Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 52: . Ngày Bình Thường Của Người Có Tiền

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

-----------------------

"Lấy cho tôi xem cái dây chuyền trân châu này, đúng rồi, cả cái hàng này, gói hết lại!"

"Dây chuyền kim cương ở cái tủ này cũng lấy hết ra đi!"

"Vòng tay bạc phải lấy một trăm cái! Đúng rồi, chính là loại này!"

"Cái gì? Không có nhiều như vậy? Một tiệm trang sức lớn như này mà làm ăn cái kiểu gì vậy?"

"Gì vậy, Tiểu Lan, cái Phật ngọc đó đã ở trong hóa đơn rồi, ném vào bao tải đi..."

Nhân viên hướng dẫn mua hàng bận bịu tứ phía, không ngừng lấy đồ trang sức từ trong tủ ra.

Lần đầu tiên bọn họ phát hiện bán đồ trang sức thì ra có thể vui vẻ như vậy, hoàn toàn không cần phải tốn lời để khuyên khách hàng mua, chỉ cần lấy trang sức từ trong tủ ra là được rồi, cái cảm giác này... thật sự rất sảng khoái!

Nếu không phải nam nhân kia đặt cái thẻ ngân hàng có số dư một trăm triệu tệ lên quầy hàng, thì bọn họ thật sự cho rằng bản thân đang giúp bọn cướp lấy đồ trái phép mất!

Nữ giám đốc xinh đẹp của cửa hàng trang sức tươi cười quyến rũ kề sát thân thể của An Lâm, giúp hắn nhấc cái bao tải.

Cô nghĩ đến chuyện sau khi việc làm ăn này kết thúc, thành tích làm việc tốt cộng với khoản trích phần trăm kếch xù, nụ cười lại quyến rũ thêm mấy phần, dùng sức cởi miệng bao tải to ra, hy vọng có thể bỏ vào nhiều hơn một chút, cái cảm giác này... thật sự sảng khoái!

An Lâm cũng là hiếm khi mới lĩnh hội được cái cảm giác cường hào này, ném từng từng viên trang sức giá trị không nhỏ vào trong bao tải cứ như rau cải trắng vậy, cái cảm giác này... thật sự sảng khoái!

Bên ngoài cửa hàng bán đồ trang sức, quần chúng "hóng hớt" đứng chật ních.

Bọn họ nhìn cảnh tượng xảy ra bên trong tiệm trang sức mà phát hoảng, bọn họ bị kinh ngạc đến mức có chút đờ người ra.

Nếu không phải trên khuôn mặt nhân viên hướng dẫn mua hàng và giám đốc tràn đầy nụ cười hạnh phúc, thì bọn họ đều cho rằng cửa hàng bán đồ trang sức này đang bị cướp rồi!

"Cũng là mua trang sức như nhau, sao sự chênh lệch giữa người với người lại lớn như vậy?"

"Được mở tầm mắt rồi, hóa ra người có tiền khi mua đồ là có dáng vẻ này ."

"Người có tiền tôi thấy nhiều rồi, chỉ có điều chưa từng thấy người có tiền nào mua đồ trang sức mà phát rồ như thế!"

"Ra tay phóng khoáng như vậy, có lẽ không phải là công tử Vương Thông đó chứ?"

"Không thể nào, nam thanh niên phía trước kia đẹp trai hơn Vương công tử nhiều!"

"Trời ạ, tôi thật muốn chạy tới hỏi xem anh chàng đẹp trai giàu có kia có thiếu đồ trang sức nào không quá."

"Đừng ảo tưởng nữa, cô không nhìn thấy giám đốc xinh đẹp của tiệm trang sức kia hả, nam thanh niên kia đi tới đâu, cô ấy đi theo đến đó... Sớm đã cho lấy đi cả đống trang sức rồi!"

...

...

Rất nhanh, An Lâm và Hứa Tiểu Lan gần như đã cướp sạch trang sức trong tiệm...

