mang vào thế nào?".

Phương Nhan nghiêm túc hỏi, lần nàng trượt băng gần nhất đã cách đây cả chục năm, nhìn đôi giày trượt, nàng thậm chí không biết làm thế nào để mở nút buộc. Cũng vì sợ mất mặt nên Phương Nhan có nói là mình không biết trượt. Hiện giờ đúng là thấy may mắn vì đã nói trước như vậy.

Giang Tê Ngô cười một tiếng, tuy cô không quá điêu luyện, nhưng nghĩ đến có thể dạy Phương Nhan trượt, cô lại nóng lòng muốn thử. Thấy Phương Nhan vẫn ngồi bối rối với đôi giày, cô nhanh nhẹn ngồi xổm xuống, cầm lấy một chiếc giày.

Phương Nhan chưa kịp phản ứng thì Giang Tê Ngô đã thành thạo giải khai nút buộc, tháo gỡ dây giày. Bây giờ Phương Nhan mới thấy được vị trí cái nút buộc phản khoa học kia, nàng an ủi chính mình không tìm được nó cũng là đương nhiên. Trong lúc đó, Giang Tê Ngô đã nhẹ nhàng ướm giày lên chân nàng.

Nàng, Phương Nhan, ba mươi tuổi, thạc sĩ tâm lý học tội phạm, gặp qua hàng đống phạm nhân, giờ đây lại bị hành động đột ngột của một cô sinh viên làm cho lúng túng tay chân.

"Tê Ngô, chị tự làm được…". Phương Nhan mắc cỡ đỏ mặt, nàng phán đoán mọi chuyện nhưng lại không đoán được Giang Tê Ngô sẽ dùng phương thức này lay động phòng tuyến trong lòng nàng. Nàng ngại ngùng, Giang Tê Ngô thì lại cố chấp tiếp tục giúp nàng mang giày.

"Em đã giúp chị mang xong một nửa rồi…Làm sao? Chị thấy xấu hổ à?". Nhìn cái người ngày thường điềm đạm hiện tại lộ ra xấu hổ, Giang Tê Ngô có vẻ rất cao hứng, dường như là đắc chí vì phát hiện điểm yếu của nữ nhân hoàn mỹ này.

Nghe được câu 'chị thấy xấu hổ à', Phương Nhan như sực nhớ cái gì, ánh mắt vốn đang dao động lập tức trầm xuống, giống như đã bật công tắc chuyển về chế độ phong khinh vân đạm.

"Huhm, không có". Nàng đáp, thanh âm có điểm cứng nhắc, câu nói kia tựa hồ đã kích trúng nỗi đau của nàng.

"Viên Viên tỷ, chị có anh chị em gì không?". Giang Tê Ngô bắt đầu muốn thử mổ xẻ thế giới nội tâm Phương Nhan, cô nhìn vào mắt Phương Nhan, không khỏi tò mò đến cùng là gia cảnh thế nào mới có thể dưỡng ra một người mang tính cách trầm ổn thế này.

"Có một cô em họ".

"Thật tốt a, em thì không có anh chị em nào…".

Giang Tê Ngô hâm mộ đáp, lại hỏi: "Còn cha mẹ chị thì sao?".

"Sau khi chị sinh ra thì họ liền qua đời…".

"Xin lỗi, em không biết…". Giang Tê Ngô sững sờ, cô cho rằng ít ra Phương Nhan tốt hơn cô, có thể trải qua một tuổi thơ trọn vẹn bên gia đình. Nhưng khi nghe tới cha mẹ nàng đều mất, Giang Tê Ngô ý thức được bản thân cô kỳ thực cũng chưa phải là bất hạnh.

Chí ít, cô còn có mẹ làm bạn đồng hành trên chặng đường dài, Phương Nhan thì không có ai cả.

"Sao em tự nhiên hỏi chuyện này?". Phương Nhan cảnh giác, nàng lo Giang Tê Ngô đang thăm dò gia đình để từ đó điều tra thân phận nàng. Bất quá lời nàng nói cũng là sự thật, đây cũng là lý do vì sao nàng lại chọn ngành cảnh sát mười phần là hết tám chín phần cô độc này.

Bởi vì nàng không có ràng buộc gì, cho nên coi như có một ngày hy sinh vì nhiệm vụ thì nàng cũng có thể yên lòng mà chết.

Có điều trước lúc ấy nàng nhất định phải bắt được tên sát thủ liên hoàn kia, để báo thù cho các đồng nghiệp đã ra đi. Nghĩ đến đây, ánh mắt Phương Nhan trở nên sắc bén, thù hận ngập tràn đến nỗi doạ sợ Giang Tê Ngô.

Giang Tê Ngô giật lui về sau, suýt chút mất thăng bằng, may mắn phía sau có bức tường chống đỡ, khoảng cách gần trong gang tấc vừa rồi cũng bị kéo ra hai thước an toàn.

Cảnh tượng chiến đấu với sát nhân gái điếm hiện lên, Giang Tê Ngô rùng mình, thận trọng hỏi: "Viên Viên tỷ, sao chị lại mang vẻ mặt ấy?".

Phương Nhan nhận ra mình đã để lộ cảm xúc, nàng nhanh chóng làm bộ vô tội chớp chớp mắt, "Chị mang vẻ mặt gì cơ?".

