Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 31: . Chó Pipi, Chúng Ta Đi!

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

------------------------

Trong lúc An Lâm đột phá đến Đạo Chi Thể cấp chín, một luồng sức mạnh kỳ lạ khơi gợi nguồn sức mạnh trong cơ thể Đại Bạch.

Sau đó, Đại Bạch cảm nhận được cơn đau xé rách tim gan từ trong cơ thể lan ra.

"WTF, An Lâm cậu đã làm gì tôi hả!"

Đại Bạch không ngừng gào thét trong lòng, đáng tiếc rằng nó không thể nói chuyện, chỉ có thể tức giận sủa "Gâu" vài tiếng.

Một luồng khí xoáy nguyên khí hội tụ trên không trung, sau đó thu vào bên trong cơ thể Đại Bạch một cách mạnh mẽ.

Ánh mắt Đại Bạch giàn giụa, từ trước tới giờ nó chưa từng cảm thấy đau đớn như thế.

Dưới loại cảm giác đau đớn này, một cước kia của Trương Thần đều đã dịu nhẹ.

Luồng nguyên khí lớn đang hội tụ bên trong cơ thể Đại Bạch dung hòa cùng với linh lực vạn vật đang thu vào cơ thể nó.

Dần dần, hai nguồn năng lượng này bắt đầu dung hòa với nhau, ngưng kết lại, cuối cùng trở thành một viên Thú Đan ngắm một khỏa kim quang lóng lánh Thú Đan sắc vàng lấp lánh.

Trong nháy mắt Đại Bạch bắt đầu cảm thấy được nguồn năng lượng và sức sống dồi dào đang ẩn chứa trong cơ thể nó.

Cảm giác đau đớn dần dần tiêu tán, nó đứng lên, hai mắt phát ra ánh sáng tinh khiết.

An Lâm cũng mồ hôi đầm đìa đứng lên, vận động gân cốt, thấp giọng than vãn: "Lần đột phá này thật sự là không dễ dàng gì!"

"Đúng vậy, đau chết mất!" Một tiếng nói vang lên hùa theo.

An Lâm nghe vậy, vô cùng tán thành gật đầu: "Đúng thế, đau chết mất!"

Lập tức hắn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng...

"WTF, người nào đang nói chuyện với tôi đấy!?"

Lông tơ toàn thân An Lâm đều dựng hết lên, tại sao lại có người im hơi lặng tiếng ở gần mình chứ, là cao thủ của kỳ Dục Linh sao!?

"Ở đây, tôi ở chỗ này!" Tiếng nói lại một lần nữa phát ra ngay cạnh hắn.

An Lâm sốt sắng nhìn ngó xung quanh, thì thấy chẳng nơi nào có người cả: "Điên mất, có ma sao?"

"Ông chó đây đang ở chỗ này, mắt người cậu nhìn chó phải cúi đầu, gâu!"

An Lâm sắc mặt cứng lại, cúi đầu nhìn lại, phát hiện Đại Bạc đang nhìn mình với vẻ mặt hồng hào tươi tắn, miệng thì thè lưỡi, cái đuôi ngoe nguẩy.

"Đại Bạch?" An Lâm hỏi một câu thăm dò.

"Chính là bản tôn, gâu!" Đại Bạch nhếch miệng lên, lộ rõ nụ cười quỷ quái.

Có trời mới biết An Lâm rốt cuộc đang cảm thấy như thế nào, nụ cười Đại Bạch tà mị, dù sao cũng là loại tà mị rất có thần.

"Đại Bạch, mày cũng biết nói tiếng người, mày thành tinh rồi!" Cuối cùng An Lâm không thể nào giữ vững tỉnh táo, la lớn.

"Xì, cái gì mà thành tinh thành yêu, tôi đã đột phá đến kỳ Dục Linh rồi !" Đại Bạch khinh bỉ nói.

Câu nói này so với việc Đại Bạch thừa nhận chính mình thành tinh, quả thật càng chấn động hơn, An Lâm nghe vậy liền đứng ngây ra tại chỗ.

Nói đùa cái gì vậy!

Đại Bạch sức chiến đấu chỉ có năm mảnh vụn, vậy mà nhảy một cái trở thành cao thủ kỳ Dục Linh rồi hả ?

Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ của An Lâm, Đại Bạch mở miệng nói: "Thăng cấp cảnh giới của thú tộc chúng tôi, không giống với cách thức thăng cấp cảnh giới của nhân tộc các cậu, dù sao cũng là nhờ hồng phúc của cậu, một loại ràng buộc nào đó trong cơ thể tôi đã bị phá tan, sau đó ngưng tụ thành thú đan, hoàn thành cảnh giới của kỳ Dục Linh."

"Một khi đã ngưng tụ thành thú đan, tôi sẽ trở thành Linh Thú, có thể miệng nhả linh ngôn rồi."

An Lâm nhìn thấy dáng vẻ dương dương tự đắc của Đại Bạch, trong lòng cũng hơi thả lỏng, chấp nhận sự thật này.

Mặc dù không biết Đại Bạch là do nguyên nhân gì, mà đột phá được đến kỳ Dục Linh.

Nhưng là nó có thể từ tình trạng sắp chết trở thành trạng thái tốt đẹo như lúc ban đầu thế này, điều này đã khiến cho An Lâm cảm thấy vô cùng vui mừng.

Đại Bạch đột nhiên phát ra uy thế kinh người.

Ngay sau đó, thân thể của nó nhanh chóng phình ra, cuối cùng biến thành một con chó rất lớn.

"Trời ạ, uy lực của Đại Bạch!" An Lâm thấy thế ánh mắt sáng lên.

Lúc này lông mao toàn thân của Đại Bạch biến thành màu trắng tinh chói mắt, nhìn cực kỳ mềm mại mượt mà, một đôi mắt to sáng ngời rất có thần, lại thêm chiếc răng chó sắc bén của nó, cho người ta có một cảm giác vừa có uy thế, lại rất đáng yêu.

"Hừ, đương nhiên." Đại Bạch ngoe nguẩy cái đuôi, cười đắc ý, tiếp tục nói, "Cậu đã giúp tôi không ít việc, hiện tại tôi sẽ dẫn cậu đi "Làm thịt" những sinh viên khác!"

An Lâm nghe vậy lại vui vẻ.

Nhưng là sau đó hắn lộ vẻ do dự: "Quy tắc hoạt động này hình như quy định, không thể liên thủ đối địch được, ta và ngươi cùng nhau hành động, là làm trái với quy định!"

"An Lâm, cậu nên đi bổ sung một ít IQ đi..."

"Hoạt động quy định, là chỉ cho phép một mình đối chiến, thế nhưng là tôi là chó mà! Gâu!"

Đại Bạch lè lưỡi, mở miệng nói.

An Lâm bị chó khinh bỉ IQ, trong lòng lại không có chút nào không vui, ngược lại sắc mặt liền vui vẻ.

Hắn giống như là vừa phát hiện ra châu lục mới, nhìn Đại Bạch nói với vẻ kích động: "Đại Bạch, hãy mang tao đi chơi, hãy chở tao bay lên!"

"Ha ha, từ này dùng rất hay, vậy thì tôi sẽ chở cậu bay lên!" Đại Bạch nằm trên mặt đất, mở miệng nói, " Lên đây đi, gâu!"

WTF, Đại Bạch thật có thể bay sao!?

An Lâm tuy có hơi kinh ngạc, nhưng là cơ thể vẫn không do dự chút nào nhảy lên thân mình to lớn của Đại Bạch, nắm lấy bộ lông mềm mại của nó, cười nói: "Chó Pipi, chúng ta đi!"

"Cái gì mà chó Pipi? Ta là Đại Bạch, gâu!" Đại Bạch cất tiếng phản kháng lại.

Phía dưới cơ thể nó, bỗng nhiên xuất hiện một luồng sức mạnh tinh túy của gió.

Sau đó, nó lập tức đạp gió, bay lên trời cao!

Bên trên kết giới, Mệnh Duyên tiên nhân lặng lẽ nhìn thấy một người một chó kia càng bay càng xa, sau đó rơi vào trong khoảng lặng của không trung.

Cuối cùng, từ bên trong ông cũng đã hiểu được, vui vẻ nói: "Đây chính là số mệnh!"

