Lão Bà Ngươi Thật Bổng

Chương 11

Editor : BlackObs

——————

Giang Tê Ngô vén tóc, bỗng nhiên cảm thấy ngượng ngùng. Có thể cô chưa rõ tình cảm này là gì, nhưng trong nháy mắt khi Phương Nhan mời cô vào nhà, trái tim tĩnh lặng của cô lại chậm rãi nổi lên rung động.

Cứ như thể suốt một tuần chờ đợi cũng chỉ vì được nhìn thấy Phương Nhan ở một khắc này.

Phương Nhan cũng có chút vui vẻ khi nhìn thấy Giang Tê Ngô, nhưng nàng chỉ đơn giản nghĩ rằng, Giang Tê Ngô là một cô gái vô cùng tốt, nếu để người cặn bã như Chung Vĩ Triết chiếm tiện nghi thì thật có lỗi với sự phát triển của nhân loại.

Nàng nấu nước, bỏ vào đó một ít đường nâu.

"Ngoài trời rất lạnh, em không có đợi lâu quá đó chứ…".

"Em cũng vừa đến thôi, chỉ là sợ chị bận chuyện riêng nên em mới gọi điện xác nhận trước". Giang Tê Ngô đáp, thật ra trong lòng cô là sợ bắt gặp cảnh Phương Nhan đang cùng với gã đàn ông nào đó…càng không muốn nghe đến những thanh âm kỳ quái phát ra từ miệng Phương Nhan.

Nhưng mặt khác, cô cũng rất tò mò, không biết khi Phương Nhan làm loại chuyện đó, trên mặt nàng sẽ lộ ra biểu cảm gì, là e thẹn, là kích động, hay là chết lặng…

Giang Tê Ngô ảo tưởng, không giấu được gương mặt ửng đỏ. Cô nghĩ là Phương Nhan không chú ý tới nét mặt của mình, nhưng trên thực tế, Phương Nhan đã sớm ghi nhận hết biểu cảm của cô trong mắt.

Theo Phương Nhan suy đoán, Giang Tê Ngô cũng không thật sự thích chồng nàng như trong tưởng tượng.

Nói không chừng, trước khi bị Chung Vĩ Triết vấy bẩn thì đoá hoa khả ái này sẽ tự bóp chết quan hệ tình cảm của bọn họ. Như vậy nàng cũng không cần lo lắng bị thân phận thật sự làm ảnh hưởng, có thể yên tâm kết bạn cùng Giang Tê Ngô.

"Em khoẻ hơn chưa?" Phương Nhan từ từ thả dây dài câu cá lớn, thời gian của các nàng còn nhiều, mà cũng còn nửa tiếng nữa nàng mới bắt đầu nhiệm vụ. Nàng vốn có thói quen ra cửa sớm hơn, bất quá hôm nay, nàng dự định thong thả một chút.

"Dạ, uống thuốc và bồi bổ giấc ngủ nên ổn rồi…Nhưng mà em sắp tốt nghiệp, cho nên cũng bận nhiều việc". Giang Tê Ngô đáp lại, hiện giờ đang là năm tư rất quan trọng, cô vẫn chưa xác định nên học lên cao hay là trực tiếp tìm việc làm. Cho dù là thế nào thì sinh viên năm cuối vẫn có rất nhiều chuyện cần giải quyết.

"Hơn nữa…" Giang Tê Ngô nghĩ tới bạn trai Chung Vĩ Triết, cô buông ra hai chữ lại bỗng nhiên không muốn nói tiếp.

Bởi vì cô luôn cảm thấy là lạ khi nói chuyện về bạn trai trước mặt Phương Nhan. Đợi cô ý thức được, ngay cả chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại mâu thuẫn kỳ cục như vậy.

"Hơn nữa sao? Hơn nữa phải dành thời gian ở cạnh bạn trai đó huh?" Phương Nhan tiếp lời, nàng thấy mình cần phải ám chỉ cho Giang Tê Ngô biết là Chung Vĩ Triết tuyệt đối không phải thứ tốt đẹp gì.