À, không đúng, là tranh mua hết sạch!

Sau đó, An Lâm và Hứa Tiểu Lan dưới sự tiễn biệt vui vẻ, xếp thành hai hàng của rất nhiều nhân viên cùng với quần chúng "hóng hớt", đã bỏ toàn bộ trang sức trong bao tải vào trong xe.

Trên con đường này, cảnh tượng lạ thường bỗng bùng nổ, cứ giống như là đại minh tinh xuất hiện ở cửa hàng vậy.

Vào trong xe, An Lâm bắt đầu thu những đồ trang sức này vào nhẫn không gian.

Thật ra các tu sĩ ở giới Cửu Châu đối với những đồ trang sức ở nhân gian này cũng không phải đặc biệt coi trọng, chỉ là xuất phát từ tâm lý hiếu kỳ mới nhờ An Lâm giúp mua hộ.

Chúng sinh ra từ nhân gian, lại được chế tạo từ kỹ thuật đặc biệt của nhân gian, sản phẩm đặc biệt của nhân gian. Giống như một vật lưu niệm thú vị đẹp đẽ, lúc tẻ nhạt có thể lấy ra ngắm nghía, rất ít khi đeo ở trên người.

Cũng chính bởi vì như thế, yêu cầu của bọn họ đối với việc mua đồ trang sức sẽ hạ thấp rất nhiều, sẽ không yêu cầu về kiểu dáng hay chất lượng như bình thường.

Ví dụ như dây chuyền kim cương, bọn họ chỉ yêu cầu trên mặt dây chuyền có kim cương là được, không cần quan tâm kiểu dáng thế nào, thậm chí ngay cả kim cường mấy Carat cũng không yêu cầu, vì thế mà An Lâm cũng bớt lo khi mua.

Thế nhưng, vụ mua quần áo tiếp theo thì khó rồi.

Trang phục của nhân gian khá thời trang, rất được một số tu sĩ yêu thích.

Có một số tu sĩ ra ngoài, đều sẽ mặc lên người một số trang phục của nhân gian.

Danh sách mua quần áo tuy không nhiều, thế nhưng yêu cầu của mỗi một bộ quần áo cũng không thấp.

Hàng hiệu, chủng loại, kích cỡ, kiểu dáng cũng phải cân nhắc...

An Lâm nhìn một hàng danh sách trong tay, bỗng dưng có chút phiền não xoa xoa ấn đường.

Mua hộ mấy đồ này không phải là dễ làm.

Nhưng mà linh thạch đều thu hết rồi, hắn cũng chỉ có thể cắn răng làm tiếp.

...

Cứ như vậy, An Lâm và Hứa Tiểu Lan lại tiến vào trung tâm thương mại quốc tế một lần nữa.

Lần chọn mua quần áo này, độ khó tăng vụt lên.

Thứ nhất độ khó không nhỏ ở bản thân nhiệm vụ. Thứ hai chính là bởi vì Hứa Tiểu Lan.

Cô vừa hay cũng có cảm thấy hứng thú với trang phục của nhân gian, muốn mua mấy bộ để mang về giới Tu Tiên.

An Lâm vốn tưởng rằng mấy bộ quần áo mà thôi, cũng không phải là chuyện lúc nào cũng phải đưa ra quyết định.

Thế nhưng, hắn hình như vẫn là đánh giá thấp lý niệm mua sắm của Hứa Tiểu Lan...

...

"An Lâm, cậu thấy tôi mặc cái đầm này nhìn có đẹp không?"

"Rất đẹp, vậy thì mua cái này đi!"

"Không vội, xem mấy bộ quần áo khác trước đã."

...

"An Lâm, cậu thấy tôi mặc cái áo phông ngắn tay này thế nào?"

"Wow! Sức sống thanh xuân, tuyệt vời quá, mau mau mua đi!"

"A, nhưng mà màu sắc của cái này cảm giác vẫn chưa đủ sáng, đi dạo chút nữa đi..."

