Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 64: . Ha Ha, Các Người Bị Bao Vây!

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Trên chiến trường, tiếng nổ ầm vang của pháp thuật và tiếng kêu thảm thiết của nhện trăm mắt hòa vào nhau.

Nhện trăm mắt hối hận rồi, con mẹ nó chứ, mấy người trước mặt nó đúng là giả heo ăn thịt hổ.

Trước không nói đến tên tu sĩ dục linh kỳ đầu mạnh đến mức biếи ŧɦái kia, mẹ nó mới chỉ hai tu sĩ Đạo Chi Thể cấp mười mà đã có thực lực ngang bằng với nó rồi, chuyện này khiến nó đường đường một vị Yêu Vương biết phải sống thế nào?

Một cái chân đen bén nhọn chém về phía Hiên Viên Thành, lại bị hắn trở tay chặt đứt bằng một kiếm.

Nó phun nọc độc ăn mòn tới phía Hứa Tiểu Lan, lại bị một chưởng tóe lửa của cô đốt khét cả mặt.

Lúc nó liên tiếp lui về phía sau, “hoa cúc” lại bị một nắm đấm màu vàng kim xé rách…

“Tê…!” Tiếng kêu đau đớn thảm thiết của Yêu Vương lan xa bốn phương.

Trong cánh rừng cách đó trăm dặm, có một đám ma tu mặc áo đen đang mai phục chờ đợi.

Bọn chúng nhìn thấy Yêu Vương bị chà đạp thê thảm mà không khỏi sợ mất mật.

Đứng phía trước bọn ma tu là bốn tên Ma Vương có khí tức cường đại, bọn hắn nhìn Yêu Vương với ánh mắt tràn ngập sự đồng tình.

“May mắn là Ma Đế rất coi trọng hành động truy nã tu sĩ kỳ dục linh lần này, điều động hơn một nửa lực lượng ma cảnh, nếu không thì thật sự là chúng ta không thể đối phó nổi mấy người kia.” Ma Vương Hiểm Độc cầm thanh kiếm màu đen trong tay, mở miệng nói.

Ma Vương Thống Khổ cầm một cái đầu lâu khô quắc cười khà khà: “Muốn bắt được nhện trăm mắt thì nhất định phải nắm bắt được cách đánh của tu sĩ kỳ dục linh. Với đội hình mà Ma Đế điều động lần này, cho dù là ba tên tu sĩ kỳ dục linh có tới thì cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.”

Hai tay của Ma Vương Nổi Giận đen bóng, cất giọng nói: “Tôi và Ma Vương Hiểm Độc sẽ hợp sức để đối phó với tên tu sĩ kỳ dục linh, kế hoạch tế luyện huyết lệnh bài không được xảy ra sơ xuất.”

Ma Vương Trí Tuệ có đôi mắt đỏ nói: “Tên còn lại và tên tu sĩ có nắm đấm màu vàng kim cứ giao cho tôi, chuyện “báo thù” này, Ma Vương Trí Tuệ tôi nói được làm được.”

Ma Vương Thống Khổ nói: “Đợi Yêu Vương vừa chết, chúng ta sẽ lập tức xông ra!”



Lúc đám Ma Vương đang nhìn chằm chằm, trận chiến của An Lâm bên này cũng sắp đi đến hồi kết.

Nhện trăm mắt bị đánh đến cùng đường, vô số tròng mắt lít nha lít nhít trên đầu nó bỗng nhiên bắn ra.

“Cẩn thận!” Hiên Viên Thành quát to một tiếng.

Bùm! Bùm! Bùm!

Tròng mắt bay về phía đám người Hiên Viên Thành đột nhiên bắt đầu nổ mạnh như bom mìn.

Năng lượng cực mạnh được giải phóng trong vụ nổ, An Lâm và Hứa Tiểu Lan bị luồng không khí dao động đánh trúng, liên tiếp lui về phía sau.

Nhện trăm mắt liều chết đánh cược một lần cuối cùng cũng mở ra một chút hi vọng sống, nó lập tức xoay người bỏ chạy.

