Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 38: . Mạnh Mẽ Ra Sân

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

---------------------------

Vương Huyền Chiến và Hiên Viên Thành bắt đầu chiến đấu thêm một lần nữa, mỗi một lần thân giáo va chạm với lưỡi kiếm đều khiến cho nguyên khí phun trào rồi nổ mạnh, uy thế vô cùng đáng sợ.

Nếu người bình thường tới gần phạm vi bọn họ đối chiến, nói không chừng sẽ vô tội mà chết dưới cơn dư chấn do bọn họ tạo ra.

Vương Huyền Chiến không còn sử dụng chiêu Nhất Thương Kinh Thiên trước đó nữa, dù sao cũng không thể tùy tiện dùng chiêu đấy được.

Hiên Viên Thành đã bị thương, thua trận chỉ là chuyện sớm muộn.

Còn có điểm quan trọng nhất là Trần Trần vẫn chưa hề rời khỏi nơi này.

Vương Huyền Chiến thầm nghĩ phải bảo tồn một chút sức lực để đối phó với Trần Trần, có thể bớt dùng chiêu thức quá mức hao phí lực lượng một lần thì bớt dùng một lần.

Một bên khác của trận chiến, Trần Trần cũng hết sức xoắn xuýt, hắn nên đi hay không đi, đây là một vấn đề.

Nếu hắn chọn rời đi, như vậy Vương Huyền Chiến chắc chắn sẽ liều mạng, trả giá rất lớn để nhanh chóng giải quyết trận đấu này.

Đến lúc đó, chắc chắn là Hiên Viên Thành sẽ thất bại đến cực kỳ thê thảm!

Trần Trần cảm thấy nếu như hắn làm như thế, trái lại sẽ rất có lỗi với Hiên Viên Thành, người đã phấn đấu quên mình, che chở, rồi cứu lấy hắn.

Nhưng nếu không đi, Hiên Viên Thành có thể sẽ bị hắn chọc cho tức đến hộc máu hay không?

Dù sao hắn đã cố ý tạo ra cơ hội để mình chạy trốn, nhưng mình lại ở nơi này xem kịch…

“Haizz, sao mình lại gặp chuyện phiền phức thế này…”

Trên gương mặt thanh tú của Trần Trần tràn đầy cảm xúc bi thương, trông như đã già đi mấy tuổi.

“Được rồi, vẫn nên để Hiên Viên bình an đánh xong trận này rồi lại nói.”

Trong lòng Trần Trần đã quyết định, khuôn mặt nhỏ bắt đầu khôi phục thái độ lạnh nhạt, tiếp tục đứng tại chỗ quan sát trận chiến.

Vương Huyền Chiến vốn chính là cường giả kỳ Dục Linh hậu kỳ, bây giờ lại kích hoạt lực lượng huyết mạch, sức chiến đấu đã đạt đến trạng thái đỉnh cao.

Mỗi một chiêu một thức của hắn đều ẩn chứa năng lượng cực kỳ dồi dào, làm cho Hiên Viên Thành phải liên tục lui về phía sau, không ngừng bị thương.

Đúng lúc này, một con chó cực to ung dung bay qua bầu trời, trên lưng nó là một chàng trai tuấn tú đang ngồi rất an ổn.

Hắn quét mắt qua chỗ bọn họ đang chiến đấu, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi.

“Long Phủ Thủ!”

Vương Huyền Chiến phát hiện Hiên Viên Thành lộ ra sơ hở, thanh giáo lập tức mạnh mẽ lao từ phía trên xuống.

Lập tức, ảo ảnh Thanh Long nương theo thanh giáo rồi cùng lao xuống, hiển hiện giữa đất trời, đánh vào Hiên Viên Thành ở phía dưới.

“Ầm ầm!”

Ảo ảnh Thanh Long đâm xuyên l*иg khí hình tròn của Hiên Viên Thành, sau đó nổ tung.

Trong nháy mắt, năng lượng kinh khủng bộc phát, toàn bộ mặt đất trong phạm vi bốn mét xung quanh Hiên Viên Thành đều bị lún xuống, dòng khí mạnh mẽ quét sạch bốn phía, hình thành từng trận gió lốc.

