Editor : BlackObs
——————
Phương Nhan không hiểu sao sự tình trùng hợp đến thế, chuyện người này tử vong nói không chừng có liên quan tới nàng và Giang Tê Ngô, thấy Lý Bân Bân còn đang nhìn mình, nàng hỏi: "Tình huống thế nào?".
Lý Bân Bân đơn giản nói qua tình huống, "Một dao mất mạng…vốn không định gọi chị tới…Nhưng bên pháp y nói thủ pháp này rất giống tên sát nhân kia…".
Nói tới đây, hắn dừng một chút mới nói thêm: "Hơn nữa, em và mọi người còn cho rằng cái chết của người đàn ông này trực tiếp liên quan tới một gái điếm khác".
Phương Nhan thấy Lý Bân Bân đem Giang Tê Ngô trở thành gái điếm, nàng không nhịn được cười, vỗ vỗ bả vai hắn, vừa cười vừa nói: "Ánh mắt cậu tốt thật đó Bân Bân".
Nàng hiếm khi gọi hắn một cách thân thiết như vậy, Lý Bân Bân nghe mà mặt đỏ lên, mặc kệ thân phận hắn bây giờ thế nào thì hắn vẫn mãi là học đệ ngoan ngoãn khôn khéo trước mắt học tỷ Phương Nhan – cũng chính là nữ thần của hắn.
"Em…vừa rồi em đã cho người đi gọi cô ấy đến làm biên bản…Học tỷ, chị nhớ tránh mặt…". Lời chưa dứt, Phương Nhan đã đột ngột xoay người chăm chú nghiên cứu thi thể.
Lý Bân Bân không hiểu ra sao, rất nhanh hắn liền trông thấy đồng nghiệp mình dẫn Giang Tê Ngô đi tới. Nghĩ thân phận cảnh sát của Phương Nhan không thể bại lộ, hắn liền tiến lên chắn trước tầm mắt Giang Tê Ngô, bắt đầu làm việc theo thông lệ.
Giang Tê Ngô tựa hồ bị doạ sợ không nhẹ, đại khái cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy người chết, sắc mặt cô tái nhợt, còn chưa nhìn đến mấy giây mà dạ dày cô đã nhộn nhạo buồn nôn. Lý Bân Bân thuần thục đưa một cái bao cho cô, máy móc nói ra: "Qua bên kia mà nôn".
Ngoại trừ Phương Nhan, Lý Bân Bân đối xử với mọi người đều như nhau bất kể là nam hay nữ, dù cho cô gái trước mặt này thật sự rất cuốn hút, hắn cũng sẽ tuyệt đối không phản bội học tỷ – người mà hắn thích nhiều năm qua.
Phương Nhan thấy Giang Tê Ngô đang nôn, nàng quay qua nói thầm mấy câu với một cảnh sát bên cạnh, cảnh sát kia lập tức đi lấy một chai nước suối đưa cho Giang Tê Ngô.
Giang Tê Ngô nói cảm ơn, hớp một ngụm nước, cảm giác dạ dày mình đã ổn, kế tiếp mới đem chuyện xảy ra thuật lại.
"Cô nói là cô gặp gỡ một gái điếm khác, vậy cô ta đâu?".
"Chị ấy…". Giang Tê Ngô muốn thành thực khai báo, rồi lại thấy không tiện nói ra cái tên đó.
"Quên đi, tôi sẽ tra, tên Viên Viên phải không…Tiểu Phương, cô đi điều tra đi…". Lý Bân Bân hướng về phía Phương Nhan nói, muốn để học tỷ sớm rời khỏi đây.
Phương Nhan gật đầu bước đi, nhưng mới nghe tới hai chữ Tiểu Phương, Giang Tê Ngô liền muốn gọi người lại. Xem tình hình này, có lẽ Giang Tê Ngô vẫn canh cánh không quên sự tình với Phương Nhan.
Lý Bân Bân chặn trước mặt Giang Tê Ngô, nói: "Cô nói cô là sinh viên, sinh viên đại học thì tới chỗ này làm cái gì?".
