Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 47: . Yêu Sủng Đầu Tiên

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

----------------------

“Ôi má ơi, thứ vừa mới nói chuyện chính là nó sao?”

An Lâm nhìn đóa hoa bị hắn đè cho hết sức thê thảm ở dưới đất, kinh ngạc, nghi ngờ nói.

Hiên Viên Thành và Hứa Tiểu Lan cũng tò mò bu lại, đánh giá đóa hoa nhỏ kia.

“Hu hu hu… Đương nhiên là tôi rồi, đến cùng thì tôi đã trêu ai ghẹo ai, sao lại gặp phải tai họa bất ngờ thế này…”

Đóa hoa hồng lần nữa phát ra âm thanh yếu ớt, khổ sở kể lể.

An Lâm càng nhìn càng ngạc nhiên, hắn ngồi xổm xuống, chọc chọc đóa hoa nhỏ rồi nói: “Kì quái, không phải nói là sau khi lập quốc thì không cho phép thành tinh sao?”

“Á! Đau quá! Sao anh lại tàn nhẫn như vậy, tôi đau sắp chết rồi, thế mà anh vẫn còn tra tấn tôi như thế!” Hoa hồng nhỏ bị An Lâm chọc cho sương rơi mờ mịt, lớn tiếng khóc lên.

Lúc này, Hiên Viên Thành nghiêm trọng mở miệng: “Bạn An Lâm, đây là một gốc hoa tinh sắp ngưng tụ thành yêu đan, nhưng vừa nãy nó đã bị cậu đè cho gãy cả cổ, chỉ sợ đến khi máu chảy hết, nó sẽ khô héo rồi chết luôn!”

“Hả? Vậy tôi phải làm sao bây giờ?” An Lâm nghe vậy cũng cảm thấy vô cùng áy náy.

Hoa tinh này đã có thể nói được tiếng người, nó cũng được xem như là một sinh linh may mắn rồi.

Hoa tinh tu luyện một đời cũng không dễ dàng gì, lại bị hắn đặt mông ngồi trúng mà chết, nói thật là hắn rất ngượng ngùng.

Đóa hoa hồng kia nghe Hiên Viên Thành nói xong, biết mình không còn sống lâu nữa, thân hoa càng run rẩy hơn, khóc đến mức suýt phát ngất.

“Ừm… Thật ra cũng có một biện pháp.” Hiên Viên Thành trầm ngâm nói.

“Là biện pháp gì, anh mau nói đi!” Hiện tại hoa tinh cảm giác toàn thân không còn chút sức lực nào, nói không chừng nó sắp phải chết thật, nó hết sức lo lắng mở miệng.

“Phần cổ hoa tinh bị gãy, tinh nguyên đang không ngừng chảy mất.”

“Lúc này, nếu nó có thể ký kết khế ước chủ tớ với một tu sĩ, người chủ nhân sẽ có thể cung cấp năng lượng cho hoa tinh thông qua sức mạnh của khế ước, lập tức có thể giải quyết nguy cơ tinh nguyên tan hết.”

“Người chủ nhân sẽ liên tục cung cấp năng lượng cho đến khi hoa tinh ngưng tụ yêu đan thì sẽ có thể hoàn toàn thoát khỏi tình thế nguy hiểm này!” Hiên Viên Thành trịnh trọng lên tiếng.

Việc liên quan đến chuyện sống chết, làm sao hoa tinh có thể do dự, nó lập tức mở miệng nói: “Tôi đồng ý, tôi đồng ý!”

Nói xong, nó dùng vẻ mặt đáng thương nhìn ba người xung quanh mình.

Nó biết ba người này đều là tu sĩ, chỉ cần có một người đồng ý ký kết khế ước với nó, cái mạng nhỏ của nó sẽ được bảo vệ!

“Bởi vì huyết mạch của tôi có chút đặc thù, không thể tùy ý ký kết khế ước được.” Hứa Tiểu Lan lên tiếng trước.