Nhưng đáng tiếc là nó không để ý đến còn có một tên Hiên Viên Thành.

Đối mặt với trận nổ kia, Hiên Viên Thành chẳng những không lùi mà còn tiến tới, lưu quang màu trắng khiến cho luồng năng lượng từ vụ nổ méo mó, dịch chuyển.

Thanh kiếm dài trong tay hắn mang theo kiếm uy cuồn cuộn, thừa cơ nhện trăm mắt lộ ra sơ hở mà chém xuống!

Kiếm lạnh thấu xương, kéo dài mười trượng, trong nháy mắt đã chém thân thể nhện trăm mắt thành hai nửa.

“Nhát chém này thật là quá lợi hại! Uy lực này còn mạnh hơn cả Thanh Hà Kiếm Tiên của Thái Bạch Kiếm tông!” Hoàng San San kinh ngạc.

“Kiếm ý bên trong thanh kiếm này, dù là chưởng môn Thái Bạch Kiếm tông cũng theo không kịp!” Điền Linh Linh kinh ngạc nói.

Hai người bị dọa sợ kia đã không có việc gì, nhưng đám người Hiên Viên Thành lại không nhẹ nhàng chút nào. Bọn họ nhanh chóng tụ tập lại một chỗ, bởi vì họ đã nhận ra vài luồng khí tức cực kỳ hùng mạnh đang dần tiến tới gần.

Ngay sau đó, bốn tên Ma Vương mặc áo bào đen với khí tức cực kỳ mạnh mẽ, chân đạp trên làn sương dày mà đến, vây quanh năm người An Lâm.

Trên mặt đất, hơn hai mươi ma tu mặc áo bào đen cũng vọt ra, bao vây chặt chẽ đám người An Lâm, khí tức của bọn họ tương đương tu sĩ cảnh giới Đạo Chi Thể.

“Khà khà khà… Các người bị mai phục!”

Ma Vương Thống Khổ cầm đầu lâu, cười nói.

“Loài người ngu xuẩn kia… Từ bỏ chống cự đi, ngoan ngoãn giao trái tim của các người ra!” Ma Vương Hiểm Độc hung dữ mở miệng.

“Nếu như bó tay chịu trói, Ma Vương Nổi Giận tôi có thể cho các người chết thoải mái!” Ma Vương Nổi Giận cũng nói.

An Lâm: “…”

An Lâm nghe được mấy câu này mà trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Mấy lời thoại hỏng bét này có nghĩa là sao…

Hiện tại con mẹ nó đã là thế kỉ nào rồi, bọn hắn thân là Ma Vương mà còn nói ra những câu thoại quê mùa như thế, vậy mà không mắc cỡ sao?

Ma Vương Trí Tuệ nhìn hai người phía dưới, dương dương đắc chí mở miệng nói: “Ha ha ha ha, hai tiểu tu sĩ phía dưới, các người còn nhớ rõ bản tôn không?”

An Lâm và Điền Linh Linh vừangẩng đầu lên liền thấy được Ma Vương Trí Tuệ hai mắt đỏ hồng.

A, người quen cũ!

Ma Vương Trí Tuệ cười nói: “Tôi đã từng nói, lần gặp mặt sau nhất định sẽ khiến các người sống không bằng chết. Các người đều bị kỹ thuật diễn xuất không chút sơ hở của tôi lừa gạt rồi, không ngờ đó là cái bẫy phải không, ha ha ha ha…”

An Lâm: “…”

Điền Linh Linh: “…”

Nói thật, An Lâm có chút không đành lòng đả kích niềm tự hào của Ma Vương.

Kỹ thuật diễn xuất không chút sơ hở?

Lý Nhất Phong đạt được giải Bách Hoa (1) còn diễn tốt hơn hắn đấy!

Với kỹ xảo của hắn, cùng lắm là nhận được giải Kim Ô Mai (2), chứ không thể nhiều hơn được.

Lúc chúng Ma Vương đang nắm chắc thắng lợi trong tay, đột nhiên có vài luồng khí tức mạnh bạo lại tới gần.

