Editor : BlackObs
——————
Phương Nhan rơi vào trầm tư, cho tới trưa vẫn chưa ra đáp án.
Lúc xế chiều, Phương Nhan tiếp tục lấp suy nghĩ bằng đủ loại kế hoạch nhàm chán, công tác thường nhật rất tẻ nhạt, bởi vì không phải ngày nào cũng gặp dạng điên cuồng như sát nhân gái điếm, hồ sơ đã xử lý xong nên bây giờ nàng khá nhàn rỗi.
'Cộc cộc'
Có người gõ lên bàn Phương Nhan, làm nàng giật mình tưởng đội trưởng lại tới kiếm chuyện. Nhưng khi nàng ngẩng đầu, lại thấy lão sư Võ Nhân Tín.
Phương Nhan đóng máy tính xách tay, vội đứng dậy, "Lão sư, sao thầy lại tới đây?".
Võ Nhân Tín nheo mắt nói: "Ừ, thầy không thể tới thăm em một chút hay sao?".
Phương Nhan cười đáp, "Đương nhiên có thể, nhưng mà… mỗi lần thầy tới thì toàn là chuyện không tốt".
Nàng theo lão sư nhiều năm, tự nhiên cũng biết tính cách lão sư.
"Thật là bị em nói đúng rồi, bất quá lần này tìm em là có chuyện tốt".
"Chuyện tốt?". Phương Nhan thắc mắc.
"Lớp học hôm qua của em rất thành công, bạn học cũ của thầy đặc biệt hài lòng, cho nên muốn mời em ăn bữa cơm". Lão sư ha hả cười nói ra ý đồ.
"Ăn cơm? Sợ là hồng môn yến a!". Phương Nhan cảm thấy có chỗ không đúng, nếu là tình huống thông thường, lão sư tuyệt đối sẽ không đích thân đến mời.
"Mặc kệ là yến tiệc gì, em cũng phải đi". Lão sư trả lời như đinh đóng cột, không cho Phương Nhan cơ hội cự tuyệt.
Phương Nhan quá hiểu tính tình lão sư, nàng nhìn thoáng qua đội trưởng đứng gần đó, có chút lo lắng nếu nàng ra ngoài, đội trưởng lại có cớ bắt bẻ.
"Yên tâm, thầy đã nói trước một tiếng với cục trưởng rồi, cứ đi thôi…". Lão sư giải thích, lời này giống như đang nói với đội trưởng Mai Thanh Vận.
Đội trưởng không cáu kỉnh gì, chỉ im lặng rời đi, Phương Nhan thấy mình không có lý do trốn tránh, cũng đành bước theo lão sư.
Ngoài cổng có một chiếc xe chờ sẵn, lão sư vòng qua ghế sau, Phương Nhan cũng muốn đi theo nhưng nhìn thấy viện trưởng đã ngồi bên trong, nàng chỉ có thể ngồi cạnh ghế lái. Tài xế là một thanh niên quen mắt, Phương Nhan nhớ ra đây là nam sinh bắt chuyện với mình hôm qua.
"Phương lão sư, còn nhớ em không? Em là Tạ Tử Kỳ". Hắn tích cực giới thiệu bản thân, lần này không chỉ là đơn thuần thưởng thức, trong mắt hắn tràn đầy sùng bái.
Phương Nhan khẽ gật đầu, không có làm ra nhiều phản ứng. Lão sư không thích người khác chơi điện thoại di động nên lạc thú gϊếŧ thời gian của nàng bị dập tắt, may là có Tạ Tử Kỳ theo trò chuyện.
"Phương lão sư, cô thật lợi hại, em nghe đến tê cả da đầu… Đêm qua còn không dám vào phòng tắm". Tạ Tử Kỳ hào hứng nói về cảm nghĩ của mình sau buổi học.
Phương Nhan ngượng ngùng cười cười, kỳ thực chẳng qua là nàng nắm được thời điểm yếu đuối của con người mà thôi.
Bởi vì lúc tắm sẽ chẳng giữ lại gì trên người, khi ấy cũng là thời điểm mọi người buông lỏng cảnh giác, cởi bỏ đi tầng tầng mặt nạ thường ngày, để lộ mặt yếu ớt nhất.
Gương mặt Giang Tê Ngô bất chợt loé lên trong đầu nàng.
Phương Nhan dường như tưởng tượng được dáng vẻ lúng túng tay chân của Giang Tê Ngô trong phòng tắm ngày hôm qua, nghĩ nghĩ, khoé miệng nàng nhẹ giương lên.
"Phương lão sư, cô đang cười cái gì vậy?".
"À, không có gì, chỉ là nghĩ đến một bạn học khả ái".
"Oh, cô quen biết sinh viên trong học viện tụi em sao? Là ai vậy?". Tạ Tử Kỳ càng hứng thú, hắn vô cùng tò mò về Phương Nhan.