“Còn tôi thì tu luyện công pháp có chút đặc thù, cũng không thể tùy ý ký kết khế ước.” Hiên Viên Thành cũng thành thật nói.

Thế là, hai người và một yêu cùng chuyển ánh mắt về phía An Lâm.

An Lâm: “…”

Hắn chính là thứ rơm rạ đè chết hoa tinh, hiển nhiên là hắn phải gánh chịu trách nhiệm này.

Nhưng mà… hắn cũng không phải người tùy tiện đâu, nhất định phải tìm hiểu tình huống rõ ràng trước mới được.

“Ừm… Lại nói, nhóc biết bay không?” An Lâm nhìn qua hoa tinh, mở miệng nói.

Hắn vốn muốn nuôi một con linh thú oai phong lẫm liệt cùng loại với Đại Bạch kìa, hoa tinh gì đó… hắn thật sự không có hứng thú.

Hoa tinh biết hi vọng sống sót cuối cùng của nó đều đặt trên người An Lâm, lúc này nghe được câu hỏi của hắn, nó thật muốn khóc thành tiếng: “Anh đã từng gặp đóa hoa nào có thể bay trên trời chưa…?”

An Lâm thất vọng thở dài một hơi, tiếp tục hỏi: “Như vậy, nhóc có năng khiếu gì?”

“Năng khiếu?” Hoa tinh suy nghĩ một hồi, vui vẻ nói: “Tôi sẽ cắm rễ! Tôi sẽ quang hợp! Tôi còn biết tu luyện nữa!”

An Lâm: “…”

Hiên Viên Thành: “…”

Hứa Tiểu Lan: “…”

Hoa tinh nhìn thấy biểu cảm của ba người, biết năng khiếu của mình dường như không đúng lắm, thân hoa khẽ lay động, đáng thương nhìn An Lâm.

An Lâm vỗ vỗ cái trán, than thở nói: “Được rồi, ai bảo anh nợ nhóc chứ, ký kết khế ước đi!”

Hoa tinh nghe vậy thì giọt sương lại chảy ra, nó vừa khóc nức nở vừa nói: “Ôi, cảm ơn! Cảm ơn! Anh An Lâm đúng là người tốt!”

“Đừng tùy tiện dán cho anh cái mác người tốt!” An Lâm trừng mắt lườm hoa tinh.

Hoa tinh bị dọa cho co rụt lại, không biết mình đã làm sai điều gì.

An Lâm đã được học tiên pháp ký kết khế ước chủ tớ tại đại học Liên Hiệp Tu Tiên, không ngờ nhanh như vậy đã phát huy được tác dụng rồi.

Hắn bấm ra từng cái thủ quyết, nguyên khí phun trào, ngay sau đó cắt đứt ngón tay, một giọt máu lung linh lóe lên kim quang xuất hiện trên đầu ngón tay của hắn.

“Bây giờ nhóc hãy hấp thu giọt máu tươi này, nhớ là trong lòng không được có suy nghĩ chống cự.” An Lâm nói với hoa tinh.

Nói xong, hắn liền nhỏ giọt máu kim sắc kia lên cánh hoa của hoa tinh.

Giọt máu chậm rãi chảy vào bên trong cơ thể hoa tinh, hoa tinh rêи ɾỉ vài tiếng, thân thể bắt đầu run lên.

Rất nhanh, An Lâm liền phát hiện giữa hắn và hoa tinh đã hình thành một mối liên hệ nào đó.

Cũng tại lúc này, tinh nguyên của hắn bắt đầu cách không truyền tống tới hoa tinh.

An Lâm thở dài, hái hoa tinh xuống, để vào trong túi áo.

Kết quả là từ hôm nay trở đi, An Lâm có thêm một con yêu sủng chỉ biết ăn cơm trắng…

“Ôi… Túi áo của chủ nhân thật là ấm áp, tôi rất thích!”

