Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 66: . An Lâm Kiếm Tiên

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

--------------------------

Nói về quá trình tự phát triển của một diễn viên, đó chính là phải có tín ngưỡng nghề nghiệp, phải diễn màn kịch này đến cùng.

Đúng vậy, anh em Trí Tuệ chết rồi…

Bây giờ tu sĩ nhân loại phải báo thù cho hắn!

Các tu sĩ nhân loại trên chiến trường giết chóc càng thêm liều mạng. Các ma tu đều bị khí thế này làm khiếp sợ, nháo nhào tháo chạy.

“Hiểm Độc, bây giờ phải làm sao?” Ma Vương Nổi Giận gấp gáp nói.

Ma Vương Hiểm Độc đảo mắt bốn phía nhìn tình hình trận chiến rồi quả quyết: “Bởi vì trong chúng ta có một tên phản đồ, phía địch tấn công hết đợt này đến đợt khác. Nếu tiếp tục chiến đấu thế nào toàn quân chúng ta cũng bị tiêu diệt, chạy thôi!”

Ma Vương Hiểm Độc nói xong liền hóa thành độn quang chạy trốn về nơi xa, hai tên Ma Vương còn lại cũng như thế.

Nhưng tu sĩ Kỳ Dục Linh đã có sự chuẩn bị từ trước, làm sao có thể để bọn chúng chạy trốn thành công chứ.

Lúc này ngự kiếm của Hiên Viên Thành bay lên, ngăn cản Ma Vương Hiểm Độc.

Vạn Linh Thái Cực Đạo của hắn đã đạt tới trình độ rất cao, từng đường kiếm võng ngăn cản đường đi của Ma Vương Hiểm Độc.

Muốn chạy à? Đừng hòng nhé!

Thái Cực kiếm võng của Hiên Viên Thành gần như kín không kẻ hở.

Muốn tấn công à? Cũng đừng mơ!

Phòng ngự của Hiên Viên Thành lại càng khác thường, không có thực lực của Vương Huyền Chiến thì đừng mơ làm hắn bị thương!

Cứ như vậy, Ma Vương Hiểm Độc bị một thứ vật chất giống như kẹo dẻo cuốn lấy, tưởng chừng như sắp nổ tung lên.

Ma Vương Nổi Giận cũng không khá hơn chút nào, hắn bị Chúa Cứu Thế ngăn cản lại.

Rõ ràng Chúa Cứu Thế là một người mập mạp, nhưng tốc độ lại nhanh đến khiến người ta khiếp sợ. Trong tay hắn còn cầm một thanh kiếm laser có thể điều chỉnh dài ngắn, ngay cả Hắc Ma Trảo của Ma Vương Nổi Giận cũng có thể bị chém bị thương, lực tấn công vô cùng mạnh mẽ!

Về phần Ma Vương Thống Khổ, dĩ nhiên là người thảm nhất rồi.

Tham Vân Đạo Nhân là cường giả của Kỳ Dục Linh trung kỳ. Thuật bao vây bằng tay cực kỳ mạnh mẽ, lại cộng thêm Thanh Hà Kiếm Tiên của chủ tu sát phạt.

Ma Vương Thống Khổ còn có thể làm thế nào đây. Hắn cũng rất đau khổ, tuyệt vọng!

“Thuật Trói Buộc Mây Mù của Tham Vân Đạo Nhân đã là khốn trận, cũng là sát trận. Xem ra Ma Vương Thống Khổ này sẽ bại trận rất nhanh chóng thôi!” Hoàng San San trịnh trọng phân tích.

“Kiếm laser của Chúa Cứu Thế là sản phẩm siêu tiên tiến trộm được từ nước Mỹ, sau khi dung hợp lực lượng của bản thân thì thậm chí có thể làm bị thương cả Huyết Mạch Ma Thủ của Ma Vương Nổi Giận, thật sự rất lợi hại!” Điền Kinh Linh kinh ngạc nói.

An Lâm nhìn hai kẻ lười biếng đang ở một bên kêu to 666, thật sự là không có gì để nói.

Tuy nhiên chiến sự lúc này đã không cần tới các cô ấy bận tâm nữa.

Hai mươi mấy tên ma tu còn lại tuy số lượng khá nhiều, nhưng tu vi không đều nhau, có mạnh có yếu.

Mà mười người viện trợ bên ngoài do chính mình gọi tới, đó đều là những cường giả của Đạo Chi Thể cấp mười thì làm sao có thể sợ những ma tu này chứ?