"Không phải, cả tuần nay bọn em không có liên lạc, bởi vì em đã hỏi anh ấy Phương Nhan là ai…". Giang Tê Ngô thở dài một hơi, cảm giác hai chữ 'Phương Nhan' kia hiện tại cứ đang ám lấy mình.

Vì muốn biết 'Phương Nhan' là ai, cô mới đi tới phố thiên sứ trăng hoa này, vì 'Phương Nhan', cô mới tình cờ gặp phải chuyện kinh khủng, vì 'Phương Nhan', mà bây giờ, bạn trai Chung Vĩ Triết lại giận dỗi cô.

Phương Nhan xém chút bật cười, nàng vội dùng tay che miệng, giấu đi nụ cười có chút hả hê của mình. Giang Tê Ngô hỏi thẳng thừng như vậy đoán chừng là hù chết Chung Vĩ Triết, bất quá xem bộ dạng Giang Tê Ngô, có lẽ vẫn không biết 'Phương Nhan' chính là vợ của Chung Vĩ Triết.

"Hắn phản ứng thế nào"?". Phương Nhan cầm tay cô, tiếp sức cho cô nói tiếp.

"Nói em không tin anh ấy, không thương yêu này kia… Thế mà khi em hỏi thẳng thì anh ấy lại im lặng…Sau đó em giận quá nên bỏ đi trước". Giang Tê Ngô lộ ra vẻ mặt tức giận, biểu hiện cô đã không còn tin tưởng Chung Vĩ Triết một trăm phần trăm.

Hiện giờ, Phương Nhan chỉ cần nhẹ nhàng thêm dầu vào lửa liền có thể thay đổi quan hệ yêu đương không vững chắc giữa Chung Vĩ Triết và Giang Tê Ngô.

"Được rồi, em nói bạn trai là giáo sư của em à, hắn bao nhiêu tuổi?". Phương Nhan ra vẻ nhiều chuyện.

Giang Tê Ngô không có bất kỳ hoài nghi gì, không biết chính thê xấu xa đang đào hố cho cô nhảy xuống, cô nói rất thành thật: "Ba mươi lăm tuổi".

Tuy biết rõ tường tận, Phương Nhan vẫn giả vờ kinh ngạc hỏi, "Tuổi này rồi mà mới có bạn gái đó hả?".

Giang Tê Ngô gật đầu, "Anh ấy nói thà thiếu chứ không ẩu, cho đến khi gặp em…". Dường như nghĩ tới chuyện gì, khoé miệng Giang Tê Ngô nhè nhẹ giương lên.

Phương Nhan biết nhất định là Giang Tê Ngô đang nghĩ tới mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt của Chung Vĩ Triết, nàng làm bộ do dự, dò hỏi, "Tê Ngô, em còn nhớ nội dung của quyển tiểu thuyết chị cho em mượn chứ".

Giang Tê Ngô gật đầu, không hiểu tại sao Phương Nhan đang từ chuyện bạn trai nhảy sang tiểu thuyết.

"Em nghĩ xem, bạn trai em có thể nào cũng giống nam chính trong quyển sách đó không, kỳ thực đã sớm kết hôn, lại lừa gạt em…".

"Không đâu…Loại chuyện như vậy làm sao có thể lừa gạt được, hơn nữa, em có đến nhà anh ấy mà…". Giang Tê Ngô phản ứng kịch liệt, không biết là kích động vì Phương Nhan hoài nghi bạn trai mình, hay bởi vì cô cũng mơ hồ nhận thức chân tướng của chuyện này nên mới cố chấp phủ nhận.

"Tê Ngô, không phải chị nghi ngờ bạn trai em, nhưng mà em cũng biết sự tình của chị rồi đó…Chị chính là người đã trải qua việc chồng có tình nhân bên ngoài, em đó, nên tự mình âm thầm điều tra một chút… Nếu như bạn trai em không có vấn đề gì thì cả hai cứ tiếp tục quen nhau, nếu có vấn đề….". Phương Nhan không nói ra lời kế tiếp, vì nàng biết không cần nói nữa.

