Âm Trung Quỷ

Chương 19: Giải trùng

Thầy phép lặng lẽ bước lên trên căn hầm ẩn, theo sau là ông Đăng. Phải làm cách nào để giải trùng tang trước khi có người phát hiện ra căn hầm này. Mọi người cắm một cọc tre xuống đánh dấu vị trí cửa căn hầm rồi lấp đất lại như cũ. Ai đó về nhà nấy. Toàn cùng bác họ và Loan theo chân ông thầy về căn nhà cũ. Mọi người ngồi ở phòng khách. Ông thầy lại rít thêm điếu thuốc lào rồi nói: "Vong hồn này bị giam giữ ở đây quá lâu, nay lại gặp được người hợp nên mới bắt đi. Chắc chắn con bé nhà ông đã làm gì để nó để ý rồi. Thuật này phức tạp ở chỗ là, nếu để cứu linh hồn của một người, phải thế vào đó một linh hồn của người khác để tiếp tục làm thần giữ của. Nếu không tất cả linh hồn đều bị kẹt ở đây, không ai siêu thoát được..."Ông Đăng ôm đầu: "Giờ phải làm thế nào...""Để đổi thần giữ của, phải xin phép chính dòng họ đã lập nên khế ước này.Ông hãy tự đi liên hệ đi."Hôm sau, ông thầy làm lễ trấn trùng. Cắm bốn chiếc cọc ở bốn góc khu đất rồi chăng những sợi chỉ đỏ xung quanh bốn chiếc cọc đó. Ông cũng dán 4 lá bùa ở bốn cạnh rồi đưa một ngọn nến cho Loan, bảo cô ngồi vào giữa và phải giữ cho nến luôn cháy, suốt ngày đêm, hết cây này phải thay ngay cây mới. Nến là lửa, tượng trưng cho dương, chỉ có thể dùng dương trấn âm. Ông Đăng lên ủy ban thành phố để xin thông tin của người chủ khu đất. Rất may, địa chỉ của gia đình người đó ở ngay trong Thành phố. Chiều hôm ấy ông Đặng tức tốc men theo địa chỉ ghi trên tờ giấy. Chủ của căn nhà là một người phụ nữ gần 40 tuổi cùng gia đình của bà. Bà cho biết khu đất đó là của dòng họ truyền lại, bà cũng được dặn là phải giữ gìn chăm nom khu đất ấy. Vì là con gái nên bà phải lo lắng thêm nhiều chuyện bên nhà chồng, không có thời gian quan tâm tới khu đất, chỉ dùng để trồng chè mua bán theo vụ mùa, giao cho một người bạn quản lý giúp. Bố của bà ta đã mất, bà ta là con một, bên họ hàng nhà nội giờ cũng chỉ toàn phụ nữ. Những thế hệ gần đây, gia đình bên nội của bà ta chỉ sinh được con gái, các bác trai, kể cả bố của bà ta cũng mất sớm. Dòng họ nhà bà ta coi như không có con trai nối dõi. Các bác bên nội của bà ta cũng từng trăng hoa bên ngoài mong kiếm được một mụn con trai cũng không thể. Sau khi nghe lời kể của ông Đăng, bà ta vô cùng ngạc nhiên vì ở dưới khu đất nhà mình có chứa một bí mật khủng khϊếp như vậy. Theo lời khẩn cầu của ông Đăng, bà ta đồng ý ghé qua để gặp ông thầy phép. Họ di chuyển ngay lập tức. Những người ở nhà đã đào lên một cái lỗ tròn dẫn xuống cửa hầm. Bà chủ khu đất từ chối xuống xem cái xác, bà chỉ mong gặp được ông thầy phép để giải quyết mọi chuyện cho nhanh.Vừa gặp mặt bà chủ đất, ông thầy khoát tay: "Không, không được. Người quyết định chuyện này phải là một người đàn ông.""Nhưng gia đình tôi chỉ còn toàn phụ nữ thôi...Tôi là con một...Bố tôi là trưởng, còn mấy anh em của bố tôi cũng không có con trai...Tôi cũng chỉ có hai đứa con gái thôi.""Cô thử nghĩ kĩ xem bên nhà bố cô có còn ai là con trai không?""Từ từ đã...Hình như...Con gái bà bác tôi...có một đứa con trai tầm 5 tuổi...""Vậy cũng được...Mang thằng bé đến đây.""