...

"An Lâm, cậu mau nhìn xem, cái áo in hoa này thế nào?"

"Ừ, rất hợp với cô, mặc lên người cô cứ giống như hoa tiên tử vậy, không nên bỏ qua!"

"Thật sao? Nhưng tôi cảm thấy hoa văn này hơi loạn, xem kiểu dáng khác trước đã."

...

"An Lâm, cậu nhìn cái này đi..."

"Ừ, đẹp lắm..."

"An Lâm, cậu mau nhìn cái này đi..."

"Ừ..."

"An lâm, bộ trang phục này ở trên người tôi..."

"Ừ..."

...

"An Lâm, cái này hình như cũng không tồi, hay là mua cái này nhé?"

"Ừ..."

...

"! ! !"

An lâm phản ứng lại, hai mắt bùng lửa:

"Được! Mua mua mua! Mau mua!"

Hắn đang hấp hối thì ngồi bật dậy, chỉ lo Hứa Tiểu Lan đổi ý, cầm quần áo lên rồi chạy thẳng đi quẹt thẻ trả tiền!

Nhân viên cửa hàng nhìn thấy An Lâm đang lao nhanh đi trả tiền, không khỏi ngưỡng mộ nói với Hứa Tiểu Lan bên cạnh: "Bạn trai của cô thật tốt, tôi chưa từng gặp người đàn ông nào nhiệt tình thế này!"

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn như bạch ngọc của Hứa Tiểu Lan tràn đầy vẻ đắc ý, mở miệng nói: "Bây giờ mới mua được một bộ quần áo, kế hoạch của tôi là mua năm bộ quần áo, nhiệm vụ của anh ấy vẫn còn nhiều lắm!"

Vừa mới đi trả tiền xong, An Lâm tràn đầy phấn khởi trở về, sau khi nghe thấy câu nói này, hai chân chợt mềm nhũn, khụy xuống!

...

...

Lúc gần tối, hành trình đi mua sắm cuối cùng cũng tạm xong.

Kế hoạch mua sắm quần áo của hắn mới chỉ hoàn thành một phần năm, vốn dĩ kế hoạch là phải hoàn thành một nửa, thế nhưng lại xuất hiện một chút việc ngoài ý muốn, với lại sự việc ngoài ý muốn này... các bạn cũng hiểu .

Hứa Tiểu Lan mua năm bộ quần áo, và một dạ phục lộng lẫy.

Tối nay, Hoàng San San sắp xếp một vũ hội, mời những nhân vật nổi tiếng đứng đầu khu vực Tây Nam.

Thật ra mục đích của vũ hội này chính là để những người này quen biết với đám người An Lâm.

Tiện cho sau này có việc gì thì có thể cố gắng hết sức, phối hợp đám người An Lâm làm nhiệm vụ.

Vì cái vũ hội này, An Lâm cũng mua một bộ áo đuôi tôm.

Mặc dù là lần đầu tiên hắn mặc loại quần áo này, thế nhưng vóc người của hắn rất tuyệt, khuôn mặt cũng gọi là tuấn tú, thêm vào khí chất xuất trần đặc biệt của tu sĩ, bởi vậy liếc mắt nhìn qua, vẫn có thể mang đến cho người ta một loại cảm giác anh tuấn bất phàm.

Còn Hứa Tiểu Lan, cho cô một cái áo vải thô, cô mặc lên lại mang cảm giác của một nữ thần.

Bởi vậy vấn đề "Quần áo hợp hay không hợp", đối với cô mà nói, hoàn toàn không tồn tại!

Màn đêm buông xuống, chiếc xe Ferrari gào rít chạy băng băng về cung Bạch Ngọc.

Cung Bạch Ngọc là một trụ sở tư nhân, bởi vì kiến trúc chủ đạo là một tiểu cung điện màu trắng, nên mới để tên này.

Mà vũ hội của đám người An Lâm đang được tổ chức tại cung Bạch Ngọc này.