Với tính cách Giang Tê Ngô, nếu biết bạn trai mình thật ra đã có vợ, phỏng chừng sẽ náo loạn một phen.

Phương Nhan uống một hớp nước, dùng dư quang lén quan sát biểu tình của Giang Tê Ngô, chỉ thấy Giang Tê Ngô cau chặt lông mày, như là đang nghiêm túc suy nghĩ lời Phương Nhan vừa nói. Nàng bỗng nhiên cảm thấy Giang Tê Ngô rất đáng thương, rõ ràng là mối tình đầu, lại gặp phải người khốn nạn như chồng nàng.

Nàng khẽ thở dài, nhìn nhìn thời gian trên điện thoại di động, nói với Giang Tê Ngô, "Chị cần xuống lầu bắt đầu làm việc…".

Giống như hiểu ra đây là ý tứ đuổi khách của Phương Nhan, Giang Tê Ngô cũng đứng dậy, nhưng Phương Nhan lại cười cười, ấn cô ngồi xuống giường một lần nữa, vừa cười vừa nói: "Không sao, em muốn ở chỗ này bao lâu cũng được…Hôm nay chị cũng tới kỳ, sẽ không nhận khách, bất quá chị vẫn phải xuống lầu chường mặt ra một chút".

Ánh mắt Giang Tê Ngô lập tức tràn đầy niềm vui, "Nói cách khác em có thể ở lại?".

Rõ ràng nơi này là địa phương dơ bẩn, nhưng Giang Tê Ngô không cảm thấy chút bẩn thỉu nào, thậm chí còn nghe được mùi thơm thoang thoảng.

"Đương nhiên có thể…dù gì em cũng đã cất công tới đây, chị sẽ xuống phố một chút, nếu em buồn chán thì cứ đọc tiểu thuyết…". Phương Nhan mở ngăn kéo lấy ra mấy quyển sách. Đây là Lý Bân Bân đưa cho nàng để gϊếŧ thời gian, nội dung đều không tệ.

Giang Tê Ngô mỉm cười vui vẻ, cô thích đọc tiểu thuyết, thế là cánh cửa khép lại sau lưng Phương Nhan, còn cô một mình trong phòng đọc sách. Thời gian đọc sách luôn trôi qua rất nhanh, hơn nữa nội dung thật sự hay, cô đọc một mạch tới lúc trời bên ngoài tối đen.

Vì sợ Giang Tê Ngô đói bụng, Phương Nhan có trở về một lần, hai người dùng cơm tối, sau đó Phương Nhan lại nhanh chóng đi xuống lầu.

Giang Tê Ngô nghĩ mới vừa ăn no mà lại ngồi thì sẽ có bụng mỡ cho nên cô đứng dậy muốn hít thở khí trời, mà ở phòng này, cũng chỉ có một cái cửa sổ trong phòng vệ sinh. Nghĩ đến vụ đầu người lần trước, Giang Tê Ngô vẫn thấy sợ hãi, cô rất sợ mình mở cửa ra lại chứng kiến khuôn mặt của cô gái kia.

"Viên Viên tỷ thật lợi hại, có thể ngủ được trong căn phòng thế này". Giang Tê Ngô không khỏi lẩm bẩm.

Cho dù nghĩ như vậy, cô vẫn lấy hết can đảm đi vào phòng vệ sinh, ngọn đèn vẫn lúc sáng lúc tối, nhưng nơi cửa sổ đang để mở, không còn đầu người đung đưa nữa. Giang Tê Ngô thở phào, đi tới bên cạnh cửa sổ, trông thấy dưới lầu đèn đuốc sáng trưng, phố thiên sứ sầm uất thu vào trong tầm mắt.

Giang Tê Ngô nhẹ nhàng quét mắt một vòng, không ngoài suy đoán thấy được Phương Nhan.

Nàng đứng dưới kia, xinh đẹp như trước, toàn thân từ trong ra ngoài tản ra một loại khí chất thành thục, như là đã trải qua rất nhiều chuyện, tuy vậy ánh mắt của nàng vẫn sáng ngời, chỉ là không biết vì sao, nhìn Phương Nhan lúc này rất lạnh lùng.