Hiên Viên Thành phun ra một ngụm máu, thân thể của hắn hơi run lên, cuối cùng vẫn không cách nào chống chọi, nên đã ngã về phía sau.

Vòng phòng hộ màu vàng hiển hiện bao bọc lấy hắn, Hiên Viên Thành, thất bại!

Vương Huyền Chiến thở hổn hển, hắn không ngờ Hiên Viên Thành lại có thể cầm cự để đấu với hắn lâu như vậy, hắn muốn đánh thắng một tên cường giả kỳ Dục Linh trung kỳ vốn cũng không khó khăn như thế, độ khó của trận chiến này đã vượt ra khỏi dự liệu của hắn rất xa.

Hắn đưa mắt nhìn Trần Trần đang đứng ở một bên, trên mặt hiện ra biểu cảm kích động: “Hiện tại, cuối cùng đã không có ai tới quấy rầy chúng ta đối chiến nữa rồi, tôi nhất định sẽ…”

Hắn còn chưa nói xong, trên bầu trời bỗng truyền đến tiếng gầm giận dữ.

“Thật can đảm! Cậu dám làm tổn thương anh Thành của tôi, mau nộp mạng đi!”

Nói xong, một người một chó từ trên trời giáng xuống!

Vương Huyền Chiến ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, da mặt run rẩy…

Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Tôi đã trêu ai ghẹo ai chứ?



Lúc đầu, Trần Trần còn có ý định chạy trốn, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng kia trên bầu trời, hắn lại ngây ngốc đứng yên tại chỗ.

Phản ứng lớn nhất chính là Hiên Viên Thành, hắn thấy được người đến, liền tranh thủ thời gian hô to: “Bạn An Lâm, không được qua đây, chạy mau đi!”

Nhưng một người một chó trên bầu trời lại không hề có định rời khỏi, ngược lại còn tăng nhanh tốc độ rồi lao tới!

Hiên Viên Thành đã hết sức mệt mỏi rồi, lúc đầu hắn còn cho là mình đứng ra thì có thể giúp cho Trần Trần thoát đi.

Hiện tại tốt rồi, Trần Trần không chạy, ngược lại còn nhiều thêm một tên An Lâm tới nộp mạng…

Tại quảng trường Bạch Ngọc, mọi người đang quan sát quá trình chiến đấu của các sinh viên, bọn họ không ngừng bày tỏ sự kinh ngạc và thán phục đối với Hiên Viên Thành.

“Không ngờ trong đám sinh viên mới lại xuất hiện cường giả bực này, có thể chống chọi được với Vương Huyền Chiến trong trạng thái bộc phát toàn lực lâu như vậy!”

“Với thực lực như thế này, một vài tu sĩ Dục Linh trung kỳ cũng không bằng hắn được.”

“Ừm, qua hai ba năm nữa, chỉ sợ trừ hắn ra không còn ai có thể đạt vị trí thứ nhất trong Tiên Bảng.”

“Bạn học Hiên Viên rất đẹp trai nha, cho dù là thua trận thì áo trắng vẫn tung bay, phong độ vẫn nhẹ nhàng như cũ!”

“Màn ảnh chết tiệt, không thể phóng đại ống kính lên để cho chị đây xem cho rõ mặt mũi của bạn học Hiên Viên một chút sao?”

“Ngày mai người quay phim khỏi phải đi làm nữa!”

Đám người mê muội Hiên Viên Thành lớn tiếng kháng nghị, tỏ vẻ giận dữ…

Đúng lúc này, trên màn hình xuất hiện hình ảnh một người cưỡi chó bay tới.

Hình tượng này hết sức quen thuộc, nhưng bây giờ lại khiến các sinh viên đều phải sững sờ.

“Con mẹ nó! Là Nhân Cẩu hiệp lữ!”

“Bọn họ tới đây làm gì? Đừng nói bọn họ muốn dán Kim Quang Độc Bá quyền lên mặt Vương Huyền Chiến đấy nha?”