Hoa tinh cảm giác được sức sống của mình đang chậm rãi khôi phục lại, đây là thời điểm chính xác để vỗ mông ngựa, khiến chủ nhân vui vẻ thích chí, dù sao về sau nó cũng phải dựa vào hắn để ngưng tụ yêu đan đấy!

An Lâm hừ nhẹ một tiếng nói: “Ngày nào nhóc cũng ăn tinh nguyên của anh, sau này nhớ phải trả tiền công cho anh, một ngày một trăm viên linh thạch, không được mặc cả!”

“Ồ! Được thôi!” Hoa tinh sảng khoái đồng ý.

Mặc dù nó không biết linh thạch là cái gì, nhưng vẫn phải đồng ý trước đã, không làm chủ nhân tức giận thì chắc chắn là không sai.

Hứa Tiểu Lan nhìn thấy cảnh tượng này thì cười khúc khích, cô cảm thấy gặp phải chủ nhân như An Lâm, hoa tinh này thật sự quá đáng thương.

“Đúng rồi, chủ nhân, đóa hoa nhỏ tôi còn chưa có tên, nếu không anh đặt tên cho tôi đi.” Hoa tinh vốn định sau khi hóa hình thì sẽ tự mình lấy tên, nhưng bây giờ nó đã ký kết khế ước với An Lâm, cũng không dám tự tiện lấy tên nữa.

“Ừm, đó là một vấn đề…”

An Lâm vuốt cằm, trầm tư một lát, mới mở miệng nói: “Toàn thân nhóc đỏ rực, nếu không gọi là Tiểu Hồng đi!”

Hai người Hiên Viên Thành và Hứa Tiểu Lan nghe vậy thì thân thể lảo đảo một cái, xém chút nữa là phụt nước miếng ra ngoài.

Hoa tinh ở trong túi áo vốn đang vô cùng phấn khởi, nghe xong cái tên này cũng rơi vào im lặng…

Hồi lâu, một giọng nói vang lên.

“Chủ nhân, có thể đổi sang cái tên khác được không…”

Một giọt sương xuất hiện trên cánh hoa, nó ấm ức cất tiếng nói.

Cái tên Tiểu Hồng này, đối với hoa tinh mà nói nó cũng giống như mấy cái tên Lý Cẩu Đản, Vương Nhị Sỏa của con người vậy…

Thế gian có hàng ngàn hàng vạn đóa hoa, hắn lại dùng nhan sắc để gọi tên… Đây không phải sỉ nhục hoa sao?

“Không được!”

An Lâm bày ra vẻ mặt kiên quyết, nói: “Anh cảm thấy cái tên này rất là thích hợp với nhóc, Tiểu Hồng, nhóc phải tin tưởng ánh mắt của chủ nhân!”

“Ừm, Tiểu Hồng biết rồi… Chủ nhân đặt tên là tuyệt nhất!” Trong túi áo truyền ra giọng nói nũng nịu của hoa tinh.

Nó rất rất đau lòng đấy! Thế nhưng nó vẫn phải giữ nguyên nụ cười.

Ai bảo nó ăn nhờ ở đậu người ta chứ?

Nghe hoa tinh nói thế, An Lâm hài lòng gật đầu.

Hiên Viên Thành và Hứa Tiểu Lan đều đồng tình nhìn về phía túi áo của An Lâm, tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

An Lâm không biết, hoa tinh trong túi của hắn đã sớm đau lòng đến mức khóc thành một dòng sông rồi.

“Ối? Sao miệng túi của tôi lại bị ướt? Tiểu Hồng, nhóc không sao chứ?”

An Lâm đang đi trên đường thì phát giác túi áo bị ướt một mảng nhỏ, hắn lo lắng hỏi.

“Không có… Không có việc gì, chỉ là Tiểu Hồng nghĩ đến phải rời khỏi quê hương thì có chút thương cảm thôi.”

Hoa tinh khóc nức nở, nó mới không nói cho An Lâm là nó khóc vì cái tên của mình đâu…