Kỳ thực Lý Bân Bân đã nhớ ra cô nữ sinh này, hắn chỉ là muốn giúp Phương Nhan nhanh rời khỏi hiện trường mà thôi.
Bị chất vấn, ánh mắt Giang Tê Ngô không thể không nhìn lại Lý Bân Bân, cô dò hỏi: "Xin hỏi, vị cảnh sát Tiểu Phương vừa rồi, tên đầy đủ có phải là Phương Nhan hay không?".
Lý Bân Bân ngẩn người, hắn chẳng rõ nên hay không nên trả lời. Hắn đành nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Có liên quan gì tới cô".
"Tôi tới đây chính là vì muốn tìm Phương Nhan". Giang Tê Ngô đúng mực nói ra, cô rất muốn đuổi theo, nhưng phía xa chỉ còn lại bóng lưng mờ nhạt của người kia. Trong lòng thất vọng, giống như cô vừa mới bỏ lỡ cơ hội biết được chân tướng sự thật.
Mà ở xa xa, Phương Nhan thở phào một hơi, nàng trở về xe, hoá trang lại thành gái điếm.
"Phương tỷ, thật vất vả cho chị, bị tổ trưởng hành hạ như thế". Đồng sự lái xe cảm thấy bất bình thay cho Phương Nhan, mọi người ai cũng biết tổ trưởng cố ý chèn ép người mới.
Phương Nhan vỗ vai đồng sự, coi như cảm kích lời nói của hắn, rồi nàng đi trở lại hiện trường, nhanh như một cơn lốc.
Cảnh sát tiến hành lấy lời khai của Phương Nhan, đến khi cảm thấy mọi người ở hiện trường đại khái nhận dạng được cô gái điếm này, Lý Bân Bân mới để nàng rời đi. Đây cũng tính là một loại chiến thuật, nếu tên sát nhân kia thật sự muốn khiêu chiến với cảnh sát thì hắn sẽ tới lui hiện trường. Mà Phương Nhan là nhân chứng, dĩ nhiên sẽ hội đủ yếu tố trở thành con mồi.
Về mặt lực lượng, nữ giới là quần thể yếu thế, gái điếm càng là cá thể đặc biệt, các nàng trên cơ bản đều là người từ nơi khác đến, vì những lý do cá biệt mà phải làm gái. Cho nên dù có mất đi một gái điếm thì cũng chẳng ai quan tâm.
Sát nhân lựa chọn đối tượng là gái điếm, thứ nhất chứng tỏ hắn không có vẻ ngoài để lừa gạt gái nhà lành, hai là có thể hắn có ân oán riêng tư với gái điếm, trong vụ này, giới tính đương nhiên là điểm mấu chốt.
Vậy thì hắn đã mang tâm thái gì khi gϊếŧ người đàn ông này?
Hay là vì coi trọng con mồi tiếp theo, nên hắn…
Phương Nhan nghĩ tới Giang Tê Ngô, chẳng lẽ mục tiêu kế tiếp chính là cô ấy?!
Nghĩ đến đây, Phương Nhan bắt đầu luống cuống, nàng vội vàng dùng một số điện thoại khác của mình gọi đến số Giang Tê Ngô. Số máy tạm thời không liên lạc được, nàng trở nên sốt ruột, nàng lại gọi đến số đồng sự bảo vệ Giang Tê Ngô, cũng không liên lạc được. E là đã xảy ra chuyện, Phương Nhan đi nhanh hơn, vừa đi vừa nhấn phím gọi Lý Bân Bân, muốn báo cho hắn chuyện này.
Nhưng mà…
Nàng chưa đi được mấy bước liền thấy có một người đứng trước toà nhà cũ nát, rõ ràng đó là Giang Tê Ngô.
Trong điện thoại vang lên giọng Lý Bân Bân: "Học tỷ, đã xảy ra chuyện gì?".
Phương Nhan bây giờ mới an tâm, "Hiện tại không sao rồi…". Nàng đáp ngắn gọn liền cúp máy, bước nhanh tới.
