Chương 12
Cậu Bình đứng phắt dậy nhìn chằm chằm vào cái người mặc áo blouse trắng phía cuối hành lang. Người đó đột nhiên nở nụ cười quái đản với cậu Bình rồi giơ tay lên chỉ về phía phòng khám nơi chị cậu Bình đang ở trong đó. Bàn tay lở loét lộ cả xương trắng chỉ thẳng về phía cửa phòng khám, môi mấp máy gì đó cậu Bình không nghe được, chỉ đoán là– Ngươi sẽ phải trả giá…
Cậu Bình vừa định quay lưng đuổi theo thì đột nhiên cửa phòng khám bật mở, chị cậu vừa trong phòng khám đẩy cửa bước ra, theo sau là vị bác sĩ đang cúi đầu đọc bệnh án. Chị cậu lên tiếng gọi
– Bình, chuyện gì đó em?
Cậu Bình vừa định cất tiếng thì vị bác sĩ cũng ngẩn đầu lên và mỉm cười với cậu. Cậu sững người lại lùi về phía sau vài bước. Thì ra đó là khuôn mặt tươi cười của Phun Sam, nụ cười ấy không bình thường mà toát lên vẻ hung ác từ trong ánh mắt. Cậu Bình vội vàng kéo tay chị gái lùi về phía sau, cậu gầm lên:
– Tại sao mày lại tới đây, tao cấm mày làm hại chị tao.
Lúc này chị cậu Bình ngạc nhiên lay vai em
– Chuyện gì vậy em?
Cậu Bình vừa quay lại giải thích rằng vị bác sĩ này là Phun Sam giả dạng, sẽ hại chết chị. Cậu vừa quay lại thì thấy một khuôn mặt xa lạ trong bộ áo bác sĩ đang đứng nhìn cậu khó hiểu. Cậu lúc lắc đầu mấy cái thì vị bác sĩ nọ vẫn là người đó, không phải Phun Sam. Chị Mai lo lắng nhìn cậu em trai, chị sờ trán cậu
– Em bị sao vậy? Có cần khám bệnh không ?
Cậu Bình lắc đầu, dắt tay chị đi về. Khi hai chị em vừa ra đến cổng thì có một sư thầy người Campuchia đi khất thực ngang qua. Người Campuchia vốn rất tôn trọng sư sãi, cậu Bình và chị nhập gia thì tùy tục. Chị cậu lấy ra ít tiền bỏ vào cái bát nhà sư đang cầm trên tay. Sau khi cúi đầu cảm ơn, nhà sư tiếp tục đi nhưng được một đoạn thì quay lại. Nhà sư quay lại, cầm trên tay một cái vòng cà tha đưa cho cậu Bình và chị Mai, nhà sư thì thầm, giọng nghèn nghẹn như người sổ mũi lâu ngày
– Rất cảm ơn sự bố thí của hai vị, ở đây có một dây cà tha chín nấc, hãy giữ như bùa cầu an.Đã lún quá sâu và đi quá xa thì khó mà trở lại yên bình.
Nói xong nhà sư không ngẩng đầu lên mà nhanh chóng đi vào đám đông phía cuối chợ rồi mất dạng. Cả cậu Bình và chị đều cảm thấy mơ hồ khó hiểu vì lời nói của sư thầy, nhưng đã đến giờ chiều phải nhanh chóng về nhà nên cậu Bình và chị lên xe ra về. Dọc đường đi cậu Bình cứ đăm chiêu nhìn vòng cà tha trên tay mà không phát hiện ra có một đôi mắt vẫn sát sao dõi theo chị và cậu từ lúc lên xe cho đến đi xe đi xa khỏi khu chợ.
