Lão Bà Ngươi Thật Bổng

Chương 14

Editor : BlackObs

——————

Ở một bên khác, sát nhân gái điếm bị mang về cục cảnh sát.

Việc thẩm tra cũng không mấy thuận lợi, hung thủ rất giỏi nguỵ biện, hắn có ngàn loại lý do nghe hết sức hợp tình. Nhưng bất kể ngoan cố thế nào, khi Phương Nhan xuất hiện, hắn liền luống cuống.

Phương Nhan dồn hắn từng bước, bị nàng đọc được tâm tư, hắn trở nên bất an, phẫn nộ, tới mức muốn đứng lên liều mạng với Phương Nhan, nhưng không thể nào vì nơi đây là địa bàn của Phương Nhan.

Kế tiếp, Phương Nhan đem từng chứng cứ đặt ra trước mặt tên sát nhân, phá vỡ phòng tuyến tâm lý cuối cùng của hắn. Hắn một mực nói mình không liên can đến những thứ này, nhưng có thế nào cũng không chống nổi chứng cứ. Qua vài vòng quanh co, hắn liền bại trận, rất nhanh khai báo tội ác của mình.

Thời gian bây giờ đã là hơn sáu giờ sáng, trắng đêm thẩm vấn không chỉ làm cho hung thủ suy sụp, mà thể lực Phương Nhan cũng bắt đầu chịu không nổi nữa. Thấy Lý Bân Bân vừa tỉnh dậy rời giường, nàng liền đi ra bàn giao cho Lý Bân Bân, "Được rồi, những chuyện khác giao cho các cậu xử lý, tôi phải về nhà ngủ một giấc đây".

Lý Bân Bân gật đầu, có vẻ cũng rất ngại vì bản thân đã ngủ trước. Nhưng trong thời gian này, ai cũng biết Lý Bân Bân nỗ lực tới cỡ nào, dĩ nhiên bao gồm cả Phương Nhan, nàng làm sao mà không lưu tâm.

Ra khỏi cục cảnh sát, trời còn chưa sáng hẳn, Phương Nhan ngồi chuyến xe bus sớm nhất trở về nhà, vừa tới cửa thì gặp Chung Vĩ Triết đang chuẩn bị ra ngoài.

"Bà xã, em đã về rồi". Chung Vĩ Triết nhìn thấy Phương Nhan, hắn không có vẻ gì là vui mừng, trái lại cực lực khống chế biểu cảm, dù vậy hắn vẫn không cách nào che giấu được nỗi lo lắng hoảng sợ khi Phương Nhan đột nhiên trở về.

Phương Nhan cũng lười phản ứng lại hắn, nàng chỉ khoát tay nói: "Ừ…ra ngoài cẩn thận…em đi ngủ đây".

Có lẽ thấy nàng quá mức lạnh nhạt, Chung Vĩ Triết kéo tay Phương Nhan, hỏi: "Rốt cuộc là gần đây em làm cái gì?".

"Tra án". Phương Nhan rút tay ra, mở cửa nhà rồi lập tức đóng lại.

Cho dù không còn tình cảm vợ chồng gì nhưng nàng vẫn rất coi thường việc hắn có tình nhân bên ngoài. Phương Nhan lắc đầu, cưỡng chế tâm trạng tiêu cực, bước về phòng ngủ của nàng và Chung Vĩ Triết, có điều mới vào phòng liền cảm giác đầy mùi Cologne. Nàng không thích nước hoa, càng không thích loại Cologne, nghĩ tới phải ngủ trong căn phòng ngập mùi hương này, nàng do dự một chút rồi mở tủ treo quần áo lấy ra một cái nệm gấp, đi qua phòng ngủ dành cho khách.

Nàng khép cửa phòng, ánh mặt trời chiếu qua tấm kính lớn tham lam hôn lấy da thịt nàng, Phương Nhan cũng không thèm để ý, nàng trực tiếp ngã nhào lên giường. Có chút mùi vị, cũng không biết vì sao nhưng nàng lại cảm thấy rất an tâm. Hình dáng Giang Tê Ngô chợt hiện ra trong đầu rồi lại tan đi khi Phương Nhan chìm vào mộng đẹp.