Ông định làm gì nó chứ?Nó mới 5 tuổi có biết gì đâu? Tôi...tôi phải hỏi mẹ thằng bé đã...""Một chút máu tươi để chấm dứt chuyện này, không phải là quá rẻ để rửa sạch tội lỗi cho gia đình của cô sao? Cô có biết tại sao của nả nhà cô không thiếu nhưng vô phúc không? Chẳng bao giờ gia đình cô sẽ có một mụn con trai nữa. Bệnh tật, hư hỏng,...sẽ ung mầm trong từng thế hệ nhà cô, vì tội ác mà gia tiên cô để lại..."Cô ta run rẩy rồi quay ngoắt đi, miệng lầm bầm: "Tôi...tôi sẽ quay lại sau..."Đêm hôm ấy, mọi người thay phiên nhau giữ nến. Ai đấy cũng mệt lử. Toàn lên thay cho người anh họ vào lúc 2h sáng, mỗi người trông một tiếng. Chỉ mong chuyện này mau mau chấm dứt, ai đó cũng kiệt sức cả rồi. Nếu như không đưa được đứa bé trai kia đến thì bùa trấn trùng này cũng chẳng được bao lâu. Toàn ngồi vào vị trí, một mình trên đỉnh đồi trong không gian vắng lặng, Toàn cũng cảm thấy kinh sợ nhưng không dám ho he gì. Chẳng nhẽ mình là đàn ông lại không dám đối mặt với những thứ này. Đặt cây nến xuống nền bạt đã trải sẵn, Toàn xoa xoa hai tay vào nhau, xung quanh là những cây nến mới, khi cây nến cũ gần hết phải châm mới để thay ngay, chỉ được đốt 1 cây, không hơn.Toàn ngủ gà ngủ gật, trên tay vẫn cầm chắc giá nến. Một âm thanh rất nhẹ thoảng qua. Một giai điệu quen thuộc, là tiếng sáo. Toàn giật mình choàng tỉnh thì tiếng sáo im bặt. Hay là mơ? Toàn chợt nhận thấy cây nến trên tay mình đã tắt ngúm từ bao giờ. Toàn cuống cuồng tìm diêm trong túi áo để thắp lên. Quẹt mấy lần diêm không cháy, Toàn vã hết mồ hôi tay..."Rầm Rầm..." Tiếng cánh cửa ngầm đã khóa vang lên ầm ĩ như có người đang gõ thật mạnh đòi thoát ra. Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt, tiếng móng tay cào vào cửa hầm liên tục nghe rợn tóc gáy. Toàn sợ hãi đứng dậy, đánh rơi bao diêm đang cầm trên tay, tính chạy khỏi nơi đang ngồi. Toàn loạng choạng chạy xuống dốc đồi, bất chợt có một thứ gì đó nắm chặt lấy cổ chân Toàn, làm cậu ngã sõng soài. Quay đầu nhìn lại, Toàn thấy một bàn tay bé con đang nắm chặt lấy cổ chân mình. Từ dưới nền đất ẩm, cái đầu ngoi lên với bộ mặt vô cùng quen thuộc với Toàn: Bé Bông với cái miệng há hốc đầy đất. Từ con mắt của cô bé rơi ra nhung nhúc những giòi: "Anh ơi...anh...Chơi với em đi....". Toàn hét toáng lên rồi dùng sức bình sinh giãy chân ra chạy thẳng xuống đồi, nhìn về phía ánh sáng trong căn nhà mà như tìm kiếm một lối thoát. Đang chạy Toàn đâm sầm vào một thứ, ngẩng lên thì Toàn nhận ra cái xác đang thối rữa của bác Dung đang đứng chặn ở đấy. Toàn không còn hơi sức nữa, nhưng căn nhà chỉ cách có vài mét nữa, Toàn lấy hết sức chạy qua cổng, rồi ngã nhào vào sân.Trong nhà vang lên những tiếng động ầm ĩ. Choang..choang..tiếng đồ sứ vỡ tan tành. Toàn vội chạy vào trong. Mọi người đang xúm lại dưới sàn. Nằm dưới sàn là ông Đăng, mắt trợn ngược, người co giật, cong như con tôm luộc. Thầy phép đang cố sức dùng một tay ấn lên ngực ông Đăng, một tay kia chụm 2 ngón chỉ lên giữa đôi lông mày của ông Đăng.