Về đến nhà, chị cậu Bình cho người làm cơm, sau bữa cơm tối cậu Bình cũng lên phòng chuẩn bị đi ngủ. Cậu vừa vào phòng thì đèn vụt tắt, trong phòng là một màn tối om om. Cậu Bình gọi người làm lên châm đèn lại nhưng gọi mãi vẫn không thấy có tiếng thưa gửi gì. Cậu vừa định đi xuống nhà để gọi người làm lên châm đèn thì thấy cửa phòng chị cậu bật mở ra, trong ánh sáng mờ
mờ từ cửa sổ hắt vào, cậu thấy có một bóng người đang ngồi trên giường.
Cậu tiến sang phòng chị thì thấy chị đang ngồi trên giường, tóc xõa dài ra và quay mặt về phía cửa sổ. Cậu gọi nhưng chị không trả lời mà chỉ ngồi quay ra cửa. Nghĩ rằng chị đang ngồi nghĩ vu vơ vì nhớ anh rể, cậu Bình cũng không định hỏi tiếp mà định đóng cửa quay về phòng. Đột nhiên lúc này chị cậu Bình cất tiếng cười, rất nhẹ nhưng làm sống lưng cậu Bình nổi hết da gà lên. Cậu quay lại thì nhìn thấy chị cậu đang nhìn cậu và cười, tay chị không ngừng vuốt ve phần bụng bầu đã nhô rất cao. Thấy thái độ kì lạ của chị gái, cậu Bình quyết định vào phòng kiểm tra xem coi có chuyện gì. Đi vài bước thì cậu đạp phải một thứ gì đó dưới sàn. Cậu Bình cúi xuống nhìn thì ra là sợi dây cà tha lúc chiều sư thầy cho thì bị vứt ngay dưới sàn.
Cậu Bình tiện tay cầm sợi dây cà tha lên đút vào túi áo và tiến vào phòng. Chị gái cậu vẫn quay mặt ra cửa sổ và vuốt ve phần bụng. Cậu Bình vừa định chạm vào người chị gái thì chị cậu quay phắt lại, gạt tay cậu ra, trong tay chị là một con dao sắc sáng loáng. Cậu Bình giật mình khi thấy con dao bèn lùi lại một bước. Cậu chưa kịp mở miệng ra hỏi thì thấy chị cậu bắt đầu giơ dao lên và bắt đầu tìm cách rạch vào bụng mình, vừa rạch bà vừa lẩm bẩm những chú lên lên xuống xuống rất có nhịp điệu. :
– Kumanthong, chai chạt ru tư rề ….
. Cậu Bình lao lên giằng con dao khỏi tay chị trước khi nó rạch vào phần bụng đang mang thai. Nhưng chị cậu rất nhanh đẩy ngã cậu, giật lại con dao rồi phóng lên bàn viết sát cửa sổ định mở cửa sổ ra nhảy xuống. Một người phụ nữ đang mang thai mà mạnh đến mức cậu Bình không ghì lại nổi, chị cậu vừa cố giãy ra khỏi vòng tay của cậu vừa cố gắng cào cắn cấu xé khắp người cậu Bình.. Cậu vừa cố gắng kềm chị mình lại vừa gào gọi người làm ở dưới nhà lên. nhưng mãi vẫn không có ai trả lời. Đột nhiên lúc này cái vòng bên tay trái do bé Pu Ria đeo lại bắt đầu siết chặt tay trái cậu Bình, cổ tay cậu bị thít chặt và bỏng rát như chạm phải axit. Tay cậu tê rần rần nhưng vẫn kiên quyết không buông chị gái ra.
Đúng lúc này thì do vật lộn mà cái vòng cà tha trong túi áo cậu bị tung ra ngoài, vừa thấy cái vòng cà tha thì chị gái cậu co rúm lại và chạy trốn vào góc phòng. Tay cậu Bình vì bị cái vòng siết nên hằn lên một vòng đỏ ửng, khắp người toàn là vết trầy xước do bị chị cậu cào. Cậu Bình cố gắng nén đau nhanh chóng nhặt cái vòng cà tha lên và tiến về phía góc phòng. Chị cậu bắt đầu co rúm người lại và cất tiếng khóc thất thanh nhưng không ra tiếng người mà giống tiếng mèo kêu hay tiếng trẻ nhỏ khóc. Cậu Bình nhanh chóng quàng cái vòng cà tha vào tay chị cậu rồi cậu ngồi dùng tay phải giữ chặt bàn tay cậu. Chị cậu khóc nấc lên một tiếng rồi mềm rũ người ra ngất xỉu.
