Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 54: . Rượu Giả Hại Người

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

------------------------

Lúc Trịnh Dũng bị đánh, âm thanh vô cùng lớn, phần lớn mọi người trong vũ hội đều nghe thấy tiếng động, ùn ùn tới vây xem, ngay sau đó, bọn họ đã nghe thấy một câu nói càng khiến cho bọn họ kinh ngạc:

"Đối phó loại cặn bã này, chỉ có thể ra tay giải quyết, cố gắng không động khẩu!"

Tất cả mọi người lại kinh ngạc thêm một lần nữa, có người nghe thấy câu nói này thậm chí có cảm giác vô lý:

Tên này điên rồi sao, không chỉ đánh người, đánh xong còn mắng nữa?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bọn họ đã bỏ lỡ tình tiết gì sao...

Hai người lúc vừa bắt đầu vẫn còn trò chuyện vui vẻ, sao lại đột nhiên đánh nhau rồi?

Cho dù là người quan sát từ đầu tới cuối, cũng sẽ bày ra vẻ mặt không hiểu gì cả.

Hiên Viên Thành sau khi nghe An Lâm nói thì yên lặng một lúc.

Sau đó, hắn gật gật đầu một cách tán thành: "An Lâm, lời nói này của cậu ... thật có lý!"

Hứa Tiểu Lan khuôn mặt mỉm cười, cũng nhìn về phía An Lâm, không nói tiếng nào.

Các nhân vật nổi tiếng đến từ các nơi trong vũ hội, nhìn thấy hai người còn lại chẳng những không có một chút hối hận với áy náy, ngược lại còn ở bên cạnh thể hiện sự tán thành, không khỏi trợn to hai mắt:

Hoá ra không phải một người phát điên, cả ba người bọn họ đều điên rồi sao!

Trịnh Dũng ngã trên mặt đất, toàn thân run rẩy, trừng to mắt nhìn An Lâm, hắn bị cái tát đó làm cho đơ người.

Từ nhỏ đến lớn, thân phận của hắn cao quý biết bao, đừng nói đến đánh hắn, ngay cả người mắng hắn cũng không có.

Bây giờ, người ở trước mặt này lại tát hắn, mắng hắn là kẻ cặn bã trước mặt bao nhiêu người...

Hắn chưa từng phải chịu sự áp bức và lăng nhục này, tức giận đến mức toàn thân run lên, thế nhưng vì thân phận không cho phép nên hắn lại không tiện nổi giận.

Lâm Vũ Hoa nhìn thấy An Lâm bị vây quanh ở giữa, trên mặt có chút lo lắng.

Còn Cao Bằng lại vui mừng khôn xiết, tuy rằng sự tiến triển của sự việc có chút ngoài dự đoán của hắn, thế nhưng hậu quả mà An Lâm gây ra có lẽ thê thảm hơn rồi, chuyện này đã thỏa mãn niềm vui kỳ dị nào đó của hắn.

Rất nhanh, một người đàn ông dáng người hơi mập cũng chen lấn đi vào.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Sao nhiều người vây quanh thế này?"

Mọi người thấy có người tới, biểu cảm trên mặt càng thêm đặc sắc: Được, sau khi con trai bị đánh thì cha đến rồi!

Người tới chính là Trịnh Hoành Nghĩa - cha của Trịnh Dũng, chủ nhân của Trịnh gia- gia tộc đứng đầu Tây Nam.

Có người dường như đã nhìn thấy kết cục bi thảm của đám người An Lâm, liên tục lắc đầu rồi thở dài.

Trịnh Hoành Nghĩa nhìn thấy Trịnh Dũng ngã trên mặt đất, một bên mặt sưng vù như đầu heo, sau đó lại nhìn thấy ba người bọn An Lâm, đang bị đám người vây quanh ở giữa, không khỏi run sợ đứng ở tại chỗ.

An Lâm khẽ lắc ly rượu trong tay, rượu vang đỏ dưới ánh đèn lộ ra vẻ tươi đẹp đến cực điểm:

"Dạy dỗ con trai của ông tốt một chút, đừng để hắn dùng rượu giả hại người khác nữa..."

Trịnh Hoành Nghĩa nghe thấy những lời của An Lâm, lại nhìn ly rượu vang đỏ trong tay An Lâm.

Mạch suy nghĩ của ông bắt đầu chuyển động, lập tức đoán được tám chín phần mười ngọn nguồn của sự việc.