"Đó là một bí mật".
"Lại là bí mật, Phương lão sư, tiết lộ một chút đi mà…". Tạ Tử Kỳ làm nũng, như là biết rõ sẽ không có nữ nhân nào chống cự được trai đẹp. Tiếc là Phương Nhan không nằm trong số đó, nàng đã đạt tới cảnh giới nhất định đối với chuyện mổ xẻ phân tích tâm tư con người, miệng nàng lộ ra ý cười, nhìn qua thần bí khó lường, làm cho sườn mặt đẹp đến mức không chân thật. Trong chớp mắt đó, Tạ Tử Kỳ suýt chút mất tay lái.
"Tập trung lái xe đi". Phương Nhan nhắc nhở.
Tạ Tử Kỳ mới vội vàng dời tầm mắt về phía trước, trong lòng không khỏi rùng mình.
"Thật ngại quá Phương lão sư, cháu tôi nhìn đến mỹ nữ xinh đẹp là đờ đẫn cả ra..". Viện trưởng ngồi phía sau cười xin lỗi.
Tạ Tử Kỳ đỏ mặt lên, lập tức phản bác: "Gia gia! Con có nhìn mỹ nữ tới mức đờ đẫn đâu…".
Viện trưởng càng cười vui vẻ hơn, "Ôi dào, ông nhớ lần trước con nhìn thấy cô bé kia, tên gì Đình nhỉ…".
Tạ Tử Kỳ quả thật giận điên lên, ông hắn không bao giờ nhớ được tên Giang Tê Ngô, "Người ta tên là Giang Tê Ngô!".
Phương Nhan giả vờ trấn định dù nội tâm đã có điểm hoảng loạn, nàng nằm mơ cũng không ngờ thế giới nhỏ bé đến vậy. Nam sinh này vừa vặn là cháu trai viện trưởng, vừa vặn biết nàng là Phương Nhan, nếu Giang Tê Ngô trò chuyện với Tạ Tử Kỳ, khả năng bại lộ thân phận của nàng sẽ tăng cao.
"Ah ah, tên là Tê Ngô à…Hôm nào giới thiệu với Phương lão sư một chút, cô ấy liếc mắt liền biết nữ thần của con là người thế nào". Viện trưởng híp mắt cất giấu vẻ tinh anh, rõ ràng ông nhớ tên người mà cháu trai yêu mến, lại giả bộ hồ đồ chỉ vì muốn trêu chọc hắn.
"Wow wow, tâm lý hoạ tượng có thể làm được chuyện đó luôn sao? Con tưởng chỉ dùng để tìm tội phạm". Tạ Tử Kỳ lộ vẻ giật mình.
Phương Nhan bị tâng bốc có hơi xấu hổ, nàng giải thích: "Tâm lý họa tượng cũng không có thần thánh như trong tiểu thuyết viết đâu, không thể liếc mắt liền biết hung thủ là người nào. Chúng ta phải đi qua các loại chứng cứ để hoàn thiện chân dung tội phạm, không phải nhìn một lần là được".
Nàng dừng một chút, giải thích thêm, "Về phương diện viện trưởng nói, thật ra những bác sĩ tâm lý thông thường đều có thể phán đoán".
Biểu tình Tạ Tử Kỳ trở nên vi diệu, hắn phóng đại âm lượng, "Không phải chứ, thôi xong đời, Giang Tê Ngô nhất định biết em thích cô ấy!".
Trông thần sắc hốt hoảng của Tạ Tử Kỳ, Phương Nhan không nhịn được cười.
Nàng không biết có phải sinh viên nào cũng đồng dạng ngây thơ chân chất như Giang Tê Ngô và Tạ Tử Kỳ hay không, nhưng nàng tuyệt đối không chán ghét các bạn trẻ hồn nhiên thế này.
"Bất quá, cô có thể giúp em xem qua, em có ảnh chụp không?".
"Ôi trời, ảnh chụp thôi cũng được sao!". Tạ Tử Kỳ hoàn toàn không thể tin được, hắn không kịp chờ đợi muốn lấy điện thoại di động ra, lại bị Phương Nhan ngăn cản.
"Lái xe trước đã! Sự an toàn của mọi người đang đặt trong tay em, chút nữa đến nơi xem cũng không muộn". Tạ Tử Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng tốc độ xe lại nhanh hơn.
Viện trưởng mỉm cười nhìn Phương Nhan, ông tựa hồ đã quen với cách hành xử hấp tấp của cháu trai.
Bọn họ rất nhanh đã đến quán trà. Còn cách buổi tối một khoảng thời gian nên viện trưởng cùng lão sư ở đây chơi cờ uống trà tán gẫu, Tạ Tử Kỳ thì lôi kéo Phương Nhan, hứng khởi muốn biết về Giang Tê Ngô.