Hiển nhiên trò giả nai thất bại, không có tác dụng trong mắt Giang Tê Ngô, cô muốn nói lại thôi, ngập ngừng một lúc mới lên tiếng: "Thù hận, phẫn nộ…cứ như hận không thể lập tức gϊếŧ chết em".

Phương Nhan cười khổ, đáng lẽ nàng không nên gần gũi Giang Tê Ngô như thế. Giang Tê Ngô thiện lương cũng rất là nhạy cảm, bây giờ em ấy lại muốn thử đọc tâm trí nàng, đây đối với Phương Nhan chẳng phải chuyện tốt lành gì, nhưng là một chuyên gia tâm lý tội phạm, nàng tuyệt đối sẽ không để cho một tiểu nha đầu nhìn thấu.

Nàng khoanh hai tay, trước hết là tạo ra cảm giác bất an, sau đó mới chậm rãi nói: "Đột nhiên nghĩ tới một em gái trong nghề, trước đây cô ấy cũng đồng ý đi trượt băng với chị…Kết quả lại bị tên sát nhân kia…".

Giang Tê Ngô lập tức tin tưởng, mà không biết vì sao trong lòng lại có chút ganh tị với cô gái kia. Cô không muốn Phương Nhan nói đến bất luận người nào, cô hy vọng giờ khắc này trong mắt Phương Nhan chỉ có mỗi một mình cô.

Thấy Phương Nhan lâm vào hồi ức bi thương, Giang Tê Ngô nắm lấy tay Phương Nhan, khăng khăng kéo nàng đứng lên.

"Để em dạy chị trượt!".

Phương Nhan thấy Giang Tê Ngô nói sang chuyện khác, liền biết mình đã hoàn mỹ tránh được thẩm vấn, nàng run run đứng lên, nhưng bởi vì chưa quen nên loạng choạng xém chút kéo ngã Giang Tê Ngô.

Tuy nhiên Giang Tê Ngô đã nhanh tay ôm eo nàng, tay còn lại bắt được thanh vịn lan can, cho nên mới tránh thoát một màn va đập.

Mấy thanh niên gần đó bật cười ha ha, bỡn cợt dáng vẻ chật vật của hai cô gái xinh đẹp.

Hai người không có phản ứng gì, Giang Tê Ngô tiếp tục vịn lan can mang theo Phương Nhan trượt quanh sân. Chỉ qua vài vòng, Phương Nhan đã tìm về được cảm giác trượt băng trước đây, nhìn điệu bộ cẩn thận tỉ mỉ của Giang Tê Ngô, nàng cũng không nói ra chuyện mình biết trượt.

Dù cho Phương Nhan đã ba mươi tuổi, nhưng nàng cũng muốn hưởng thụ một chút cảm giác được người bảo bọc, hơn nữa, nàng phát hiện loại cảm giác này thật không tệ.

"Không cần sợ, dù thế nào em cũng bảo vệ chị". Giang Tê Ngô động viên, cô vẫn tin Phương Nhan không hề biết trượt, cô nắm chặt tay Phương Nhan, như là sợ buông lỏng thì cô liền mất đi toàn bộ thế giới, cẩn trọng chẳng khác gì bảo hộ một báu vật quý giá.

Phương Nhan một mực tỏ ra không biết trượt, len lén quan sát người bên cạnh. Ngón tay Giang Tê Ngô thon dài xinh đẹp, để không vướng víu, cô còn cuốn lên một đoạn tay áo lộ ra cánh tay trắng nõn, ngẫm nghĩ nhớ lại Giang Tê Ngô đã dùng cái tay này đuổi đánh tên sát nhân đến mức trật khớp xương, Phương Nhan không nhịn được cười.

"Viên Viên tỷ, chị cười gì vậy, có tin em buông tay ra để chị trượt một mình hay không?". Đang chăm chú hướng dẫn lại thấy Phương Nhan cười cười, Giang Tê Ngô có chút bất mãn. Cô giả vờ muốn buông tay Phương Nhan, làm Phương Nhan hoảng sợ vội vã bắt lại tay cô.

Khoảnh khắc này, mười ngón tay tự nhiên đan vào nhau, vì cử động này mà tâm tình Giang Tê Ngô vui sướиɠ không thôi, cô không ngờ nỗ lực chờ đợi có thể đổi lấy sự tình khiến lòng người cao hứng như thế.

"Đừng buông tay…chị sẽ ngã chết mất". Phương Nhan che giấu lương tâm, vẫn chưa chịu nói thật, chỉ là vì muốn xem biểu tình đắc ý dào dạt của Giang Tê Ngô.

"Được được được…Tiểu Viên Viên, em bảo vệ chị". Giang Tê Ngô gật đầu, không quên nói thêm cái tên cô đặt cho Phương Nhan lần trước.

Phương Nhan nổi gai ốc bởi ba chữ 'Tiểu Viên Viên', nàng – một phụ nữ ba mươi tuổi, làm sao có thể chịu được loại xưng hô buồn nôn này, nghĩ vậy nàng nặn ra nụ cười, nhẹ nói: "Vẫn nên gọi là Viên Viên tỷ đi".

Thấy biểu cảm của Phương Nhan, Giang Tê Ngô bật cười khúc khích. Bị cô cười nhạo Phương Nhan thật cũng không biết làm sao, hẳn là nàng nắm giữ cục diện, vậy mà giờ lại có cảm giác nàng bị dưới quyền kiểm soát của ai kia.