Cứ như vậy, hai mươi mấy tên ma tu bị mười cường giả viện trợ bên ngoài vây giết, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.

Có ma tu bị bức ép đến mức điên cuồng, rút kiếm gào thét lớn xông về phía bọn người An Lâm.

An Lâm vừa muốn ra tay, thì thấy Huỳnh San San rút ra một khẩu súng lục màu bạc nòng cỡ lớn.

“Ầm!”

Viên đạn màu xanh lam bay ra từ trong súng.

Tên ma tu này phản ứng rất nhanh, phần đầu trong nháy mắt đã di chuyển lệch sang một góc độ nhất định, tránh khỏi vị trí của đường đạn.

Ngay lúc viên đạn sượt qua đầu của ma tu thì…

“Ầm”

Viên đạn nổ tung!

Tiếp theo sau đó phần đầu của kẻ địch cũng bị nổ tung không còn gì…

An Lâm há to miệng, ngơ ngác nhìn cơ thể ngã xuống phía trước, kinh ngạc đến nói không ra lời.

Mẹ kiếp đây rốt cuộc là viên đạn hay là bom?

Huỳnh San San thổi thổi họng súng không có khói bốc lên, trên gương mặt xinh đẹp đầy khí khái hào hùng chứa đầy sự khinh thường: “Nguyên Khí Đạn của bản cô nương lại dễ tránh tới vậy sao?”

Được rồi, màn này An Lâm cho điểm tuyệt đối!

Sử dụng viên đạn như bom, quả nhiên là phong cách tác chiến đặc biệt của Hoa Quốc.

Tuyệt đối không nên xem thường những kẻ lười biếng này, nói không chừng một lúc nào đó, nó sẽ giáng cho mình một đòn đột kích cá ướp muối…

Nhìn thấy hơn hai mươi tên ma tu trên mặt đất đã giảm đến hơn mười người.

Mà những người viện trợ của mình bị thương nặng nhất vẻn vẹn cũng chỉ là vết thương nhẹ.

An Lâm cũng không còn áp lực gì. Sau đó hắn lấy từ trong nhẫn không gian ra một thanh trường kiếm Kim Lưu Ly.

“Ồ, đạo sĩ rởm, ngươi muốn làm gì vậy?” Điền Linh Linh phát hiện động tác của An Lâm, hiếu kỳ hỏi.

An Lâm xoay người, để lại một hình bóng phóng khoáng cho cô ấy, đeo kiếm lên sau lưng, thản nhiên nói: “Ha ha, bây giờ, xin cô gọi tôi là An Lâm Kiếm Tiên!”

Điền Linh Linh: “…”

An Lâm không nói thêm gì nữa, mà chỉ dùng tay nâng trường kiếm theo phong thái Kiếm Tiên bước vào chiến trường!

“Ma đầu, cho ngươi nếm thử Hoành Tảo Thiên Quân của ta!” An Lâm hét lớn một tiếng, trường kiếm Lưu Ly Hoành Tảo bay ra.

Một tên ma tu đối diện chỉ có thực lực của Đạo Chi Thể cấp sáu, làm sao chịu nổi một chiêu Hoành Tảo của An Lâm, bụng bị một kiếm chém rách, ngã trên mặt đất không rõ sống chết.

Sau một chiêu đánh bại kẻ địch, An Lâm ung dung xoay người, tiếp tục tìm kiếm kẻ địch.

Lần này, hắn chọn trúng một tên ma tu Đạo Chi Thể cấp tám.

“Đại Ma đầu, cho ngươi nếm thử Phá Thiên Ma Long Trảm của ta!”

An Lâm hét lớn một tiếng, người nhảy lên thật cao, chém xuống đỉnh đầu của ma tu.

Ma tu này bị lời nói chiêu thức của An Lâm dọa cho phát sợ, liên tục lùi người về phía sau.

Phá Thiên Ma Long Trảm à, vừa nghe tên thì đã thấy rất lợi hại rồi!

“Ầm ầm!”

Quả nhiên, mặt đất đều bị đánh nứt một rãnh, ma tu đang lui lại kia nhìn thấy thì sợ hãi không thôi.

Ma tu đó làm sao biết được An Lâm chỉ đang cầm một thanh kiếm vung tung tung mà thôi.

Phá Thiên Ma Long Trảm?

Đừng đùa nữa, đây chẳng qua là cái tên nói bừa mà thôi.

Căn bản An Lâm chưa hề học qua kiếm thuật mà!

