Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 57: . Chuyển Hướng Sự Phiền Phức

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

----------------------

Thần tính toán bách phát bách trúng: "Mẹ kiếp! Chỉ dùng nửa năm, đã có thể tăng từ Đạo Chi Thể cấp không lên đến Đạo Chi Thể cấp chín? Chúng ta thật sự đang chơi cùng một trò tu tiên sao?"

Tiên tử đạn nguyên tử: "Nhân sinh quan, tu đạo quan, thế giới quan của tôi đã bị đả kích nghiêm trọng, tôi thấy khó chịu quá, @ Tiên Nữ Tĩnh Tâm, chị, mau cứu em, em cần phụ đạo về tâm lý!"

Tiên nữ An Tâm: "Em gái bom nguyên tử, sau khi nhìn thấy tin nhắn, Tiên Nữ Tĩnh Tâm đã hộc máu ngất đi rồi…"

Tiên tử đạn nguyên tử: ". . ."

Mộc Ngưu Đạo Nhân: ". . ."

Lưu Ly Chân Nhân: "Cảm giác của tôi bây giờ chính là, tôi đang chơi một trò chơi game online, sau khi dốc hết tâm huyết lên tới cấp tám mươi, An Lâʍ đa͙σ hữu liền vác một chiếc bảo đao Đồ Long cấp chín mươi chín mỉm cười nhìn tôi. . ."

Tiên Tử Mộng Âm: "Hì hì, còn may bổn tiên nữ lanh tay lẹ mắt, vừa rồi không nói hai lời ăn liền một lúc chín mươi chín viên tĩnh tâm, cảm giác bây giờ đỡ hơn rồi…"

Đạo Nhân Xích Giao: "Tôi cảm thấy mình là một con cá ươn."

. . .

Mấy chục tu sĩ trong nhóm đang rốt rít bày tỏ sự sụp đổ của mình, làm An Lâm thấy vậy mặt nhăn lại.

Điền Linh Linh thấy cảnh tượng chúng đạo sĩ trong nhóm đồng loạt phun máu, tâm trạng không khỏi vui vẻ lên nhiều.

Quả nhiên, vui một mình không bằng mọi người đều vui!

Ngoại trừ mấy tên tu sĩ nói trái tim bị tổn thương ra, chuyện này rất nhanh đã lắng xuống.

Trên đường đến vũ hội, An Lâm cũng gặp Lâm Vũ Hoa và Cao Bằng.

Nhưng chuyện đã qua rồi, hắn cũng sẽ không để ý tới hai người kia nữa.

Không lâu sau, vũ hội kết thúc, nhóm người An Lâm quay về khách sạn ngày nghỉ Hoàng Quan nghỉ ngơi.

Lần này Điền Linh Linh cũng theo tới, cô ở phòng sát vách với phòng của nhóm An Lâm.

Thân phận cô là đại biểu cho thế lực của tu sĩ ở trần gian, phụ trách ở bên cạnh trợ giúp đám người An Lâm thi hành nhiệm vụ.

Nếu như muốn điều động những lực lượng tu sĩ trần gian khác, cô cũng có thể ra tay giúp hắn điều động.

Dĩ nhiên, nếu muốn triệu tập một vài một vài người gạo cội có tu vi uyên thâm,thì cần phải trả ra một khoản thù lao nhất định.

Quan hệ của bọn họ với Thiên Đình cũng không mật thiết là bao, là cá thể độc lập, không có người nào lại ăn no dững mỡ đi giúp việc không công cho cậu hết.

Trong nhóm có nhiều tu sĩ có sự giác ngộ rất cao về việc trảm yêu trừ ma, bọn họ sẽ giúp vì nghĩa vụ.

Chỉ có điều một là trình độ tu vi của bọn họ không đồng đều, hai là khi điều động đều dựa vào tính giác ngộ của cá nhân, số lượng và sức mạnh đều không được đảm bảo.

An Lâm suy nghĩ, cuối cùng quyết định không cần vội vàng triệu tập những lực lượng này.

Từ độ khó của nhiệm vụ mà nói, tiểu đội này của bọn họ hoàn toàn không có vấn đề gì.

Ở bên trong phòng, hắn đã tải xong một nghìn bộ phim chưởng tình yêu của Đảo quốc.

Sau khi xét duyệt xong, cả người mang theo mệt mỏi nằm xuống giường.

"Hừ. . .đúng là mua cái gì cũng có, ngay cả mua phim chưởng tình yêu. . ."