Quả nhiên, vừa nói như thế xong, phiền muộn trong lòng Mệnh Duyên tiên nhân như được giải tỏa, trong lòng của ông cũng tĩnh lặng trở lại...

Mệnh Duyên tiên nhân khẽ gật đầu, câu nói này thật sự là rất thực dụng, có thể dùng để giải thích tất cả các vấn đề rắc rối!

...

Ở một nơi xa, trên bầu trời.

"Yahoo, đã quá!"

An Lâm hô to với vẻ thích thú, đây là lần đầu tiên hắn được cảm nhận sự hạnh phúc như được bay.

Cơ thể to lớn này của Đại Bạch , còn có hơi ấm cơ thể ấm áp ở dưới thân nó truyền tới, đều cho hắn cảm giác vô cùng an toàn.

Ngồi phía sau lưng Đại Bạch, hắn cảm thấy chứng sợ độ cao và chứng sợ tốc độ của hắn đều đã giảm bớt đi rất nhiều.

Quả nhiên, ngự kiếm phi hành cái gì đều chết hết đi!

Sau này hắn chỉ cần ngự cẩu phi hành!

An Lâm rất vui vẻ, hắn đã suy tư sau này muốn nuôi một con thú cưng nào đó biết bay rồi...

Sau đó, trong lòng hắn khẽ động, vuốt đầu Đại Bạch, ôn nhu nói:

"Đại Bạch, chi bằng mày làm thú nuôi của tao đi?"

Đại Bạch: "..."

"An Lâm, cậu điên rồi sao? Cậu làm thú nuôi của tôi còn tạm được, gâu!" Đại Bạch gâu nói.

An Lâm nghe vậy có hơi thất vọng, thấp giọng than thở nói: "Số của Triệu Hoài Ngân thật là tốt, lại có cả Đại Bạch làm thú nuôi."

Đại Bạch nhếch miệng cười một tiếng: "Hả? Triệu Hoài Ngân mà cũng xứng làm chủ nhân của tôi sao? Hắn chỉ là tên quan hót phân cho tôi mà thôi, gâu!"

"Hả?" An Lâm giật mình, lời nói này của Đại Bạch, thực sự có chút hù dọa hắn.

"Ngươi có biết Thần Thú tông không?" Đại Bạch mở miệng nói.

An Lâm lắc đầu.

"Thần Thú tông là một môn phái rất lớn do Thú Tộc bọn tôi đã sáng lập tại giới Cửu Châu, các thành viên trong môn phái cũng là do Thú Tộc làm chủ."

"Tiểu thú lúc chưa hợp thành Thú Đan, thông thường đều có một nhân viên phụ trách chăm sóc, mà Triệu Hoài Ngân, chính là nhân viên chăm sóc tôi, được gọi là quan hót phân, gâu!"

An Lâm giống như nghe ngóng được một tin tức rất khủng khϊếp: "Như vậy cái người mà thường tới trường học đọc sách thật ra là..."

"Không sai, chính là bản tôn! Tôi cũng có chút hứng với trường học, cho nên Triệu Hoài Ngân thường dẫn ta tới!"

"Bây giờ xem ra gặt hái được không ít, chí ít trong cơ duyên run rủi, tôi đã thành công hợp thành Thú Đan, gâu!"

Nói rồi, Đại Bạch lại vô cùng vui vẻ, cái đuôi to trắng như tuyết vui mừng quẫy qua quẫy lại.

An Lâm gật gù, thật không ngờ Triệu Hoài Ngân lại có thân phận là nhân viên phục vụ cho Đại Bạch.

Có điều, hắn nghĩ Triệu Hoài Ngân trong lòng Đại Bạch, chắc chắn không chỉ đơn giản là một tên quan hót phân như trong lời nó nói, mà là sự đối đãi như những người bạn.

Nếu không phải vậy, lúc mà Triệu Hoài Ngân bị Trương Thần đánh cho sống dở chết dở, Đại Bạch đã không quên mình xông đi lên báo thù cho hắn.

"Gâu! Tôi phát hiện ra một luồng khí tức! Bây giờ tôi sẽ cho hắn nếm thử sự lợi lại của ông chó này." Đại Bạch hưng phấn mở miệng.

An Lâm liền biến sắc, biết trận chiến đấu tiếp theo sắp bắt đầu!