Bởi vì vụ án sát nhân gái điếm thuận lợi hoàn thành, toàn bộ tổ trọng án được nghỉ phép hai ngày. Đối với bọn họ – những người mỗi ngày đều ngập đầu trong án kiện, thì đây là một tin tức vô cùng tốt, riêng Phương Nhan thì không.

Nàng thuộc dạng tình nguyện công tác chứ không nguyện ý nghỉ ngơi. Hơn nữa, ở trong nước nàng cũng không còn bạn bè gì để có thể liên lạc. Nhìn danh bạ trống rỗng, Phương Nhan có chút thương cảm chính mình, đáng thương nhất là, người đầu tiên mà nàng nghĩ đến hẹn hò ra ngoài chơi lại là Giang Tê Ngô.

Mà bữa giờ Giang Tê Ngô không có liên lạc gì với nàng, Phương Nhan lại không phải người thích chủ động, suy nghĩ thấy sách trong thư phòng đã xem gần hết, thế là nàng quyết định đi thư viện càn quét thêm một mớ. Đọc sách là việc duy nhất nàng yêu thích, cũng là con đường tắt duy nhất làm nàng trở nên mạnh mẽ hơn.

Lên kế hoạch xong, nàng mở tủ quần áo chuẩn bị thay đồ. Khổ nỗi trong ngăn kéo đều là y phục bốn năm về trước. Ngoại trừ nội y, quần áo bên ngoài của nàng rất đơn điệu, áo sơmi trơn, quần dài thoải mái đơn giản, vỏn vẹn một cái váy, thậm chí còn là mua trước khi kết hôn. Bây giờ Phương Nhan không chỉ muốn đi thư viện, mà còn muốn đi thương xá mua thêm quần áo.

Cuộc sống của nàng thật sự quá khô khan nhàm chán, cũng có lẽ vì vậy mà nàng cảm thấy xuất hiện tiểu tam là một chuyện rất mới mẻ.

Phương Nhan phát giác suy nghĩ của mình thật kỳ quái, tiểu tam và chính thê không phải thường là tương sát nhau à, làm sao đến phiên mình lại cảm thấy thú vị?! Tiểu tam ngây thơ, trượng phu cặn bã, lại còn có chính thê cắn hạt dưa xem trò vui?!!

Trong lúc suy nghĩ thì nàng cũng đã thay đồ ngủ thành áo sơ mi. Nàng luôn gài nút cao nhất, ăn mặc khá là bảo thủ, đã Phương Nhân không tính là trắng, nhưng khuôn mặt có tỉ lệ ngũ quan rất tốt, con mắt rất có thần. Vóc người đó có tập gym nên luôn duy trì ở trạng thái hoàn hảo. Và nàng không biết rằng, tính bảo thủ của nàng lại tạo ra một loại mỹ cảm cấm dục. Không trang điểm, càng là tự nhiên thì nàng càng xinh đẹp.

Tuy nhiên Phương Nhan không thích tướng mạo của mình cho lắm, bởi vì ở nàng luôn toát ra khí chất ôn hoà. Điều này đối với người bình thường mà nói là một chuyện cầu còn không được, nhưng đối với Phương Nhan, loại cảm giác nhu nhược này sẽ làm người khác xem nhẹ nàng, sẽ làm cho nàng dễ gặp nguy hiểm trong khi công tác.

Cho nên, Phương Nhan theo thói quen mang theo một cặp kính râm, có thể che lấp vẻ nhu hoà của nàng, cũng có thể giúp nàng nguỵ trang một chút.

Mấy phút sau đó, nàng đeo một cái túi nhỏ đi ra khỏi nhà. Thư viện lớn nhất của thành phố thiên đường nằm cách nhà Phương Nhan một khoảng không quá xa cũng không quá gần. Nếu lái xe đi thì hơi làm quá, nếu ngồi xe bus thì phải đổi một tuyến xe, suy nghĩ thoáng giây, Phương Nhan lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tìm kiếm *xe đạp cho thuê gần đó.