Ông hít sâu một hơi, cúi đầu, tới cạnh Trịnh Dũng.

"Cha..." Trên mặt Trịnh Dũng hiện lên vẻ sợ hãi.

"Bốp!"

Lại là một tiếng tát vang vọng cả vũ hội, Trịnh Hoành Nghĩa giơ cao bàn tay, toàn thân run rẩy.

Chuyện này vẫn chưa xong, Trịnh Hoành Nghĩa tay đấm chân đá Trịnh Dũng đang ngã trên mặt đất: "Mày thật ngu xuẩn, mày biết mày đã làm chuyện gì không! Mẹ nhà mày nhớ kỹ cho tao, ngoan ngoãn sám hối mau!"

Trịnh Hoành Nghĩa vừa đấm đá Trịnh Dũng trên mặt đất, vừa chửi ầm lên.

Ông biết bây giờ ông đánh càng hăng, mắng càng tàn nhẫn thì cơ hội sống sót của con trai ông càng lớn.

Tình cảnh này, khiến tất cả mọi người trong vũ hội sợ ngây người.

Một số người nghĩ mình nhìn lầm, dụi mắt lia lịa.

Trời ạ! Trịnh Hoành Nghĩa điên rồi sao?

Ông ta đối diện với ba người đánh con của ông ta cơ mà, không phải là ông ta nên giáo huấn ba người kia sao, sao lại ra tay với con trai mình như vậy?

Trịnh Hoành Nghĩa lần động thủ này là quyết tâm, từng cú đấm thấu thịt, âm thanh đấm đá kia, những người vây xem có thể nghe thấy một cách rõ ràng.

Một lúc sau, hình như ông đã đánh mệt, giận dữ nói với quản gia: "Lão Lưu, kéo nghịch tử này ra ngoài, tiếp tục đánh, đánh gãy hai chân mới thôi!"

Quản gia ngơ ngác nhìn Trịnh Hoành Nghĩa, có chút không phản ứng kịp.

Lúc này Trịnh Hoành Nghĩa lại hét lớn một tiếng: "Còn không mau đi!"

Lưu quản gia bị âm thanh gầm lên dọa sợ hết hồn, mau chóng gọi bảo an, khiêng Trịnh Dũng cả người bị đánh đến bầm tím đi xuống.

"Lão Trịnh, tôi hi vọng lời ông nói “đánh gãy hai chân”, không chỉ là nói cho vui miệng mà thôi."

Lúc này, một một người con gái mặc dạ phục màu đen, dáng người thon thả, mặt lạnh như sương đi tới, lạnh giọng mở miệng nói.

Cô chính là Hoàng San San chạy tới cùng Trịnh Hoành Nghĩa.

Hoàng San San cũng chú ý tới ly rượu có vấn đề trong tay An Lâm.

Những loại thuốc này có thể che mắt người bình thường, nhưng đối với tu sĩ có sự tu vi nhất định mà nói, thì liếc mắt một cái đã có thể thấy rõ mồn một.

"Chuyện này cậu yên tâm, Trịnh Hoành Nghĩa ta làm việc luôn nói được là làm được!"

Trịnh Hoành Nghĩa mang vẻ mặt kiên quyết, sau đó ông đi về chỗ đám người An Lâm, khom người xin lỗi: "Thực sự xin lỗi, là tôi không biết cách dạy con! Đối với việc xử lý nghịch tử này, xin hỏi các vị đặc phái viên có hài lòng không?"

An Lâm gật gật đầu: "Tàm tạm, sau này bảo con trai ông khiêm tốn một chút, nếu không thì lần sau cái phải đánh gãy, chính là cái chân thứ ba của hắn đấy..."

Suy nghĩ trước đó của Trịnh Dũng, An Lâm sao có thể không biết.

Muốn bỏ thuốc Hứa Tiểu Lan?

Mặc dù hắn căn bản sẽ không thành công, thế nhưng chỉ vì hắn có ý nghĩ thế này cho nên An Lâm không thể tha thứ.

An Lâm chỉ là nể mặt Trịnh Hoành Nghĩa, lúc này mới không nặng tay mà thôi.

Trịnh Hoành Nghĩa nghe thấy vậy toàn thân run lên, biết cái mạng nhỏ của con trai mình được bảo toàn rồi, ngay lập tức xúc động mở miệng nói: "Đặc phái viên khoan hồng độ lượng, Trịnh mỗ vô cùng cảm kích!"