Thầy hét: "Đưa đứa bé về đây, nhanh lên!...Đột quỵ không rõ nguyên nhân, qua đêm này e rằng mất thêm mạng nữa..."Có phải là do...do Toàn đánh đổ cây nến không? Toàn bàng hoàng nghĩ, cảm giác tội lỗi dâng lên.Loan kéo tay Toàn chạy ra khỏi cửa, Toàn cuống cuồng dựng chiếc xe máy rồi đèo Loan đi. Nhìn vào trong gương chiếu hậu, Toàn thấy hai mẹ con Bông đang đứng phía xa nhìn theo. Toàn rùng mình. Sương đêm xuống rất lạnh. Loan luôn mồm giục cậu đi nhanh lên.Đến nơi, Toàn đập cửa ngôi nhà đồ sộ trong vội vã. Mãi một lúc sau mới có tiếng dép loẹt quẹt đi xuống cùng với tiếng càu nhàu: "Ai đến vào giờ này thế..."Toàn vội nói khi cánh cửa sắt mở ra: "Cháu xin cô, hãy cứu bác cháu với, hãy đưa đứa bé trai đến kia đi ạ...""Cậu là...?"- "Cháu là cháu trai của bác trai hôm trước đến tìm cô. Mọi thứ nguy cấp lắm rồi, mong cô giúp đỡ..."Nhìn ánh mắt khẩn nài của hai người, bà ta lưỡng lự rồi cũng khoác áo dắt chiếc xe máy ra ngoài. Cả ba người cùng đi trong đêm tối để đến ngôi nhà của chị họ bà chủ đất. Rất may hôm nay là cuối tuần, con gái bà chị cho cháu về ngoại chơi, nếu không còn phải liên lụy tới cả nhà chồng của cô con gái. Bà ta bấm chuông cửa, một lúc sau cô con dâu ra mở. "Ơ, dì ạ? Cháu chào dì. Sao dì qua đây muộn thế? Gần sáng rồi còn gì ạ?". Đồng hồ lúc này điểm 3h hơn. Bà chủ đất ái ngại: "Cho dì mượn thằng cu con được không...Có một số chuyện khó nói...""Sao thế ạ...? Cháu nó đang ngủ rồi ạ..."Bà chủ đất ái ngại kéo cô cháu dâu vào trong rồi thủ thỉ. Loan và Toàn đứng bên ngoài đợi hết sức sốt ruột. Còn hai tiếng nữa là đến bình minh rồi.Tiếng cô cháu dâu vang lên: "Không...Cháu không muốn thằng bé dính dáng gì tới mấy chuyện tầm phào đấy..."Loan chạy vào tiếp lời: "Em không muốn chen vào đâu nhưng thực sự chuyện nguy cấp quá rồi...Em xin chị..Hãy cứu giúp gia đình em với..."Toàn cũng vội tiếp lời: "Nhà em đã mất hai mạng người rồi...xin chị...Bọn em sẽ đưa bé về an toàn cẩn thận...""Tôi không yên tâm giao thằng bé cho các người được. Để tôi và bố nó đưa nó đi cùng."Nghe thấy vậy Loan và Toàn vội cảm ơn rối rít.Sau đó, cậu bé ngái ngủ được mẹ bế lên xe bố đèo, hướng về phía ngôi nhà của ông Đăng. Loan, Toàn và bà chủ đất đi sát theo sau. Phía xa xa chân trời ánh sáng đã lóe lên. Mau lên, thời gian không còn nhiều nữa.