Bọn người An Lâm tỏ thái độ lạnh nhạt, nhưng đám Ma Vương lại bắt đầu không giữ được bình tĩnh nữa.

“Hiểm Độc, Ma Đế còn phái Ma Vương khác tới sao?” Ma Vương Nổi Giận kinh ngạc, nghi ngờ hỏi.

“Không thể nào, hai vị Ma Vương còn lại có những nhiệm vụ khác phải làm, không thể là bọn hắn được, hơn nữa số lượng cũng không khớp!” Sắc mặt Ma Vương Hiểm Độc bắt đầu trở nên cứng lại.

“Là tu sĩ loài người!” Ma Vương Thống Khổ thấy mấy tu sĩ đang tới, kinh ngạc nói.

Ba người Chúa Cứu Thế, Thanh Hà Kiếm Tiên và Tham Vân Đạo Nhân bộc phát ra khí tức kinh người, ngự kiếm mà tới.

Trên mặt đất, mười tên tu sĩ có thực lực không thua Đạo Chi Thể cấp mười đang tới tấp vây quanh hơn hai mươi ma tu, sau đó nhanh chóng tiếp cận.

“Chẳng lẽ kế hoạch của chúng ta đã bị nhìn thấu?”

Ma Vương Trí Tuệ không ngờ tình thế lại đột nhiên biến hóa, không khỏi ngẩn ra.

“Ba tên tu sĩ dục linh kỳ đầu, một tên tu sĩ dục linh kỳ giữa, còn có hơn mười tu sĩ Đạo Chi Thể cấp mười… Chẳng lẽ đâ là đội hình để đánh một con Yêu Vương của hắn sao?” Ma Vương Nổi Giận không nhịn được mà hét lớn.

Mây mù lượn lờ, Tham Vân Đạo Nhân thản nhiên mở miệng: “Không ngờ lại có nhiều Ma Vương như thế , lần này tôi đến xem như cũng đáng giá.”

Chúa Cứu Thế cười ha ha nói: “Ma Vương ngu xuẩn, các ông đã bị bao vây, nếu như bó tay chịu trói, tôi sẽ cho các ông chết thoải mái!”

Đám Ma Vương nghe vậy thì đều nổi giận.

Cái tên này dám đạo lời thoại!

Hai mắt An Lâm tối đen, sao lời thoại của tên mập mạp này cũng bết bát đến vậy chữ.

Đối với phần đông ma tu, tình thế đột ngột xoay chuyển khiến khí thế của bọn chúng đều có chút bất ổn.

Vốn là bọn chúng vây quanh đám người An Lâm, hiện tại ngược lại, bọn chúng lại là bên bị bao vây rồi.

“Hiểm Độc, chúng ta có nên đánh trận này nữa không đây?” Ma Vương Thống Khổ cất tiếng hỏi.

Mặc dù bây giờ bọn chúng đã biến thành bên yếu, nhưng thực lực vẫn không quá chênh lệch.

Nếu liều mạng một phen, nói không chừng bọn chúng vẫn còn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ.

“Đánh! Chúng ta nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ Ma Đế giao cho mà không tiếc bất cứ giá nào!”

“Nếu lúc này mà chúng ta rút lui, bảo đảm lần sau ngay cả bóng của bọn họ chúng ta cũng không thấy.”

“Ta chỉ thắc mắc, vì sao kế hoạch của chúng ta lại bị bại lộ…”

Nói đến đây, sắc mặt của Ma Vương Hiểm Độc càng ngày càng trầm xuống.

Chẳng lẽ… Trong bọn chúng có một kẻ phản bội?

***

Chú thích:

Giải Bách Hoa: Giải điện ảnh đại chúng, giải Bách Hoa đại biểu cho quan điểm và đánh giá của khán giả đối với điện ảnh, cũng do khán giả bầu chọn, vì vậy còn được gọi là “Khán giả thưởng”.

Giải Kim Ô Mai: Một giải thưởng trào phúng, ô mai là raspberry, là một loại quả mọng màu đỏ, trong tiếng Trung nó có nghĩa là “vô lễ, bất kính”.