Mọi người trong vũ hội nhìn thấy tình cảnh này cảm giác bản thân đang nằm mơ.

Người khác đánh con trai của ông, ông còn muốn giúp người ta đánh, đánh xong còn muốn ngỏ ý cảm ơn với những người kia...

Cao Bằng cũng bị dọa đến đơ người, suýt chút nữa không đứng vững được.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Hắn thật sự không hiểu nổi!

Một số người trong lòng không hiểu được, còn một số người suy nghĩ thông suốt cũng rất nhanh phản ứng lại.

"Rượu giả hại người" mà An Lâm nhắc đến, có thể chính là trọng điểm của chuyện này, rất có thể rượu của Trịnh Dũng có vấn đề.

Mà sau khi phát hiện rượu giả, cách xử lý làm to chuyện của Trịnh Hoành Nghĩa, cùng với cách xưng hô "đặc phái viên", càng thể hiện thân phận ba người này không đơn giản.

Hay là... bọn họ chính là người mà đêm nay Trịnh Hoành Nghĩa muốn giới thiệu với mọi người nhỉ.

Đúng như dự đoán, sau khi xử lý xong chuyện của Trịnh Dũng.

Trịnh Hoành Nghĩa long trọng giới thiệu ba người An Lâm, Hiên Viên Thành, Hứa Tiểu Lan với tất cả mọi người trong vũ hội.

Thân phận của ba người bọn họ bây giờ, là đặc phái viên xử lý sự kiện đặc biệt của chính quyền trung ương.

Thân phận này, mọi người trong vũ hội không phải ai cũng hiểu.

Thế nhưng sau khi Hoàng San San lấy văn kiện tuyệt mật ra thì bọn họ đã hiểu cả rồi.

Nội dung bên trong văn kiện có một điều: Tất cả quan viên chính phủ trong khu vực Tây Nam, sau khi nhìn thấy văn kiện này, nhất định phải chấp hành nhiệm vụ, tận sức cung cấp điều kiện thuận lợi cho đặc phái viên.

Mọi người xem xong văn kiện này, đôi mắt bỗng lộ ra vẻ kinh hãi nhìn ba người tướng mạo trẻ tuổi.

Hiệu lực chấp hành của văn kiện này, thậm chí còn có tác dụng với cả bí thư tỉnh ủy.

Nếu như văn kiện này không phải là giả, vậy thì bối cảnh và thân phận của ba người này quả thực khác người rồi!

Mọi người trong vũ hội cuối cùng cũng bắt đầu hiểu được vì sao Trịnh Hoành Nghĩa làm như vậy.

Hành động không hợp với lẽ thường của ông, giờ đây đã được giải thích.

Cao Bằng nhìn thấy văn kiện này, đứng ngây ra tại chỗ.

Hắn hoàn toàn không thể ngờ tới, mục đích tổ chức cái vũ hội này, lại là để cho bọn người An Lâm chấp hành nhiệm vụ thêm thuận tiện.

Mỗi một nhân vật lớn danh tiếng lẫy lừng đều là vì giao lưu với bọn người An Lâm mới đến đây!

Hắn thật sự cảm thấy mình sắp điên rồi.

Người như vậy, trước đây hắn còn châm biếm đủ loại, lén lút dùng một chút thủ đoạn không để người khác biết, đúng là không muốn sống nữa mà!

Lâm Vũ Hoa càng trở nên hoảng hốt, năm ngoái An Lâm với mình vẫn là sinh viên đại học Hoa Thanh, không phải nợ nần nên thôi học rồi sao? Sao lắc mình một cái đã biến thành đặc phái viên cấp trung ương rồi?

Có thể khiến cho nhân vật lớn của các giới ở Tây Nam toàn lực phối hợp, cái này phải cần năng lực lớn thế nào?

Lâm Vũ Hoa cảm thấy Hứa Tiểu Lan nói rất đúng, bản thân cô đúng là mắt mù, nhìn sang Cao Bằng bên cạnh như sắp phát điên, lại nhìn An Lâm đang nói nói cười cười một cách tự nhiên ở trung tâm vũ hội mà sự hối hận trong lòng cứ cuồn cuộn không thôi.

Thế nhưng cuối cùng, cũng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài bất lực.