An Lâm đầy bất lực, nhìn danh sách mua đồ trong tay, đột nhiên có chút ý thức được kiếm tiền không dễ.

Có thể có người sẽ hỏi, tại sao hắn không mua trực tiếp trên mạng.

Thật ra đây đều là vì mấy món đồ như quần áo, các học trưởng, học tỷ cực kỳ không tin tưởng vào người mua hàng.

Vì vậy chứng tỏ nếu An Lâm đi đến cửa hàng ở ngoài mua, sẽ có yêu cầu rất cao về màu sắc cùng với chất liệu của quần áo.

Mà như một vài sản phẩm khoa học, châu báu các loại, hở một tí là mất hơn mấy trăm ngàn.

Nếu như chọn mua trên mạng, khi các loại đồ lần lượt được giao tới, cả ngày An Lâm chẳng cần làm gì, chỉ phụ trách đi nhận chuyển phát nhanh, chân chạy thành tàn phế luôn mất.

Chẳng bằng đến cửa hàng thật quét một lượt cho nhanh, một ngày là xong hết.

"Tinh tinh!"

Điện thoại bỗng nhiên truyền tới thông báo tin nhắn mới.

An Lâm mở điện thoại ra, phát hiện là Điền Linh Linh gửi tin thoại tới.

Thiên Linh Linh: "Đạo sĩ giả, ngày mai có thời gian rảnh không, đưa tôi đi bắt quỷ đi!"

An Lâm: ". . ."

Bắt quỷ là cái quỷ gì?

Hắn nghĩ đến ngày mai còn phải đi mua hàng, cho nên lập tức trả lời: "Không rảnh, ngày mai còn phải đi mua quần áo.”

Thiên Linh Linh: "Mua quần áo có tốn bao nhiêu thời gian đâu! Tôi cùng cậu đi mua quần áo mua xong cậu cùng tôi đi bắt quỷ!"

An Lâm khẽ cười một tiếng: "Cô chắc chắn?"

Thiên Linh Linh: "Tôi chắc chắn!"

An Lâm không nói gì nữa, mà dùng điện thoại chụp lại danh sách quần áo cần mua của mình, gửi cho Điền Linh Linh.

Điền Linh Linh thấy danh sách dài như đuôi rắn không lồ kia, rơi vào im lặng

. . .

Thiên Linh Linh: "Như vậy đi. . .chuyện mua quần áo, giao cho tôi. Biết tập đoàn Thiên Ngu chứ, ba tôi là chủ tịch tập đoàn đó, tôi bảo ông ấy phái người đi mua giúp, đảm bảo hai ngày sau là xong, cậu cùng tôi đi bắt quỷ trước đi!"

Tập đoàn Thiên Ngu?

An Lâm nghe vậy trong lòng cả kinh, đây là một trong năm trăm tập đoàn lớn nhất thế giới đó.

Quy mô sản nghiệp của nó vô cùng khổng lồ, những ngành công nghiệp đầu tư vào bao gồm các lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, âm nhạc, báo chí, quần áo… là công ty xứng đáng đứng đầu ngành giải trí.

Điền Linh Linh có gia thế như vậy, chuyện mua quần áo này giao cho cô ấy, thật sự không thành vấn đề.

Hắn đang muốn đồng ý yêu cầu của Điền Linh Linh, nhưng nghĩ lại, giơ điện thoại lên chụp thêm một danh sách khác.

Ừm, mua đồ ăn vặt cho Thỏ Ngọc và mấy học sinh khác, vài bộ garage kit, còn có vài sản phẩm thủ công khác...

Chụp xong danh sách, An Lâm gửi liền mấy cái cho Điền Linh Linh.

Đạo sĩ giả Tiểu An: "Ừ, giải quyết luôn mấy danh sách này cho tôi, tôi sẽ theo cô đi bắt quỷ"

Nhìn thấy đống ảnh không ngừng nhảy ra, một chuỗi danh sách đập vào mắt.

Đủ loại đồ vật, đủ loại yêu cầu vặt vãnh đều có, tựa như đang chế giễu cô vậy.

Điền Linh Linh nắm điện thoại, con ngươi xinh đẹp trợn tròn.

Hồi lâu sau, cô hít sâu một hơi, đưa tay đặt lên điện thoại, khó khăn đánh ra mấy chữ này.

Thiên Linh Linh: " Được ! mấy thứ này cứ để tôi ôm hết!"

An Lâm nhìn câu trả lời của Điền Linh Linh, vui vẻ nhắn lại một câu "Ngủ ngon", sau đó buông điện thoại xuống.