Nhìn thấy bộ dạng phong thái nhẹ nhàng khi dùng kiếm đó của Hiên Viên Thành, nhìn dáng người cao quý xinh đẹp của Hứa Tiểu Lan lúc dùng kiếm, hắn liền rất ngưỡng mộ.

Nhưng hắn chiến đấu là bộ dạng gì chứ… Nắm đấm à? Hay cục gạch? Ta khinh!

Hắn cảm thấy phong cách của mình cần phải được thay đổi một chút.

Cho nên hắn cầm lấy trường kiếm Kim Lưu Ly, bắt đầu cuộc hành trình… của An Lâm Kiếm Tiên.

Điều hắn cảm thấy hơi tiếc nuối là hai con cá ướp muối kia không hô 666 cho hắn, hình như là có chút xem thường kiếm pháp hắn đang dùng, cho nên chuyển hướng sự chú ý đến nơi khác.

“Hừ, thật là cảm thấy ta chỉ có chút năng lực cỏn con này sao?”

An Lâm lạnh lùng cười một tiếng, đầu ngón tay lấp lánh tia chớp!

Thuật dẫn sét!

Thuật này chính là thuật lấy sấm sét từ hư không, có thể hội tụ sấm sét ở đầu ngón tay, sau đó truyền đến trên thân kiếm.

Trong chốc lát, trường kiếm Kim Lưu Ly đã bao quanh bởi sấm sét, bùng phát ra uy năng hùng mạnh.

“Thiên Lôi Tuyệt Trần Trảm!”

An Lâm hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay lóe sáng nổ vang, một kiếm chém vào tên ma tu phía trước.

Tên ma tu kia dùng kiếm chống đỡ, cuối cùng trường kiếm bị chém đứt, sấm sét đáng sợ chém ma tu văng ra ngoài, ngã xuống mặt đất.

“A…, đạo sĩ rởm cũng biết dùng chiêu thức của hệ kiếm à?” Điền Linh Linh cũng bị âm thanh của sấm sét thu hút, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy vẻ kinh ngạc.

“Vậy thì đã sao, động tác vẫn tầm thường không chịu được như trước kia thôi.” Huỳnh San San nhìn thoáng qua rồi không thèm nhìn nữa.

An Lâm cách các cô ấy không xa. Lúc này nghe được lời bình luận của các cô, cảm thấy trong lòng có chút buồn bực.

Đúng lúc này, một người con gái mặc áo trắng chậm rãi rảo bước đi tới.

Cô ấy mang vẻ đẹp tự nhiên, ôm lấy tỳ bà, hiện lên nét xinh đẹp mà điềm tĩnh.

“An Lâm đạo hữu, hình như cậu rất thích dùng kiếm phải không?”

Âm thanh như nước chảy phát ra từ miệng nàng, vô cùng êm tai, tuyệt vời.

An Lâm quay đầu nhìn lại, phát hiện người đang đi tới chính là Mộng Âm Tiên Tử thuộc một trong mười người viện trợ, thế là hắn vui vẻ đáp: “Đúng đấy, mục tiêu của tôi chính là phải trở thành một nhân vật truyền kỳ của một thế hệ Kiếm Tiên!”

Lúc hắn nói chuyện, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.

Xem ra kiếm pháp của hắn cũng không tệ…

Cậu xem, đây không phải là có người bị kiếm pháp của hắn hấp dẫn mà bước đến sao?

Nghe được câu trả lời của hắn, Mộng Âm Tiên Tử cười khúc khích một tiếng rồi từ trong người móc ra một quyển bí tịch, dịu dàng nói: “An Lâm đạo hữu, chỗ của tôi có một quyển ‘Bách khoa toàn thư cơ sở kiếm pháp độc môn’ của Vi Sơn Kiếm tông, năm phiến linh thạch, cậu có muốn không?”

An Lâm ngơ ngác nhìn quyển ‘Bách khoa toàn thư cơ sở kiếm pháp độc môn’ này, khóe miệng giật một cái, trong lòng như có mười ngàn con thần thú nghiền ép.

Thì ra cô ấy chỉ là cảm thấy kiếm pháp của ta vụng về, cho nên mới bị ta thu hút qua đây sao!?

Trái tim của An Lâm rất đau.

Hắn nhìn thấy được sự kỳ vọng từ bên trong ánh mắt của Mộng Âm Tiên Tử, nhìn mấy chữ lớn chiếu sáng rạng rỡ trên quyển bí tịch này…

Cuối cùng, hắn cắn răng mở miệng nói: “Đồng ý!”