Nàng không mỉm cười, cũng không lên tiếng chào mời những gã đàn ông chung quanh, làm cho Giang Tê Ngô thậm chí hoài nghi, sự cô quạnh lạnh lẽo kia thật sự có thể hấp dẫn khách hàng sao?!

Nhưng cô sai rồi, hết gã này tới gã kia bị Phương Nhan hấp dẫn, thậm chí có một cô gái ăn mặc trung tính nói gì đó cùng Phương Nhan, nhưng nàng chỉ cười nhẹ, quả quyết từ chối người khách này.

Phương Nhan tuyệt đối không phải mẫu người sở hữu vẻ đẹp vừa nhìn liền khiến người khác ấn tượng, mà là nét đẹp mang lại cảm giác rất thoải mái hài hoà, khi hiểu rõ, sẽ bị loại ôn nhu này ngấm dần. Giang Tê Ngô nhớ lại chuyện mình chụp ảnh ở cửa hàng tiện lợi ngày ấy, cô chẳng qua là muốn quét xem băng vệ sinh có chính hãng hay không, lại không ngờ trông thấy nhân viên cửa hàng táy máy tay chân với Phương Nhan, tức quá cô mới chụp hình, không nghĩ tới, các nàng cứ như vậy trở thành bạn bè.

Giang Tê Ngô khẽ nhếch miệng cười, giống như nghĩ tới viễn cảnh về sau các nàng tiếp tục duy trì quan hệ bạn bè, tưởng tượng đến lúc Phương Nhan ly hôn, nếu mà như vậy, cô có thể…

"Mình có thể làm cái gì chứ?" Giang Tê Ngô không nghĩ tiếp được nữa, cô phát hiện trí tưởng tượng của mình thật là cạn kiệt.

Điện thoại di động bất chợt vang lên làm Giang Tê Ngô giật mình, màn hình hiển thị bạn trai Chung Vĩ Triết gọi đến.

"Tê Ngô, em đang làm gì đó?".

"Đọc sách".

"Có muốn đi ăn tối không?".

"Không muốn…". Giang Tê Ngô mơ hồ nhận ra cô ngày càng mất kiên nhẫn với Chung Vĩ Triết, hoặc có lẽ là, giác quan thứ sáu của con gái cũng đang nói cho cô biết bạn trai mình đang che giấu sự thật.

Nhưng điện thoại di động của cô vẫn đang rung, có vẻ còn một người khác đang gọi đến.

Giang Tê Ngô cảm thấy kỳ quái, hơi giở điện thoại ra liền thấy tin nhắn từ 'Viên Viên tỷ'.

Có thể do cô không nghe điện thoại nên Phương Nhan gửi tới một tin nhắn ngắn.

[ bây giờ lập tức rời phòng về nhà. ]

Rõ ràng mới vừa rồi còn chuyện trò cười nói cùng cô, giờ đây lại gửi tin nhắn như vậy. Giang Tê Ngô hoàn toàn bối rối, không biết Phương Nhan đến cùng là xảy ra chuyện gì, cô nỗ lực quan sát thấy được Phương Nhan đang mỉm cười miễn cưỡng, người đàn ông đối diện khoác vai nàng, nhìn qua rất thân mật. Có thể vì vẻ mặt Phương Nhan trông rất mất tự nhiên, Giang Tê Ngô lập tức nghĩ tới người kia là chồng của Phương Nhan.

'Chẳng lẽ Viên Viên tỷ sợ mình nhìn thấy gã chồng rác rưởi kia, cho nên mới…' Giang Tê Ngô hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô trở ra ngoài, cầm lấy cây chổi sau đó núp bên trong phòng vệ sinh.

Giang Tê Ngô không biết cô làm vậy là đúng hay không, nhưng nếu để cô gặp được thằng cha chết tiệt kia, nhất định cô phải làm cho hắn trả giá thật lớn.

Có điều Giang Tê Ngô không biết, người mà Phương Nhan gặp, không phải gã chồng cặn bã, hắn là sát nhân gái điếm.