"Ha, mình thật là thông minh, hất được đám phiền toái đi cái, cảm giác thật là thoải mái!"

An Lâm đắc ý tự nói, sau đó vô cùng thích ý nhắm hai mắt lại.

Hắn cảm thấy, giấc ngủ tối nay, nhất định rất ngon!

. . .

Căn phòng cách vách, hai chân Điền Linh Linh ngồi xếp bằng trên giường.

Cô nhìn danh sách An Lâm gửi tới tức đến nhếch mép liên tục, cuối cùng lại chỉ có thể khó chịu căm phẫn nói: "Đúng là kẻ không chịu thua thiệt bao giờ, chỉ biết lợi dụng! Lần sau tôi nhất định sẽ lợi dụng lại!"

Nếu không phải chú Lâm tạm thời có chuyện, không rảnh để tới, ai thèm gọi cái tên suốt ngày chọc tức cô này cùng hợp tác chứ!

Khuôn mặt mềm mại đáng yêu của Điền Linh Linh dần hiện đầy vẻ oan ức, cả người mệt mỏi nằm trên giường, như con cá ươn.

Cô cảm thấy, giấc ngủ tối nay, nhất định không ngon.

Mặt trời dần lên cao, rất nhanh, đã đến sáng sớm ngày thứ hai.

"Cốc cốc cốc!" Điền Linh Linh gõ cửa đúng giờ.

An Lâm mở cửa, thấy Điền Linh Linh mặc một bộ quần áo thể thao màu hồng, vẻ đáng yêu lại hoạt bát đều bắn ra tứ phía.

"Chào buổi sáng, đạo sĩ giả!" Điền Linh Linh vừa vào cửa đã hỏi thăm.

"Chào buổi sáng, lolita!" An Lâm cũng không hề yếu thế, lập tức trả lời lại.

Điền Linh Linh nghe được câu này, lại nổi đoá lên, cảm thấy cô không thể bắt nạt được An Lâm cái gì hết.

Cô cầm một văn kiện đưa cho An Lâm, phía trên viết vài tài liệu về lần đi bắt quỷ này

An Lâm lật xem những văn kiện này, đã hiểu sơ qua về vụ án.

Thôn Hoàng Khê, Dung Thành, gần đây xảy ra mấy vụ án mạng vô cùng kì lạ.

Trong những vụ án này, người chết đều có màu da xám xịt, con ngươi bị khoét, chỉ còn lại một cái hốc mát đầy máu, hơn nữa gương mặt vô cùng kinh hoàng dữ tợn, chắc chắn là bị thứ đó gì dọa sợ.

Số người chết liên quan đến những vụ án mạng này có mười một người, giám đốc công an tỉnh Chu Chính mấy ngày nay đã tự phụ trách điều tra phá án, nhưng không có tiến triển gì, ngược lại phát hiện một vài chuyện không hợp với lẽ thường.

Ví như thôn Hoàng Khê vào lúc đêm bỗng nhiên có tiếng kêu kỳ lạ, ví như trong không khí thường xuyên tràn ngập chất khí màu đen không thể giải thích, khiến cho lòng người bàng hoàng.

Chu Chính cũng từng tiếp xúc với mấy vụ án kiểu này, biết những chuyện này có lẽ không phải chuyện mình có thể can thiệp, vì vậy báo lên trung ương, bộ tác chiến đặc biệt của quốc gia không phái được người đi giải quyết, vì vậy đã thỉnh cầu tu sĩ của giới tu sĩ nước Hoa phối hợp xử lý.

Đạo trưởng Lâm Ý của núi Long Hổ cùng với Điền Linh Linh tiếp nhận uỷ thác.

Không ngờ mấy ngày gần đây Tây Tạng xảy ra một chuyện, đạo trưởng Lâm Ý tạm thời không có thời gian đến, mà chuyện này lại không thể trì hoãn.

Cứ như vậy vòng vo một hồi, cuối cùng biến thành tổ hợp hai người Điền Linh Linh cùng An Lâm

Nhìn tư liệu báo cáo bước đầu đánh giá vụ án lần này, có thể là do quỷ quái cấp binh hoặc quỷ quái cấp tướng gây nên.

Nói cách khác, kẻ địch có thể là cảnh giới Đạo Chi Thể cấp năm đến Đạo Chi Thể cấp mười.

Điều này đối với An Lâm mà nói, vẫn còn ở trong phạm vi có thể xử lý, vì vậy hắn cất tài liệu đi, nhìn Điền Linh Linh cười nói:

"Đi thôi, chúng ta đi đến thôn Hoàng Khê!"