Lúc này người làm dưới nhà nghe ồn ào trên lầu bèn mang đèn chạy lên. Cậu Bình sai người làm trong nhà đỡ chị cậu lên giường và đốt sáng tất cả đèn trong phòng. Chị cậu vẫn nằm trên giường thiêm thϊếp và tù từ ngủ. Cậu Bình ngồi trên giường canh chừng tới khoảng 2,3 giờ sáng thì thấy chị gái đã ngủ say nên cậu cũng về phòng nằm nghỉ, để lại 2 người hầu coi chừng chị và căn dặn họ nếu có sự lạ gì thì phải nhanh chóng sang báo cho cậu biết.
Cậu vừa về phòng nằm chưa được bao lâu thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập. Nghĩ là chị gái có chuyện, cậu Bình nhanh chóng trở dậy ra mở cửa nhưng không thấy ai ngoài hành lang cả. Cậu Bình cho là mình nghe nhầm nên lên giường nằm ngủ lại. Cậu vừa lên giường chưa kịp chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên cái tủ quần áo ở gần cửa ra vào bắt đầu di chuyển và tiến về phía cậu Bình. Phía trên cánh cửa tủ là ảnh chụp của cả gia đình cậu Bình, lúc này đột nhiên tấm ảnh bắt đầu rung lắc dữ dội như có động đất. Nhưng cậu Bình nằm trên giường vẫn không cảm giác được rung động của động đất. Đột nhiên lúc này cậu Bình cảm thấy hình như cả cái giường của cậu đang bị dựng đứng lên. Cậu tưởng mình nằm mơ nhưng khi mở mắt ra thì thấy cái giường vốn đặt trên mặt đất giờ đã dựng đứng lên, đối diện với cái gương gắn trên cửa tủ.
Hình ảnh trong gương phản chiếu ra một cậu Bình đang nằm trên giường và nhìn chằm chằm vào chính mình. Lúc này hai bức tranh vốn vẽ phong cảnh treo phía hai bên đầu giường bắt đầu biến đổi. Cậu Bình không thể ngồi dậy cũng không thể ngóc đầu lên chỉ có thể thông qua hình ảnh phản chiếu trong tấm gương để thấy màu sắc trong hai bức tranh bắt đầu mất đi, chỉ còn rất nhiều đường nét lộn xộn xoay vòng.
Sau khoảng một phút như vậy thì trên mặt bức tranh nọ có khuôn mặt của hai ông tướng dữ tợn, mặt đen, răng nanh, đầu đội mũ tháp đặc trưng như vua chúa của Campuchia nhưng mặt mũi dữ dằn như những bức tranh vẽ ác quỷ trong truyền thuyết ở các đền chùa Campuchia.
“Cậu Bình” trong gương nhìn chăm chăm vào cậu Bình trên giường, hai mắt long sòng sọc như hai ông tướng phía trên kia . Cậu Bình cố gắng ngồi dậy nhưng không thể nào ngồi, người cậu như bị đè chặt xuống giường. Cậu toát mồ hôi nhìn sang tay trái thì thấy mớ tóc và dây thịt trong cái vòng tay của bé Pu Ria bắt đầu như những con rắn quấn thật chặt toàn bộ cánh tay trái của cậu và quấn cả vào thanh giường kiến cậu không thể cử động tay trái. Lúc này, đột nhiên cậu Bình nghe tiếng sột soạt trogn phòng như hàng trăm hàng ngàn con rắn đang bò tới, cậu vừa liếc mắt nhìn thấy những dòng tóc đang tràn từ mọi ngóc ngách của căn phòng, uốn éo dồn về phía cậu Bình. Cậu cố gắng giãy dụa nhưng trước mắt cậu tối sầm lại…