Hôm nay khí trời có chút lạnh, Phương Nhan mặc thêm một cái áo hoodie bên ngoài. Nàng đạp rất chậm, thứ nhất đạp xe vào mùa đông khá là lạnh, thứ hai là do nàng muốn nhìn ngắm đường phố. Mấy năm nàng không ở đây, mọi thứ thay đổi nhanh quá. Bãi rác giờ đã biến thành khu công nghiệp, công viên đã biến thành cao ốc, trường tiểu học trước đây nàng đi học hình như đã di dời đến khu kinh tế mới, hết thảy đúng là mang lại cảm giác cảnh còn người mất.

Mà nàng thì cũng đã thay đổi.

"Bắt trộm, bắt trộm a!!!" Không biết từ đâu truyền đến tiếng kêu gào.

Đối với Phương Nhan, những tiếng kêu gào như này khiến nàng kích động không thôi. Nàng đảo mắt nhìn quanh, liền thấy một thanh niên từ trong ngõ băng ra. Phía sau hắn có mấy người hộc tốc đuổi theo, nhưng hắn dần kéo dài được khoảng cách, dân thành thị ngày nay đa số thiếu khuyết vận động, căn bản không cách nào đuổi kịp tên cướp đang liều mình chạy trối chết.

Phương Nhan lập tức tăng tốc, nàng dừng xe chắn trước mặt hắn. Tên cướp cũng tức thời móc ra con dao sáng loáng, ánh mắt kia như đang cảnh cáo lấy Phương Nhan, nếu nàng dám tiến lên một bước, hắn sẽ cho nàng nếm mùi.

Phương Nhan hơi nheo mắt, "Dừng lại… Nếu không đừng trách tôi không khách sáo!".

Tựa hồ bị Phương Nhan chọc giận, hắn ra dấu kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng, nhưng lại không đối đầu trực diện mà chạy sang một con đường khác. Phương Nhan nhanh chóng đuổi theo, nàng cưỡi xe đạp, chạy song song cùng hắn. Tên cướp thấy Phương Nhan vẫn dây dưa, hắn quơ dao về phía nàng.

Phương Nhan nắm chặt hai tay thắng gấp xe đạp, nương theo trọng lực mặt đất, hất bánh sau lên quét vào hai chân tên cướp. Cú va đập này làm hắn đau đến rít gào, mất đi cân bằng, cả người ngã nhào xuống đất. Phương Nhan cũng mất thế, tuy vậy nàng kịp bắt lấy tay cầm xe đạp, khống chế cân bằng, trượt đè lên lưng tên cướp, an toàn tiếp đất. Ngay sau đó, nàng mượn lực xoay người, chộp được ví tiền từ tay hắn về tay mình.

Mấy người đuổi theo sau lưng cũng trờ tới tóm được hắn, Phương Nhan đem ví tiền trả cho một người phụ nữ chạy kịch liệt nhất trong nhóm.

"Không phải… *tiếng thở dốc*… Tôi chỉ giúp một tay, cô bé kia còn chưa chạy tới đâu". Người phụ nữ xua tay phủ nhận mình là chủ nhân ví tiền.

Phương Nhan sửng sốt, nàng cho rằng chỉ có những phụ nữ phô bày vẻ giàu có như người này mới có thể bị trộm ví tiền. Xem ra nàng chưa học được thấu đáo cái vấn đề "ấn tượng ban đầu". Nàng trách mình vẫn không thoát khỏi phán đoán cảm tính. Lúc này, từ bên trong ngõ có thêm một người đi ra.

Cô gái mặc áo silk trắng, tay phải có treo nẹp. Giờ thì Phương Nhan đã hiểu vì sao cô ấy bị cướp…cánh tay bị thương, hơn nữa còn là con gái, thế nên mới bị tên cướp để ý.