"Phương lão sư, cô thấy em có khả năng với Giang Tê Ngô không?".
"Em để cô nhìn hình đã, sau đó mới có thể lý giải được Giang Tê Ngô của em như thế nào".
Phương Nhan giả vờ cao thâm, cố phát huy dáng vẻ thần bí đến cực điểm. Chứ thật ra tâm lý hoạ tượng không có huyền bí đến vậy.
Về cơ bản tâm lý hoạ tượng phân thành ba nhánh chính.
Nghiên cứu hành vi phạm tội (phạm tội học), nghiên cứu bệnh tâm thần (tâm lý và tâm thần học), kỹ thuật kiểm nghiệm vật chứng (khoa học kỹ thuật hình sự). Cho dù nắm rõ ba loại kiến thức này, vẫn phải học thêm một lượng lớn kiến thức khác, thậm chí còn phải thông hiểu phong tục thói quen các địa phương để phán đoán chân dung tội phạm.
Dĩ nhiên đây không phải là chuyện một tấm hình có thể hoàn thành, nhưng Phương Nhan vốn đã khá hiểu Giang Tê Ngô, nàng hoàn toàn có thể dựa vào lời nói của Tạ Tử Kỳ để lý giải hình tượng Giang Tê Ngô trong lòng những người khác.
Tạ Tử Kỳ không biết nữ cảnh sát xinh đẹp trước mắt vốn không phải là thần tình yêu Cupid gì gì, hắn vui sướиɠ móc ra điện thoại di động, dễ dàng tìm được ảnh chụp Giang Tê Ngô.
"Cô ấy là Giang Tê Ngô, hoa khôi khoa tâm lý học, năm tư, thành tích ưu tú, không có bạn trai…Bình thường đối xử với ai cũng lạnh băng, luôn cô độc một mình". Tạ Tử Kỳ bắt đầu kể.
Phương Nhan tưởng rằng mình nghe nhầm người, hỏi xác định lần nữa, "Em nói người trong hình thật là Giang Tê Ngô?". Nàng cảm thấy Giang Tê Ngô trước mặt nàng và trước mặt bạn học cứ như là hai người khác nhau.
Tạ Tử Kỳ không hiểu tại sao Phương Nhan lại hỏi như vậy, "Đúng rồi, có gì kỳ quái ạ?".
"Không có gì, chỉ là nét mặt của em ấy nhẹ nhàng, ánh mắt lại ôn hoà, dáng mạo cùng ngũ quan không có vẻ xa cách lạnh lùng, cô cảm thấy em ấy là một người ngoài lạnh trong nóng".
Tạ Tử Kỳ mạnh mẽ gật đầu, cười đáp: "Đúng nha, cũng bởi vì Tê Ngô giúp em một lần, nên em mới chìm sâu vô phương cứu chữa a…".
Phương Nhan bỗng nhiên không nói tiếp nổi, cảm giác bây giờ chính là một người qua đường đang đối thoại với một kẻ hâm mộ thần tượng cuồng nhiệt, hai người không thể bắt được trọng điểm của nhau, bất quá Phương Nhan vẫn có lòng tốt giúp Tạ Tử Kỳ phân tích một chút.
"Em ấy thích người ôn nhu và có trách nhiệm, tốt nhất là lớn tuổi hơn, có thể chăm sóc được cho em ấy…Nếu em dùng mấy trò con nít để hấp dẫn sự chú ý thì chỉ càng làm em ấy chán ghét…Đại khái Giang Tê Ngô không thích người trẻ con, bởi vì em ấy khát khao muốn trưởng thành…".
"Làm sao cô biết em dùng loại phương pháp đó hấp dẫn sự chú ý của Tê Ngô?".
Phương Nhan cười không đáp, chỉ cảm thấy chàng trai Tạ Tử Kỳ trước mắt nếu quả thật thích Giang Tê Ngô, chuyện duy nhất hắn có thể làm chính là cố gắng trở thành một người đàn ông chín chắn. Nhưng Phương Nhan sẽ không nói ra, nàng không muốn nam sinh dùng phương thức lừa gạt để chiếm được lòng yêu thích của nữ sinh. Đặc biệt là với Giang Tê Ngô.
Cách này có thể hoàn mỹ giải quyết sự tình giữa Chung Vĩ Triết và Giang Tê Ngô, tuy nhiên Phương Nhan cảm thấy Tạ Tử Kỳ không cho được tương lai mà Giang Tê Ngô mong muốn.
Nhưng người nào có thể đảm nhiệm vai trò này cơ chứ?
Phương Nhan uống một ngụm trà, Tạ Tử Kỳ ở đối diện không ngừng ríu rít những chuyện về Giang Tê Ngô, nói đến việc sáng nay cô ấy gửi tin nhắn cho hắn.