Giang Tê Ngô đứng co ro ở một góc, bị lạnh cứng cả người, thời điểm nhìn về hướng Phương Nhan, cô nhẹ gật đầu chào.
"Chị không sao chứ?" / "Sao em lại về đây?"
Hai thanh âm đồng thời vang lên, đều là hỏi đến đối phương.
"Bên ngoài lạnh lắm, đi lên thôi…".
"Vâng". Lúc này Giang Tê Ngô không chút chần chờ, theo Phương Nhan lên phòng.
Trong phòng có máy sưởi, thân thể hai người nhanh chóng ấm lên, Phương Nhan nấu chút nước nóng cho Giang Tê Ngô, sau đó mới đến ngồi bên cạnh cô. Căn phòng này thật ra không nhỏ, vậy mà cự ly giữa hai người gần nhau đến thế … hình như có hơi thân mật rồi.
"Sao em lại trở về đây?".
"Em đã nghe chuyện về sát nhân gái điếm…".
"Hả". Phương Nhan giật mình, nàng tưởng thân phận nằm vùng của mình đã bị Giang Tê Ngô phát hiện.
Nhưng Giang Tê Ngô có vẻ hiểu sai ý tứ, cô nói hết sức chân thành: "Hôm qua chị nói căn phòng này từng có người chết, có phải là người đã bị tên sát nhân đó phanh thây hay không?".
Phương Nhan gật đầu, mặc dù không biết Giang Tê Ngô đã hỏi thăm tin tức từ đâu, bất quá chuyện này đúng là sự thật.
"Tại sao chị dám ở trong căn phòng nguy hiểm thế này chứ, nếu tên sát nhân đó quay trở lại thì làm sao??". Giang Tê Ngô đề cao âm điệu.
Dường như mục đích em ấy quay trở về đây cũng chỉ vì mình. Phương Nhan nghe xong liền nở nụ cười.
Giang Tê Ngô thấy vậy có chút giận dỗi, "Em là đang quan tâm chị".
"Chị cũng chỉ làm gái mà thôi, còn em là sinh viên đại học nha".
"Kết giao bạn bè thì không phân biệt giàu nghèo…Viên Viên tỷ, em nghe nói mà thấy sợ lắm…Vừa nãy lúc trở về, em luôn cảm giác có người đi theo mình". Dường như là đang rất lo sợ tên sát nhân kia, mắt cô không ngừng nhìn về phía cửa sổ.
Trong lòng Phương Nhan cũng căng thẳng, nàng cho rằng Giang Tê Ngô thật sự bị gã kia bám đuôi, nhưng ngẫm lại, cũng có khả năng là đồng sự của nàng đã để lộ việc theo dõi…
"Đêm nay em cũng đừng về nhà".
"Uhmm, dù sao đêm nay em cũng bị chị bao rồi…". Giang Tê Ngô gật đầu. Cô vẫn như vậy, đối với Phương Nhan, không chút phòng bị, bày ra hết chân thành.
"Giang Tê Ngô, em đơn thuần thế này…về sau coi chừng bị người ta lừa bán cũng không biết".
"Không có đâu, em học tâm lý đó, em còn biết đọc tâm".
"Vậy em cảm thấy, hiện giờ chị đang suy nghĩ cái gì?". Phương Nhan phản vấn.
Giang Tê Ngô lập tức nhìn thẳng vào mắt nàng, nhưng chỉ trong nháy mắt, cô liền dời đi, giống như là bị ngượng khi đối mặt cùng Phương Nhan.
Phương Nhan đứng lên, trêu chọc: "Nếu em giỏi thuật đọc tâm như vậy thì cũng sẽ không chạy tới nơi này tìm kiếm chân tướng cái việc mà bạn trai em nɠɵạı ŧìиɧ".
Giang Tê Ngô trả lời kiên quyết, "Anh ấy sẽ không nɠɵạı ŧìиɧ".