Phương Nhan nhìn kỹ một chút, phát hiện cô gái này khá quen mắt.

Trong khoảnh khắc đó, con ngươi của nàng chợt co rút lại, nguyên do bởi vì cô gái này không phải ai khác mà là Giang Tê Ngô.

Nhưng mà mới mấy hôm trước Giang Tê Ngô còn đang yên lành, bây giờ lại bị gì nghiêm trọng tới mức treo nẹp??

Phương Nhan ngây người, rồi sực nhớ dáng vẻ mình hiện tại không thích hợp gặp Giang Tê Ngô. Nàng vội vàng lấy ra khăn choàng cổ mà nàng mang theo phòng hờ. Nón trùm, mắt kính cộng thêm khăn choàng quấn lên nửa mặt làm nàng thấy an toàn hơn rất nhiều. Tuy là ăn mặc như vầy trông nàng chẳng khác gì kẻ gian.

Người phụ nữ trước mặt chuẩn bị rời đi, Phương Nhan lật đật muốn đưa ví tiền cho bà ta. Nhưng đối phương không muốn tiếp nhận, chỉ Giang Tê Ngô ở đằng xa, nói: "Cô bé bị thương kia mới là người mất của, cô tự đưa cho cô bé đi". Nói xong, bà ta ngồi xuống băng ghế gần đó nghỉ ngơi.

Giang Tê Ngô rốt cuộc cũng đã đi tới trước mặt Phương Nhan, "Cảm ơn cô…Thật sự rất cảm ơn cô đã giúp tôi tìm lại ví tiền". Giang Tê Ngô rối rít cảm ơn, dường như cũng chưa phát hiện ra đây là Phương Nhan.

Phương Nhan tận lực biểu hiện thờ ơ, giống như nàng chỉ là người qua đường xa lạ, "Lần sau chú ý một chút…Bọn trộm cướp rất ưa thích những người bị thương như cô".

Giang Tê Ngô tiếp tục cảm tạ, cô ôm ví tiền, gần như sắp khóc.

Phương Nhan bỗng nhiên thấy hứng thú với thứ trong ví, nàng nghĩ lực chú ý của Giang Tê Ngô đang dồn về chiếc ví nên sẽ không quan tâm thân phận mình, vì vậy nàng dò hỏi: "Có ảnh bạn trai trong đó à?".

Giang Tê Ngô lắc đầu, "Bên trong có ảnh chụp của cha tôi".

Phương Nhan trầm mặc, nàng nhớ Giang Tê Ngô mất cha khi mới có mấy tuổi đầu. Là một đứa nhỏ lớn lên từ gia đình đơn thân, Giang Tê Ngô thiếu khuyết rất nhiều tình thương, đại khái đây cũng là nguyên nhân mà cô thích Chung Vĩ Triết.

"Thì ra là vậy, chắc là cô rất yêu thương cha của mình…".

Giang Tê Ngô cười cười, nhưng không có nói thêm thông tin gì với người lạ trước mắt. Cô thoáng suy nghĩ rồi nói: "Bây giờ vừa vặn buổi trưa, không bằng tôi mời cô dùng cơm nhé!".

Phương Nhan lập tức từ chối, quay đầu muốn đạp xe đi.

Giang Tê Ngô ngăn cản nàng, cắn rứt nói: "Mẹ tôi đã dạy, có ơn phải trả, vậy cô cho tôi số liên lạc, lần sau tôi mời cô một bữa". Cô cố chấp tiếp tục lời mời.

Có lẽ có một người mẹ như thế, nên Giang Tê Ngô mới thiện lương và tốt bụng đến vậy.

Phương Nhan giả vờ không nghe, nàng vòng xe qua trước mắt Giang Tê Ngô, muốn nhanh nhanh rời đi.

Giang Tê Ngô ngơ ngẩn trông theo dáng lưng của cái người quái lạ này, rồi như ý thức được cái gì, cô vội vã chạy theo nói: "Phương Nhan, cô là Phương Nhan có đúng hay không!".