“Còn Kim Quang Độc Bá quyền cái gì, cho dù bọn họ có tung ra toàn bộ mười tám thế chó quào thì cũng không bằng một nhát đâm của Vương Huyền Chiến!”

“Làm người quý ở chỗ biết nhận thức rõ cách biệt về thực lực, nếu bọn họ không đi chịu chết, có lẽ còn có thể nhảy nhót thêm một thời gian nữa…”

An Lâm và Đại Bạch xuất hiện, lần nữa nhấc lên làn sóng bàn luận trong đám sinh viên.

Có rất nhiều sinh viên đều coi thường bọn hắn, trong lòng ai cũng cảm thấy tiếc rẻ.

Sao lại nghĩ quẩn như vậy, tìm những sinh viên khác không tốt sao, chúng tôi còn muốn xem thêm vài trận người và chó hợp lực mà…

Trên đỉnh kết giới, Thương Thanh Địa Tiên râu tóc bạc trắng nhìn thấy hình ảnh một người cưỡi chó mạnh mẽ vào sân mà tâm can cũng có thấy đau đau.

“Đây chính là đóa hoa lạ mà Nguyệt Ảnh Địa Tiên nâng đỡ nhỉ? Quả nhiên không phải tầm thường…”

Thương Thanh Địa Tiên khẽ vuốt chòm râu, yên lặng mở miệng nói.

Số liệu nhanh chóng truyền đến tay ông, sau khi xem xong mớ số liệu kia, ông xém chút giật hết chòm râu của mình xuống, không chỉ có tâm can chịu không được, mà ngay cả đầu cũng thấy hơi đau.

[An Lâm: sức chiến đấu: 260, điểm công trạng: 1010

Thú triệu hồi Đại Bạch của An Lâm: sức chiến đấu: 400, điểm công trạng: 630]

Thú triệu hồi là cái quỷ gì, trong giới tu tiên có chủng loại thú triệu hồi này sao?

Còn có cái điểm công trạng này, là đối điểm hai hai ư?

Đây chính là phương pháp giải quyết mâu thuẫn mà Nguyệt Ảnh Địa Tiên nghĩ ra sao, quá qua loa rồi!

Sinh viên được vào top một trăm người đứng đầu Tiên Bảng, sức chiến đấu phải từ 250 trở lên mới được, mà sinh viên kỳ Dục Linh, phải có sức chiến đấu đạt từ 350 trở lên.

Còn cái cậu sinh viên tên An Lâm này, nhập học với Đạo Chi Thể cấp không, lên lớp toàn ngủ gật, mới tu hành bốn tháng, vậy mà lại có thực lực bằng với một trăm người đứng đầu Tiên Bảng?

Còn có 1010 điểm điểm công trạng là chuyện thế nào đây, gặp quỷ à, muốn phá hỏng ghi chép của trường sao?

Thương Thanh Địa Tiên có rất nhiều lời nói muốn phun ra, cứ giấu ở trong lòng khiến ông cảm thấy thật khó chịu…

Cuối cùng, ông cũng nghĩ thông rồi.

Đã tồn tại thì tức là hợp lý, đến tổ hợp người và chó còn có thể tồn tại ở nơi này thì số liệu kia tất nhiên là hợp lý!

Cứ làm theo phương pháp của Nguyệt Ảnh Địa Tiên trước đi, dù sao người phải đau đầu cuối cùng vẫn là Ngọc Hoa Thiên Tiên…

Loại chuyện phiền toái này vẫn nên giao cho phó hiệu trưởng Ngọc Hoa xử lý đi!

Trên bầu trời, An Lâm nhìn thấy Hiên Viên Thành toàn thân đầy vết thương bị truyền tống ra ngoài, hắn càng nổi trận lôi đình.

“Ức hϊếp ai không ức hϊếp, hết lần này tới lần khác ức hϊếp anh Thành của tôi, Đại Bạch, xông lên chơi hắn!”

“Cậu muốn thì cậu lên trước đi, gâu!”

An Lâm: “… Chúng ta cùng lên đi!”

Đại Bạch: “Cùng lên, gâu!”