Phương Nhan không đôi co, nàng cảm thấy thật uổng công Giang Tê Ngô học tâm lý những năm qua, mà cũng có thể là vì kỹ xảo của giáo sư Chung Vĩ Triết quá tốt, cho nên cô nương này mới bị chồng nàng qua mặt đến giờ.
Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải Giang Tê Ngô nhạy cảm, gọi điện đến chất vấn nàng thì có lẽ nàng cũng không để ý đến chuyện chồng nàng mèo mỡ bên ngoài.
Hiện tại nên đối xử với tiểu tam thế nào đây?
Phương Nhan mê man nghĩ, nàng bắt đầu cảm thấy không đành lòng.
Trạng thái mê man này hình như lại làm cho Giang Tê Ngô hiểu lầm, cô cười nói, "Viên Viên tỷ, thế giới này không có tồi tệ quá mức như chị tưởng đâu…Chị gặp người không tốt không có nghĩa là tất cả những người khác đều không tốt, có cơ hội em sẽ dẫn chị gặp mặt bạn trai em".
Phương Nhan nghe lời này liền khôi phục vẻ lạnh lùng, nàng nhếch miệng cười, "Bạn trai em mà gặp chị thì sẽ bị hù chết".
Giang Tê Ngô tròn mắt nhìn, cô nắm lấy tay Phương Nhan, "Sẽ không, anh ấy là một người đàn ông tốt, nhất định sẽ ủng hộ hai chúng ta trở thành bạn".
Phương Nhan cười nhẹ, cũng không định tiếp tục đề tài này.
Các nàng nói sang chuyện khác, Giang Tê Ngô kể về chuyện mình xém chút nữa là gặp 'Phương Nhan', còn không khỏi ca ngợi hiệu suất làm việc của cảnh sát ngày càng cao.
"Người chết chưa đến mười phút, cảnh sát đã chạy tới hiện trường… Nhưng em thấy Viên Viên tỷ cũng không cần lo lắng, bọn họ không phải tới đây càn quét tệ nạn, mà chỉ là điều tra vụ án này thôi".
Phương Nhan tiếp tục cười, trong lòng lại cảm khái sự nhạy cảm của Giang Tê Ngô.
Nếu em ấy không phải là tiểu tam của chồng mình thì tốt rồi…
Phương Nhan âm thầm thở dài, bất động thanh sắc rút tay mình về, đi phòng tắm, tắm rửa thay xong áo ngủ gợi cảm rồi trở ra.
Trong lúc ở chung rất là tự nhiên, nhưng khi nhìn thấy Phương Nhan mặc bộ đồ mỏng manh thế này, Giang Tê Ngô lại lúng túng, cô trốn tránh ánh mắt, cũng không biết là mình nên nhìn đi đâu.
Chí ít thì Phương Nhan biết nàng vẫn có chút mị lực. Thấy Giang Tê Ngô ngượng ngùng, nàng leo lên giường, làm bộ quan tâm hỏi: "Sao vậy? Trong phòng nóng quá hả? Sao mặt em đỏ như vậy".
Giang Tê Ngô liều mạng lắc đầu, chính bản thân cô cũng không biết tại sao mình bỗng nhiên khẩn trương vậy nữa.
"Yên tâm đi, dù chị là gái điếm nhưng chị không ăn em đâu". Phương Nhan nói đùa, phả một hơi khí bên tai Giang Tê Ngô.
Giang Tê Ngô muốn phản kích, nhưng Phương Nhan đã dời vị trí, giống như hành động trêu ghẹo vừa rồi chẳng qua là do cô quá xấu hổ nên sinh ra ảo giác mà thôi.
Tuy vậy trong lòng cô vẫn có chút không phục, thấy Phương Nhan nằm xuống, cô liền xoay người đè lại Phương Nhan.
——-
Cập nhật:
Bộ này tác giả vừa hoàn thành vào ngày 11/6, có 86 chương. Mình cũng đã mua, nhưng chỉ đọc tới chương 60 thôi. Còn lại chắc nên để dành chờ edit tới đó. +_+